137

Phác Xán Liệt nhốt mình trong phòng suốt một tuần. Chủ nhiệm cũng bắt đầu lo lắng cho việc thi cử của anh. Ráo riết gọi cho người thân nhưng tìm mãi, tìm mãi cũng chỉ biết số của mẹ anh, đáng tiếc là...

Bạch Hiền từ sau hôm tang lễ kết thúc. Đều dành hết thời gian ở bên cạnh chăm sóc anh. Nhưng Phác Xán Liệt nửa bước cũng không rời khỏi phòng

Anh không khóc, cũng không ăn uống gì suốt một tuần qua. Cảm giác đột nhiên mất đi người mình yêu thương nhất, đau không chịu được

Mọi chuyện càng lúc càng đi xa hơn, Bạch Hiền sợ anh nghĩ quẩn, túc trực bên cạnh, trường học cũng không đến. Lão Ngụy lại bắt đầu lo lắng, lại phải đến nhà xem tình hình một chuyến

- Thầy

Bạch Hiền khẽ giọng gọi. Đáp lại lời cậu chỉ là cái gật đầu. Lão Ngụy đặt chiếc cặp xách của mình lên ghế, nhìn di ảnh trên bàn lòng nặng nề thở dài một tiếng

- Để thầy thắp cho bà ấy một nén nhang

Người đàn bà trong di ảnh, gương mặt phúc hậu nhưng cũng toát lên đầy vẻ kham khổ, vẻ mặt của người từng trải, suốt một đời vất vả nhọc nhằn. Thế mới thấy, làm phụ nữ đã khổ, làm mẹ còn vất vả hơn trăm lần. Huống hồ còn là mẹ đơn thân, một mình nuôi con suốt mười mấy năm trời

- Bà ấy...biết chuyện của hai đứa không ?

- Biết ạ

Ông im lặng chừng mấy giây sau mới đáp lại

- Là một người mẹ vĩ đại đấy !

Bà chỉ có mỗi mình Xán Liệt là con trai, hơn nữa ai mà chẳng muốn có cháu ẳm bồng. Bà ấy thực sự là người mẹ tốt, là người phụ nữ vô cùng bao dung

- Cảm ơn thầy, mẹ nghe thấy có lẽ rất vui

Bạch Hiền rót cho ông một tách trà. Cả hai cùng ngồi lại nói với nhau thêm vài câu. Lão Ngụy nhìn vào cuốn lịch treo trên tường rồi nâng tay xem đồng hồ

- Thầy có việc phải đi rồi

-...

- Việc của Xán Liệt, trông cậy cả vào em

- Em...

- Bây giờ em ấy chỉ còn mỗi em là người thân duy nhất

Lão Ngụy dừng một lúc rồi lại nói tiếp

- Sự động viên của em là sức mạnh vô cùng to lớn

- Em...em sẽ cố thử

- Được rồi, thầy nói với Xán Liệt mấy câu đã

Bạch Hiền gật đầu, di chuyển ra ngoài sân chừa lại sự riêng tư cho hai người họ. Lão Ngụy đứng trước cánh cửa phòng Xán Liệt nói gì đó, tầm hơn 15 phút sau liền rời đi

Cậu nhìn cánh cửa, chỉ hi vọng sau cuộc nói chuyện đó, có một chút tích cực tác động đến anh. Nhưng dường như...dường như chẳng thể thay đổi được gì cả. Cậu hi vọng hơi nhiều rồi

Buổi tối hôm đó trời mưa rất lớn. Lại còn có giông, gió thổi bung cả một cánh cửa. Bạch Hiền loay hoay cả buổi, muốn gọi người đến giúp nhưng cũng chả biết nhờ ai. Đành cam chịu nằm trên ghế dài giữa phòng khách, co ro hứng gió lạnh

*Cạnh * Phác Xán Liệt mở cửa, nhìn cậu cuộn người nằm đó, chăn cũng không có một mảnh. Chua xót đi đến bên cạnh, không do dự ôm chầm lấy cậu

- Em...

Anh khẽ lay người cậu. Nhưng vẻ mệt mỏi trên gương mặt Bạch Hiền cũng đủ thể hiện rõ ràng bây giờ anh có lay thế nào, cậu cũng không tỉnh. Anh nhấc bổng cả người cậu, đặt lên giường, cẩn thận kéo chăn che kín người cậu. Bản thân thì ngồi ngay bên cạnh, nắm lấy tay Bạch Hiền

Nhìn người trước mắt rồi lại nhìn bàn tay vốn dĩ trắng trẻo mềm mại nay lại chằn chịt vết sẹo. Trong lòng chua xót

Bạch Hiền từ nhỏ đến lớn chưa từng phải làm những việc như thế. Vậy mà không ngại vì anh mà vào bếp, đến nỗi tay đầy vết cắt lớn nhỏ. Thế mà anh lại ngu ngốc, đồ ăn cậu nấu mỗi ngày đều không đá động đến, cứ thế để đến ôi thiu rồi vứt đi. Còn cả thầy Ngụy, người ngoài như thầy ấy cũng kì vọng vào anh biết bao nhiêu. Anh lấy cái quyền gì mà dám từ bỏ cuộc sống này ?

- Thầy không chắc nó có phải là điềm báo hay chăng ?

-...

- Nhưng trước khi bà ấy mất năm ngày, có đến tìm thầy

-...

- Bà nhờ thầy sau này giúp đỡ em nhiều hơn

Ông đã nhận lời bà rồi, bây giờ thấy trách nhiệm cũng thật lớn

- Còn có một chuyện khác nữa

-...

- Nhờ giải giúp bà một bài toán

Phác Xán Liệt ngạc nhiên, người hơi nhổm dậy. Những viên thuốc nắm chặt trong tay cũng từ từ rơi xuống đất. Ở phía bên kia cánh cửa, lão Ngụy lại nói tiếp

- Bài toán đó em đã giải ba hôm rồi ? Đêm nào cũng ngồi đến tận 2 giờ sáng

-...

- Để thầy đoán nhé ! Với tính của em, chắc chắn là đang tự làm khó mình đúng không ?

Đúng ! Tất cả những điều lão Ngụy nói, một thứ cũng không sai

- Em biết không, mẹ em vì thế mà đã lo đến cuống lên

-...

- Bà sợ em thức khuya sẽ đổ bệnh, chỉ hi vọng nhanh nhanh tìm ra đáp án. Hi vọng con trai bà có thể đi ngủ sớm

Tim anh thắt lại một nhịp. Thở cũng không dám thở mạnh

- Xán Liệt, mẹ em thương em nhiều đến như thế. Cả cuộc đời bà đều dành hết những điều tốt nhất cho em

-...

- Bây giờ sang thế giới bên kia, chắc hẳn cũng đang ở một nơi nào đó dõi theo em

Lão Ngụy đặt tờ giấy nhỏ đã gấp gọn dưới khe cửa, từ từ đẩy vào bên trong phòng

- Bài toán kia đã có đáp án rồi, xem hay không, đều tùy em quyết định

-....

- Thầy chỉ muốn nói là...đừng làm lỡ sự kì vọng của bà đối với em

-...

- Không chỉ mẹ em. Hơn ai hết, Bạch Hiền yêu em nhiều hơn bản thân của em ấy

Thầy Ngụy rời đi để lại một khoảng không im lìm. Phác Xán Liệt nhặt tờ giấy lên, nhàu chặt trong lòng bàn tay, gục đầu vào hai gối, vai run lên từng hồi

Anh xoa bàn tay Bạch Hiền, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cắn chặt răng hít một hơi sâu

- Anh xin lỗi

-....

- Sau này sẽ không để em và mẹ phải lo lắng nữa
.
.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau, Bạch Hiền giật mình tỉnh dậy. Đồng hồ điểm hơn 10 giờ trưa, nhận ra bản thân còn chưa làm đồ ăn sáng cho anh liền vội vội vàng vàng chạy vào bếp. Ngay cả đường cũng không kịp nhìn mà đá vào cửa

- A !

Kêu một tiếng, mày cũng cau chặt lại. Phác Xán Liệt bị tiếng động của cậu làm giật mình, vội vàng từ bên ngoài chạy vào

- Sao lại không cẩn thận như vậy ?

Bạch Hiền như gặp phải ma, bị dọa cho mất hồn. Cậu đưa tay dụi mắt mấy lần, không dám tin người đang đứng trước mặt mình là Phác Xán Liệt. Ngoại trừ gầy đi, xanh xao hơn thì biểu hiện của anh không có gì kì lạ. Khác xa so với tưởng tượng của cậu. Bây giờ cậu mới ý thức được, hóa ra bản thân thức dậy từ trên giường của anh

- Bữa sáng anh nấu dưới bếp, cần hâm lại không ?

- Không, không cần. Em tự mình...tự mình làm được

Anh chỉ " ừm " một tiếng, quay lưng đi ra ngoài. Cậu không hiểu sao, đột nhiên thấy mắt cay cay. Chạy về phía trước ôm anh

- Xán Liệt

-...

- Anh gầy đi rồi

Phác Xán Liệt chỉ một mực im lặng. Anh xoay người ôm Bạch Hiền vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu mấy cái. Chỉ nói một câu nhưng biểu hiện rất rõ ý của bản thân

- Ổn cả mà

-....

- Mấy hôm nay....anh xin lỗi

- Không có, không phải lỗi của anh

Phác Xán Liệt nhìn cậu, chẳng hiểu nghĩ gì lại thở dài

- Em đến đây, ba với dì không lo lắng sao ?

- Không sao, dì ấy biết, ba cũng biết

- Anh tự lo cho mình được

- Không được, sắp thi rồi, em không muốn anh bỏ bê bản thân

-...

- Em hứa với mẹ, chăm sóc anh mà

- Cảm ơn em. Bạch Hiền, cảm ơn em

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip