Chương 1

Hoàng hôn đỏ như huyết rơi xuống mặt đất. Tôi đưa tay khẽ vén tấm rèm lên, mở cửa sổ, luyến tiếc ngắm nhìn vệt nắng cuối ngày. Gió được dịp tràn vào, cuốn tờ giấy trên mặt bàn gỗ đến chân giường. Tôi mặc cơ thể đau nhức, gắng cúi người nhặt lên xem, mặt giấy còn lưu lại dòng chữ của chính mình cực kì rõ ràng:

''Biện Bạch Hiền chính thức trở thành thành viên của ban nhạc đường phố CB.''

Thời điểm tôi viết dòng này là hai năm trước. Năm tháng cứ từng chút từng chút một trôi qua, giống như dòng nước tĩnh lặng chảy qua kẽ tay. Cho dù quá khứ có nhiều điều để luyến tiếc đến thế nào thì vẫn chỉ là quá khứ thôi, hiện tại không có cách nào cứu vớt được.

Hoàng hôn bên ngoài tắt rồi, tôi lại đóng cửa sổ rồi hạ rèm xuống. Một ngày sắp trôi qua, Phác Xán Liệt anh ấy đã vui vẻ hơn chưa? Nhìn xuống cơ thể mình chỗ nào cũng là thương tích, hiện tại thậm chí kiệt sức đến mức nói không nổi, tôi thật sự không biết phải làm như nào mới khiến anh hạnh phúc như trước kia. Thật ra hạnh phúc của chúng tôi là do chính tay tôi đập vỡ. Bây giờ cho dù tôi có trăm vạn lần muốn bù đắp thì cũng không có khả năng.

Kẻ sai là tôi.

Kẻ ti tiện cũng là tôi.

Nực cười là tôi lại cho rằng mình thanh cao, khi anh ngỏ lời yêu còn hứa trăng hứa sao, hứa sẽ không thay lòng đổi dạ. Rõ ràng lời nói gió bay mà.

Phác Xán Liệt từ một người ấm áp hiện tại biến thành kẻ lạnh lẽo, tất cả là do tôi. Thật sự tôi chỉ có một nỗ lực duy nhất, đó là lấy lại nụ cười cho anh. Bởi vì kẻ có tội là tôi nên dù anh làm gì tôi cũng sẽ không phản kháng, cũng sẽ không oán hận.

Hoặc giả, nếu cái chết của tôi có thể đổi lại hạnh phúc ban đầu của anh, tôi cũng tình nguyện.

Chúng tôi bước chân vào cuộc đời nhau rất tình cờ, đến mức chính bản thân tôi cũng bất ngờ. Khi đó tôi chỉ làm theo tiếng gọi của trái tim mà thôi. Bởi vì là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương từ nhỏ nên cho dù đã lớn, hễ cứ ai ban cho tôi một chút ân cần, tôi liền lập tức cảm kích. Lần đầu tiên tôi gặp Xán Liệt là ở trong tiệm cà phê, chúng tôi chỉ nói với nhau mấy lời, sau đó tôi cũng quên bẵng mất. Ấy vậy mà Xán Liệt lại nhớ, lần thứ hai gặp lại còn hỏi tôi khi đó có phải rất mệt không. Quả thực hôm ấy tôi đang cảm nhẹ nhưng vẫn gắng đi làm, dù gì cũng vì kế sinh nhai cả. Buồn cười là những nhân viên bình thường thân quen trong quán lại không nhận ra tôi có bệnh, vậy mà anh, một người lạ mặt lại nhìn ra, điều này làm tôi ấn tượng đến tận sau này.

Thật ra tôi hay đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi cũng thích lên mạng xem mấy câu triết lý tình cảm.

Nhớ có một lần tôi đọc ở một trang tâm sự nói rằng chỉ những người thật tâm với ta mới nhìn thấy điểm khác lạ của ta sớm nhất. Thời điểm đó trong đầu lập tức nghĩ đến Xán Liệt. Tôi bắt đầu mơ mộng, và rồi giấc mộng của tôi thành hiện thực. Xán Liệt nói giọng của tôi phù hợp với ban nhạc của anh, còn hỏi tôi có thể đi cùng nhau không? Tôi đương nhiên chấp thuận. Đối với một kẻ ngay từ nhỏ đã chẳng có lấy một người bảo vệ cho, đùng một ngày lại có một tấm lưng để nép vào mỗi lúc yếu lòng không phải là rất tốt sao? Quãng thời gian bên nhau tuy không giàu có nhưng cũng đủ sống, mà còn sống cực kì hạnh phúc nữa. Với hai người yêu nhau, chỉ cần mỗi ngày được ở bên nhau đã thật mãn nguyện rồi.

Nhưng hình như con người chỉ nên hạnh phúc một chút thôi, đừng nên quá hạnh phúc. Tôi tận hưởng đến mức chán ghét hạnh phúc lúc nào cũng không hay. Nhiều lúc nghĩ lại thấy bản thân đúng là quá ti tiện. Phải chăng do Xán Liệt cho tôi quá nhiều niềm vui khiến tôi cảm thấy đó như nghĩa vụ, như một chuyện tầm thường trong cuộc sống? Lẽ ra anh không nên yêu tôi quá sâu sắc, không nên trăm sự đều nghĩ cho tôi. Lẽ ra anh nên tàn nhẫn với tôi giống như bây giờ, để cho tôi nhớ rằng anh là người đầu tiên trên đời cho tôi cảm giác an toàn. Sao tôi có thể quên được chứ? Tôi không có cha, không có mẹ, lớn lên trong cô nhi viện, suốt những ngày đi học cũng không có bạn bè, còn hay bị châm chọc là con hoang.

Tôi chấp nhận. Là tôi sai, là tôi tham, là tôi tự chán ghét, là tôi tự phản bội anh trước.

Khi bị phát hiện, tôi còn mặt dày nói bản thân tôi tùy anh xử lý.

Thật sự cảm giác lúc đó rất hoảng, giống như kẻ ăn vụng? Không đúng, là ăn cắp rồi bị bắt quả tang. Nhưng tôi cho rằng Xán Liệt sẽ tha thứ cho tôi, đó không phải lần đầu. Trước đấy, tôi đã từng thử thay đổi, lén lút quen với một người khác, giàu có nhưng mà chẳng thật tâm với tôi. Xán Liệt biết nhưng cho qua, tôi lại được nước lấn tới, quen đến người thứ hai, thứ ba. Tất nhiên sự nhẫn nhịn của con người cũng có giới hạn mà thôi. Lời tôi nói, tôi phải chịu. Đúng rồi, sau tất cả thì tôi nhận ra không một ai yêu thương và tâm huyết với tôi như Xán Liệt cả. Trước giờ tôi là kẻ ăn bám tình cảm của anh.

Chuyện dơ bẩn trong quá khứ thật không có cách nào tẩy sạch. Bây giờ hối hận thì có kịp không?

Tôi quơ tay trong bóng tối, muốn tìm một chiếc áo để mặc. Xán Liệt không cho tôi để điện phòng, anh nói rằng không muốn thấy kẻ dơ bẩn như vậy. Nhưng cho dù có mắng chửi, có hành hạ, anh vẫn không đuổi tôi đi. Có lẽ anh biết tôi không có nơi để về. Không bằng cấp, ăn bám, quá khứ còn nhem nhuốc, tôi có thể đi đâu ngoài đến bar bán tình? Tất nhiên tôi cũng có cớ để ở lại. Bởi vì tôi muốn chuộc lỗi, không phải là muốn xin anh tha thứ, chỉ đơn giản là muốn thấy anh vui vẻ trở lại thôi. Đến ngày anh hạnh phúc, tôi tự nhủ sẽ tự biến mất.

Khó khăn cử động hai chân, tôi toan co một chân lên lại phải hạ xuống. Đau quá! Căn phòng tối om, bàn tay tôi run rẩy tìm thuốc để bôi, hình như máu lại chảy rồi. Mỗi lần như thế đều cố kiềm chế không khóc, lỗi là do tôi cơ mà. Tôi sẽ làm tất cả, chỉ cần anh thấy thoải mái thì cái gì cũng được, thậm chí là tôi phải chết.

Nợ tình cảm vốn dĩ là thứ nợ khó trả nhất mà. Hình như là một tháng trở lại đây, mỗi lần quan hệ Xán Liệt đều khiến tôi chảy máu. Đệm giường đã ba hôm chưa thay, chưa giặt bởi vì tôi không thể đứng lên tự làm việc. Xán Liệt thì rất bận rộn với ban nhạc, bây giờ đã được nhận vào một công ti có tiếng tăm, đương nhiên không thể chứa chấp một kẻ như tôi. Những ngày cơ thể đỡ hơn, tôi vẫn tự đến quán cà phê cũ làm thu ngân, ít nhất thì cũng đủ trang trải chuyện ăn uống cá nhân. Tôi với Xán Liệt hiện giờ chỉ đơn giản sống trong một nhà, anh là một tay chơi nhạc cụ và cũng là một nhạc sĩ có tiếng, còn tôi à? Đã từng là người yêu của anh. Hiện giờ tôi không dám hỏi mối quan hệ của chúng tôi là gì? Hay là hỏi anh có còn yêu tôi không? Sau đó lại tự cười vào mặt mình. Tôi có tư cách gì để hỏi? Không phải hiện giờ tôi ở lại để tìm niềm vui cũ cho anh sao? Là tôi tình nguyện thì mối quan hệ nào mà chẳng được.

Khó khăn lắm mới có thể xuống khỏi giường. Tôi đem ga giường và quần áo vào nhà tắm để giặt giũ. Bảy giờ tối có ca làm thêm, với tình hình này có lẽ không thể đi làm nổi rồi. Đã hai ngày tôi không ăn gì mà chỉ uống nước lọc. Xán Liệt ở công ti suốt cả ngày, tối hôm kia trở về đột nhiên giận điên lên đánh tôi một trận, sau đó lại làm, hôm qua cũng làm, hiện giờ tôi thật sự kiệt sức, bụng dưới rất rất đau.

Nhưng mà tôi không cảm thấy hận.

Kẻ đáng hận phải là bản thân tôi này. Anh thay đổi thành như vậy, lỗi là do tôi.

Có lẽ cần phải ăn gì đó. Tự cảm nhận thành dạ dày cọ xát vào nhau rất xót, tôi lại khó nhọc xuống bếp úp tạm gói mì.

Đúng lúc ấy thì Xán Liệt từ ngoài bước vào, hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày.

''Anh về sớm vậy?"

"Có...có muốn ăn gì không...em nấu...''

Lâu không nói chuyện với nhau, tôi gượng gạo đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.

Xán Liệt ném ánh mắt lạnh lẽo về phía tôi, tôi toàn bộ quá trình cũng không dám ngửng mặt. Không muốn anh trông thấy gương mặt xanh nhợt dọa người này, cũng không muốn anh trông thấy một bên gò má sưng tím. Tôi mặc áo dài tay, cổ áo cũng cố gắng kéo cao, cố gắng không để anh thấy những thương tích trên người. Tôi thậm chí chẳng dám bước chân vì sợ anh sẽ trông thấy những bước đi khập khiễng. Tôi vẫn hi vọng Xán Liệt sẽ có một chút thương xót giống như trước kia. Kỳ thực Bạch Hiền này hoàn toàn có thể thử, thế nhưng lại không muốn, bởi vì tôi không biết đối mặt với kết quả như thế nào cho phải.

Ăn mì xong, tôi lại chuẩn bị tinh thần cho buổi tối, có lẽ lại là một trận ngược đãi. Giống như một thói quen lặp đi lặp lại hàng ngày khiến cho con người ta cảm thấy nỗi đau dần trở nên bình thường, tôi cũng không ngoại lệ.

Nằm trong phòng được một lúc, Phác Xán Liệt vẫn không vào. Tôi lại nghe thấy từ phòng nhạc cụ của anh phát ra tiếng guitar, mã đã rất lâu rồi anh mới chơi nhạc ở nhà. Giật mình phát hiện ra đó là bản nhạc ngày trước đã cùng nhau sáng tác, tôi có chút hoang mang nhớ lại đêm trăng hôm ấy: Xán Liệt ôm guitar, còn tôi ở trong tư thế khỏa thân. Thời điểm ấy

là lần đầu tiên chúng tôi thân mật cơ thể, tôi cam tâm tình nguyện hết mình cho anh, nhưng sau này chính tôi lại muốn tìm cảm xúc mới. Thật ra cho dù quen người khác, tôi vẫn có những quy tắc của riêng mình. Ngoại trừ Xán Liệt thì không một ai thực sự sở hữu được tôi cả. Có nhiều lúc tôi muốn cùng bọn họ thử tiến xa hơn nhưng chính mình lại làm không được. Nhưng dẫu sao thì kẻ phản bội vẫn là tôi, đây là sự thật không thể chối cãi.

Love me, suck me, lick me, spank me.

Giai thoại của lần đầu tiên ào về làm tôi không khỏi hồi tượng. Có phải ở căn phòng bên ấy, Xán Liệt cũng đang nhớ lại. Lần đầu tiên anh hôn tôi, tôi nói mọi thứ của tôi đều thuộc về anh. Khi môi lưỡi anh lướt trên cơ thể tôi, trong lòng tôi tự thề rằng anh là người duy nhất. Nhưng mà cuối cùng tôi lại muốn thử sự quan tâm của người khác, lén lút quen những ba người sau lưng anh.

Qủa thực tôi không đáng được tha thứ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip