5
Ngày đi học đầu tiên khá thuận lợi. Kèm theo việc trường không có tạo sức ép như trường trước kia, giáo viên lại dễ chịu. Thành ra cậu thấy việc tới trường không có gì quá khó khăn
Ngày hôm sau vẫn tiếp tục bình ổn mà đến trường. Cậu không đi trễ nên lúc vào lớp vẫn còn rất nhiều học sinh đứng ngoài hành lang. Cậu lướt qua bọn họ đều bị họ dán mắt nhìn chăm chăm
Mẹ nó, có gì đáng nhìn à ?
Cậu mở cửa sau, lúc đi ngang qua chỗ Phác Xán Liệt lại nhìn thấy anh ta đang nằm ngủ. Cậu tự hỏi tên này đều dành hết thời gian một ngày lên lớp để ngủ sao ? Buổi chiều không đi học anh ta làm gì ? Buổi tối để làm gì ? Thật không ngờ lại có người tệ hại hơn cả cậu. Ít ra cậu vào lớp, có vài môn không chán vẫn cố lắng tai nghe rồi ghi ghi chép chép. Dù tới lúc thi cũng chẳng tận dụng được cái gì
Bạch Hiền đặt balo xuống, tay trái chống đầu, tay phải đặt trên bàn bấm điện thoại
Cậu lướt qua mấy tin nhắn trong nhóm lúc trước rồi cảm thấy mình như một thằng hề. Tất cả những người mà trước kia cậu gọi là bạn bây giờ đều out hết, group chỉ còn mỗi mình cậu với Lâm Khải và Khánh Tú. Cậu vậy mà ngồi đọc lại mấy tin nhắn này. Là đang ăn mày quá khứ hả ?
Chậc, quá đỗi ngu xuẩn ! Cậu cũng mau chóng xóa hết tất cả group nói chuyện đó. Rất nhanh chóng chỉ còn lại mỗi tin nhắn với Lâm Khải. Danh bạ cũng bị cậu lọc một lượt, cuối cùng cũng chỉ còn lại số của ba mẹ, Bạch Hạo, Khánh Tú, Lâm Khải, ông nội và Ngô Thế Huân. Mà ba cậu, có gọi thì đều là gọi xin tiền. Hay gọi Bạch Hạo dặn nó nói người giúp việc làm sẵn cơm. Nếu không thì cũng chả thèm động tới. Xem đi xem lại vẫn là nói chuyện với Khánh Tú và Lâm Khải nhiều nhất, Lâm Khải thì phải nói là 24/24 luôn
Cậu không biết họ chơi với nhau bao lâu, chỉ nhớ là ngày trước thường theo ba đến mấy buổi tiệc. Có gặp qua hai người kia. Khánh Tú với Lâm Khải thân với nhau trước cậu. Sau đó học chung lớp nên thường xuyên cúp học, đi ăn uống, dạo phố
* Reng, reng, reng * nghĩ một lúc, chuông vào lớp reng lên. Học sinh ùa vào một lượt, thầy giáo cũng đi vào theo. Lúc tất cả mọi người đều đứng chào giáo viên, Phác Xán Liệt vẫn nằm dài trên bàn ngủ rất ư là ngon lành khiến cậu không khỏi cảm thán một câu " Rất dũng cảm ! "
Phác Xán Liệt đích thị là một con ma ngủ. Anh ta ngủ từ lúc chưa vào học đến lúc ra về. Chuông tan học reng rồi 5 phút sau mới chịu ngồi dậy vác balo đi khỏi lớp. Bạch Hiền lui cui dọn lại sách vở bày bừa trên bàn, chủ yếu là vẽ bậy bạ thôi chứ học hành gì
Lúc ra đến cửa, cậu mãi mê bấm điện thoại mà đâm vào một người. Ngước mắt lên mới thấy, hóa ra là Phác Xán Liệt. Anh ta quay lại làm gì ấy nhở ?
- Xin lỗi - Giọng Phác Xán Liệt có chút khàn khàn. Có lẽ do mới ngủ dậy
Cậu lạnh nhạt đáp " Ờ " một tiếng. Đứng gần vậy mới thấy Phác Xán Liệt đúng chuẩn là nam thần trường học mà mọi nữ sinh yêu thích đấy. Mũi cao, mắt to, dáng người cũng rất đẹp, da không quá trắng cũng không quá đen, ngâm ngâm một chút, rất khỏe khoắn. Tuy nhiên khí lạnh tỏa ra quanh người anh ta khiến người khác đứng cạnh một chút đã thấy ớn lạnh. Bảo sao trong lớp ai cũng gọi một tiếng "Phác ca "
Ơ ? Cậu sao đột nhiên lại để ý đến người ta nhiều vậy nhỉ ? Bạch Hiền lắc lắc đầu, lách người đi qua Phác Xán Liệt
Cậu thấy Phác Xán Liệt có liếc nhìn cậu. Sau đó đưa tay vào hộc bàn anh ta lấy tai nghe. Thì ra anh ta để quên đồ mới quay lại
Buổi trưa hôm đó tan học, Bạch Hiền trở về đã thấy một nhà ba người ngồi trước bàn ăn đợi cậu
- Hiền, vào rửa mặt rồi ra ăn cơm đi con
Bạch Tư Duệ giúp cậu lấy balo đặt lên kệ. Bạch Hiền đi vào nhà vệ sinh, tát nước lên mặt, sau đó lau qua loa một cái trở ra ngoài
Cậu ngồi xuống bàn, nhìn bát ai cũng trống rỗng, hẳn là đang đợi cơm cậu đi. Bạch Hạo một bên cầm bát của nó lên, múc cơm rồi nói
- Mời cả nhà ăn cơm
Bạch Hiền cũng cầm bát của mình lên. Cậu không có thói quen mời gì gì đó, cứ như vậy mà ăn chẳng phải đỡ phức tạp hơn sao ?
Biện Cương có chút không hài lòng với cậu
- Lần sau ăn cơm mời một tiếng
- Ngày trước cũng không nói, bây giờ nói không quen - Bạch Hiền cũng xúc cơm vào bát của mình
Cậu theo thói quen ngày trước, đặt điện thoại bên cạnh, tìm video gì đó để xem
- Dẹp điện thoại đi !
Cậu ngẩng đầu, bực mình đem điện thoại cho vào túi
- Hiền, con ăn đồ ăn đi
Bà gắp một miếng trứng chiên vào bát cậu. Bạch Hiền bỏ vào miệng. Chưa được hai giây đã nhổ ra
- Cái thứ gì vậy ?
* Rầm * Biện Cương đập bàn
- Con ăn nói kiểu gì vậy ?
- Có sao thì nói vậy. Cái thứ này cũng có thể ăn sao ?
- Là mẹ con nấu đó !
- Thà ăn đồ ăn ngoài còn hơn. Không biết nấu thì cũng đừng đầu độc người khác
- Câm miệng !
- Tôi cứ thích nói !
Cậu dằn bát cơm xuống bàn. Một bữa cơm thôi mà phải lằng nhằng như vậy sao ? Cứ như ngày trước có phải khỏe hơn không ? Mỗi người một phòng, mạnh ai nấy ăn
- Biện Bạch Hiền ! Con còn biết trước sau không vậy ?
- Chính là không muốn biết ! Sao cứ th....
* Chát * Biện Cương vung tay tát cậu một cái đau điếng người. Bạch Tư Duệ cũng ngồi không yên mà đứng dậy chạy đến xem cậu
- Sao ông đánh con ?
- Chính vì bà nó mới hư như vậy !
- Bảo nó nghe được rồi, cần gì phải đánh nó như vậy ?
Bà đem mặt Bạch Hiền lật sang một bên muốn xem thế nào. Cậu lại tức giận gạt tay bà ra
- Tránh ra đi ! Bà giả vờ cái gì ?
- Đó, bà thấy nó chưa ?
Bạch Hiền đứng bật dậy, đem bát cơm trên bàn hất xuống đất
- Không muốn ăn nữa
Cậu vung tay quay lưng đi. Bước được ba bước phía sau truyền đến giọng nói của Biện Cương
- Nên nhận thức được mình hiện giờ đi
-....
- Tính khí cũng biết thay đổi đi. Còn tưởng mình là đại thiếu gia có kẻ hầu người hạ nữa sao ?
- Ha - Bạch Hiền cười khẩy một tiếng quay lại - Ừ, tôi bây giờ chẳng khác ăn mày là bao
-...
- Còn không phải do ông sao ? Cớ gì nằng nặc lôi tôi theo ? Để tôi yên ổn trở về Anh không được à ?
- BIỆN BẠCH HIỀN !!!
Cậu chẳng thèm nghe Biện Cương có gọi cậu lại hay không. Dứt khoát rời khỏi nhà. Còn ở đó một giây, một phút nữa cậu không biết còn làm ra chuyện gì nữa
Cậu cảm thấy thật nực cười. Vốn dĩ có nhà mà như chẳng có, phải lang thang khắp nơi. Không ngờ Biện thiếu gia cũng có mức khốn đốn như thế này
Bạch Hiền ngồi lại một góc ngay cột đèn, bộ đồng phục trên người còn chưa thay ra. Cũng may là chưa thay, áo khoác của đồng phục có thể giúp cậu chống lại cái lạnh. Nếu không chết cóng mất
Cậu nâng tay vạch vạch trên nền tuyết, miệng lầm bầm mắng vài câu. Sau đó lại gọi cho Lâm Khải. Ngoài Lâm Khải ra cậu cũng chẳng biết tìm ai giải tỏa tâm trạng nữa
- Alo ?
[ Bây giờ không đi học ? ]
- Ừ. Nói chuyện một lát
[ Ok, thế nào ? Tâm trạng không tốt ? ]
- Vừa cãi nhau với ba tao
[ Ấy, tao nói mày á, cứ mãi cãi nhau với ba mày. Dù gì tao thấy cũng... ]
- Cũng cái gì ?
[ Chậc...nói sao ta ? ]
[ Thì là kiểu quan tâm ấy ]
- Quan tâm cái rắm ! Là ràng buộc tao
[ Cũng do tính khí của mày ngang quá thôi ]
- Vậy bây giờ là lỗi do tao ?
[ Ấy ấy ấy, đừng tắt máy. Đừng giận ]
[ Haizzz, mày không sai, được chưa ? ]
Chẳng hiểu sao cậu nghe Lâm Khải nói câu này tâm tình lại càng khó chịu hơn. Giống như là bản thân đang ép buộc Lâm Khải phải nhận cậu là đúng vậy
- Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa. Ngày mai đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn gửi cho tao
[ Ở đó không có cửa hàng tiện lợi sao ? ]
- Ừ, cái gì cũng không có
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip