Chương 18
Thời điểm tôi tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Lúc mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên thu vào đồng tử chính là trần nhà trắng toát.
"Đây là..."
Tôi khẽ cử động tay, lại phát hiện cổ tay tự lúc nào đã được mắc dây truyền y tế. Chất dịch lỏng ở trong ống truyền treo phía trên đầu đang chầm chậm đi xuống. Phòng yên lặng đến mức tôi có thể nghe được cả tiếng nước dịch nhỏ tí tách.
Xán Liệt? Xán Liệt đi đâu rồi?
Nhớ đến đêm hôm qua đột nhiên cảm thấy cực kì khó thở, muốn dậy uống nước nhưng tay chưa kịp chạm đến cốc nước đã ngất đi, tôi có chút bần thần. Không biết sau đó có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không, nhưng xác định lúc Xán Liệt thức dậy sẽ rất hoảng đi, kết quả là tôi đang nằm trong bệnh viện như này đây.
Thật rất muốn ngồi thẳng dậy nhưng mà những dây truyền mắc nơi bàn tay rất vướng víu. Thêm nữa tôi cũng tự cảm thấy cơ thể mình thực không được khỏe, mũi còn phải chụp ống thở nữa này. Có lẽ tôi đang có bệnh liên quan đến hô hấp?
Quyết định yên vị như vậy, tôi không tiếp tục cố cử động nữa. Một lúc sau, cửa phòng được đẩy ra rất khẽ. Bóng lưng cao lớn của Xán Liệt chắn hết cả cánh cửa. Anh bước vào, chầm chậm đóng cửa lại, sau đó thở một hơi dài đầy nặng nề. Đợi đến lúc Xán Liệt quay lại, tôi liền chớp chớp mắt nhìn anh, hi vọng sẽ khiến anh bớt lo lắng.
"Em tỉnh rồi à?"
Tôi nhìn thấy ánh mắt não nề của Xán Liệt như sáng lên. Anh bước nhanh về phía tôi, kéo một chiếc ghế lại ngồi ngay cạnh giường.
Rất muốn hỏi anh rốt cuộc tôi là có vấn đề gì, nhưng lời không hiểu sao chẳng thoát ra khỏi cổ họng khô khốc được. Xán Liệt nhìn biểu cảm khó khăn của tôi, có lẽ anh hiểu tôi muốn gì. Đúng là nhiều lúc dù tôi chẳng cần nói ra thứ tôi cần, chỉ cần thông qua ánh mắt, Xán Liệt liền có thể hiểu ra. Hiện tại cũng như thế.
"Em đừng nói gì cả, chỉ cần nghe anh là được."
Tôi mỉm cười, gật gật đầu tỏ ý bằng lòng.
"Sáng sớm hôm nay, anh thức dậy liền thấy em ngất trên sàn nhà. Lúc ấy thật sự rất hoảng, anh liền bảo chủ nhà gọi y tá trong làng cổ đến, sau đó gấp gáp đưa em về bệnh viện Seoul."
Vậy là không thể đi du lịch cùng với nhau đủ một tuần sao? Tự nhiên, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Giá như có thể vượt qua được hết một tuần này thì coi như trọn vẹn rồi. Con người chính là như thế. Rõ ràng biết mình có bệnh nhưng rất ngại đi khám, cứ chống chọi lại chống chọi, thực ra chỉ vì sợ phải đối mặt mà thôi.
Bởi vì tay phải đang mắc rất nhiều dây truyền dịch nên tôi dùng tay trái nắm lấy tay Xán Liệt, đặt lên bụng mình.
"Em bị bệnh gì?"
Tôi viết từng nét chữ lên mu bàn tay của Xán Liệt. Anh nắm lấy tay tôi, ngón tay vì đánh guitar nhiều mà bị chai chầm chậm xoa xoa tay tôi.
"Cũng không có gì nghiêm trọng."
Xán Liệt mỉm cười.
"Em bị suy tim. Nhưng mà...ở giai đoạn thấp...cho nên vẫn có khả năng chữa khỏi. Chỉ là...ừm...nếu đi khám sớm một tháng trước thì tốt hơn rồi."
Xán Liệt cứ chăm chú nhìn những ngón tay của tôi, mí mắt anh hạ thấp xuống khiến cho tôi không thể nhìn rõ ánh mắt anh.
Hóa ra những biểu hiện chóng mặt, khó thở, đau đầu thường xuyên là do tim hoạt động không tốt gây nên.
"Em đó, rõ ràng là thấy biểu hiện bệnh, sao không chịu nói cho anh?"
Có lẽ các bác sĩ cũng đã trao đổi với Xán Liệt rồi. Bị suy tim, người bệnh sẽ cảm nhận thấy các biểu hiện như chóng mắt, bị choáng khi vận động mạnh, hô hấp khó khăn...
"Xin lỗi."
Tôi lại dùng ngón trỏ viết hai chữ lên mu bàn tay của Xán Liệt. Anh đọc xong liền nở nụ cười dịu dàng giống như muốn trấn an cảm giác tội lỗi đang dâng lên trong lòng tôi. Có lẽ anh biết lý do của tôi chỉ là vì không muốn khiến anh nặng lòng mà thôi.
"Anh có trách em đâu."
Xán Liệt âu yếm nhìn tôi. Được nuông chiều, tôi cố tình bĩu môi tỏ ý giận dỗi.
"Chỗ này."
Tôi vươn tay trái lên, tự chỉ chỉ vào trán của mình, mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm.
"Hử?"
Xán Liệt ban đầu giả vờ không hiểu. Tôi vẫn kiên trì chỉ ngón tay trỏ vào trán mình.
"Muốn *bobo* sao?"
Ánh mắt của anh chứa ngàn vạn thâm tình, dịu dàng như dòng nước khiến tâm hồn tôi cảm thấy thanh mát hơn bao giờ hết.
Chẳng đợi tôi gật đầu, Xán Liệt liền cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán tôi.
"Không thể hôn môi nên muốn anh hôn trán đúng không? Tiểu tổ tông này!..."
Tôi híp mắt cười nhìn anh. Hiện tại môi khô khốc, rất muốn được anh hôn an ủi, nhưng mà bình thở đã ngăn cản điều ấy. Nắm lấy tay Xán Liệt đặt lên bình thở đã che nửa mặt của mình, tôi nhăn mày tỏ ý muốn nói thứ này vướng víu quá đi. Thế là anh lập tức lắc đầu.
"Không được nha. Bác sĩ nói tạm thời đến lúc có thể điều chỉnh tim hoạt động bình thường cho em thì em phải dùng nó để thở."
"Vậy làm sao nói chuyện với anh đây?"
Tôi lại viết chữ lên mu bàn tay Xán Liệt.
"Em nói bằng ánh mắt, anh vẫn nghe được mà."
"Thần kì vậy sao? Xán Liệt của em đỉnh thật đó!"
"Chỉ như vậy với mỗi em thôi."
Xán Liệt lại nắm lấy tay tôi.
"Hiện tại em ở đây nghỉ ngơi nhé. Anh ra ngoài trao đổi với bác sĩ một chút chuyện nữa rồi sẽ quay lại."
Tôi gật đầu nhìn bóng lưng của Xán Liệt bị cánh cửa gỗ dần dần che khuất.
Nếu thật sự bệnh tình đơn giản như anh nói thì tốt quá rồi. Đợi đến khi điều trị khỏi, chúng tôi lại có thể trở về ngôi nhà ấm cúng rồi. Tôi tự híp mắt cười một mình, trong đầu âm thầm vẽ lên hàng trăm việc thú vị mà tôi với anh thường làm cùng nhau. Buổi sáng ngủ dậy, Xán Liệt làm bữa sáng, tôi dậy muộn, còn ôm cổ bắt anh bế từ phòng ngủ vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân. Buổi tối tôi nấu ăn, anh phụ giúp; sau khi ăn xong sẽ tắm cùng với nhau, thay đổi vị trí kì cọ lưng cho đối phương. Rồi thì sáng thứ tư và sáng chủ nhật sẽ đến quán ăn. Mỗi ngày đều có thể sáng tác nhạc ngẫu hứng, cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc.
Những bức tranh đẹp đẽ được tôi vẽ lên lần lượt trong đầu. Rồi cứ thế, cảm giác buồn ngủ ập đến. Mí mắt tôi sụp xuống, quên mất cả việc chờ Xán Liệt quay trở lại.
____
Tôi bước những bước đi nặng nề trên dãy hành lang bệnh viện, đi lướt qua tôi cũng có rất nhiều người với biểu cảm mặt khác nhau. Hiện tại vừa mới từ phòng của bác sĩ trưởng khoa tim mạch trở về, rất muốn quay lại với Bạch Hiền, nhưng mà tâm của tôi còn chưa đủ vững sau khi xem xét kết quả khám. Kì thực, khi nãy nói rằng bệnh cũng đơn giản chỉ là để trấn an em cũng như tự trấn an bản thân. Còn nhớ sáng nay lúc đưa Bạch Hiền vào bệnh viện, dù chưa có kết quả chụp chiếu nhưng bác sĩ cũng nói tình hình tim của em thật sự không hề đơn giản.
Bên tai vẫn ù ù những lời nói của bác sĩ trưởng khoa, trong lòng như có ai cầm dao hung hăng cào xé một trận. Tôi ngồi phịch xuống băng ghế dài trên hành lang, không muốn bước tiếp nữa. Thật ra Bạch Hiền đã bị suy tim cấp cuối rồi. Hiện nay có rất nhiều cách chữa trị suy tim, thay van tim, cao nhất là đổi tim, nhưng vẫn phải có người có trái tim khỏe mạnh tình nguyện hiến. Bác sĩ nói nếu trong vòng một tháng không thể tìm được người hiến, tim của Bạch Hiền sẽ bước vào giai đoạn suy nhược trầm trọng nhất, thường xuyên khó thở, tức ngực, rồi sẽ...sẽ...
Chính là không dám nghĩ đến cảnh người dương gian, người ở chín tầng hoàng tuyền. Càng không muốn người phải đi xuống hoàng tuyền âm u lạnh lẽo là em. Tôi nhìn tập hồ sơ bệnh án trong tay, mắt cay xót giống như bị ai đổ cả lọ axit vào. Tim của Bạch Hiền đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu từ rất lâu rồi, bác sĩ nói có thể áng chừng là từ hơn một năm trước. Thời điểm đó cũng là khi tình cảm của chúng tôi có rạn nứt, tôi liên tục ngược đãi em. Hiện tại chỉ cần nghĩ lại những ngày tháng tôi hành hạ cơ thể em, cưỡng ép em quan hệ, dùng mọi biện pháp tàn khốc nhất lúc ở trên giường, còn mắng chửi em không tiếc lời; lại nghĩ đến những tiếng nấc thật yếu lúc bị đau của em, ánh mắt khổ sở của em khi bị hiểu lầm mà không thể giải thích, sự chịu đựng của em,...Tất cả giống như một thước phim cũ khiến tôi ám ảnh. Tôi ngược đãi em, em cũng không cần coi trọng bản thân mình, bỏ bữa, mất ngủ, giam mình trong căn phòng không ánh sáng theo ý muốn của tôi...
Đau khổ thì có ích gì chứ? Nếu như việc tôi đau có thể khiến Bạch Hiền khỏi bệnh, tôi tình nguyện đau đớn cả đời này. Nhưng nghiệt ngã là người phải chịu trăm sự tai ương từ đầu đến cuối không phải tôi mà là em. Một tháng nữa liệu có khả năng tìm được người tình nguyện hiến tim không? Van tim của tôi khỏe mạnh nhưng lại không phù hợp cho Bạch Hiền. Bác sĩ đã nói van tim của em cấu tạo bẩm sinh đặc biệt, cho nên không dễ tìm được nhiều người sở hữu van tim như vậy. Cách tốt nhất nếu không có van tim chính là tiến hành phẫu thuật thay tim.
Có cảm giác hạnh phúc vừa mới nắm trọn trong tay đã vội vàng tan biến một nửa, tôi lại bất lực vì chẳng có cách nào cứu vớt.
Thời gian một tháng ngắn lắm. Nhắm mắt mở mắt, ba mươi ngày sẽ như hoa như gió trôi qua kẽ tay. Tôi ngước nhìn tia nắng mùa hạ hắt vào hành lang, khóe mắt vẫn cay xè. Mùa hạ...Có thể kéo dài hơn được không? Để khi những tia nắng kia tắt đi, cơn mưa ào đến sẽ hòa tan nước mắt của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip