01.

Nhìn lại địa chỉ trong điện thoại một lần nữa, ngẩng đầu lên nhìn căn nhà trước mặt, xác nhận là đúng nơi rồi Byun Baekhyun liền bấm chuông cửa.

"Soo à, mở cửa đi!"

Gọi đến câu thứ ba, cuối cùng cũng có tiếng dép lê lạch bạch từ trong nhà truyền tới cộng theo thanh âm ngái ngủ: "Đến đây."

Cửa mở, người bên trong nhìn thấy Byun Baekhyun thì không khỏi ngạc nhiên: "Cậu... không phải mai mới đến sao? Làm gì mà lại đến sớm vậy?"

Byun Baekhyun cười tươi, ôm chầm lấy Do Kyung Soo: "Ai nha, người ta nhớ cậu quá mà!"

"Thôi đi, nhớ người ta cũng không đến nỗi phấn khích như vậy, thu lại tin tức tố của cậu ngay, ngọt muốn chết rồi."

Buông Do Kyung Soo ra, Byun Baekhyun cười hì hì: "Cậu chê tớ hả?"

"Không chê, chỉ là cậu phá giấc ngủ của tớ rồi biết không? 12 giờ trưa đấy! Cũng may là hàng xóm không than phiền gì."

Do Kyung Soo vừa dứt lời, cửa sổ của nhà bên cạnh chợt mở, một người đàn ông thò đầu qua cửa, mái tóc bù xù, gương mặt cáu kỉnh quát lên.

"Này mấy đứa nhóc bọn cậu! Trưa rồi có để người ta ngủ không hả?! Tôi phải nghỉ ngơi lấy sức chiều còn làm việc, chứ không rảnh rỗi chỉ ăn chơi như mấy cậu đâu. Trật tự giùm đi."

Hai người cứng miệng, đứng hình trước người đàn ông kia, chưa kịp nói gì, người kia đã 'sập' một cái, đóng cửa lại.

Byun Baekhyun sau khi hồi hồn mới nhận ra được là mình vừa bị mắng. Gì chứ?! Cậu nói có vài câu, cũng đâu nói to lắm.

"Này, anh kia..."

Tiến lên định sang nhà bên cạnh đáp lại, Byun Baekhyun liền bị Do Kyung Soo giữ lại, lôi vào nhà.

"Thôi bỏ đi, bỏ đi. Đừng chấp với anh ta."

Vào trong nhà, nhìn Byun Baekhyun ngồi trên sô pha khoanh hai tay lại, gương mặt hiện rõ vẻ không phục, Do Kyung Soo cười cười đưa ly nước cho cậu.

"Bỏ đi, đừng giận nữa."

"Anh ta là ai vậy?!"

"Người khó tính nhất khu này."

"Quá là khó tính, như mấy ông cụ vậy."

"Ừ, cậu tốt nhất đừng nên dây với anh ta."

...

Để không làm phiền giấc ngủ trưa của mọi người, đến tối, Byun Baekhyun mới bắt đầu đi đến từng nhà một để chào hỏi. Đi một vòng, cuối cùng dừng chân tại ngôi nhà bên cạnh nhà mình.

Cái người khó tính như hắn, cậu cũng không muốn gặp đâu, chỉ là đây là việc bắt buộc thôi. Gõ cửa một lúc, cuối cùng cửa cũng được mở, nhưng mở hé. Byun Baekhyun có cảm giác như mình đang bị coi thường. Tên này là sợ cậu bị bệnh hay chê bai cậu mà không mở hẳn cửa ra hả?!

"Xin chào..."

Byun Baekhyun vừa mới mở mồm, Park Chanyeol nhìn hộp bánh trên tay cậu thì liền có ý định đóng cửa lại: "Tôi không mua."

Byun Baekhyun nhanh tay giữ lại cửa: "Khoan đã, tôi không có bán hàng."

Hắn cau mày nhìn Byun Baekhyun: "Vậy chuyện gì?"

Nhìn biểu cảm cùng giọng điệu của hắn, Byun Baekhyun thật sự muốn lao vào mà đánh hắn. Cố gắng giữ bình tĩnh, Byun Baekhyun nở một nụ cười như không cười, nói với hắn.

"Tôi là Byun Baekhyun, mới chuyển đến sống bên cạnh, mong anh giúp đỡ nhiều hơn. Đây là chút quà nhỏ của tôi."

Park Chanyeol nghe xong, nói một câu cảm ơn, nhưng không nhận bánh, hắn như cũ, có ý định đóng cửa lại.

Byun Baekhyun lần này đã để hẳn một chân vào trong, cho nên, hắn muốn đóng cũng không được.

"Sao phải lạnh lùng thế? Anh phải nhận tấm lòng của tôi chứ."

"Không cần, cảm ơn."

"Nếu anh không nhận, tôi sẽ đứng lì ở đây."

Nhìn Park Chanyeol cau mày nhìn mình, trên mặt rõ ràng đã hiện lên sự tức giận, nhưng vẫn không làm gì được, Byun Baekhyun cực kì thích thú. Khó tính như hắn, gặp người bướng bình như cậu, để xem, ai hơn ai.

Đối qua đối lại một lúc, cuối cùng Park Chanyeol vẫn là nhận hộp bánh, cùng với đó là Byun Baekhyun đẩy được cửa theo hắn vào trong nhà.

"Cậu vào nhà tôi làm gì?"

Byun Baekhyun nhún vai: "Xác nhận xem anh có coi trọng tấm lòng của tôi không, nếu anh mà đổ hết bánh đi thì phí lắm."

Đi theo Park Chanyeol vào phòng bếp, Byun Baekhyun tỉ mỉ ngắm nghía căn nhà một lượt. Người này không chỉ khó tính, mà gu thẩm mỹ cũng cực kì tệ nữa. Gam màu chủ đạo trong nhà của hắn cứ cảm thấy u ám và buồn thế nào đó, toàn đen và xám. Riêng trong phòng bếp, không biết hắn nghĩ gì, mà lại sơn xanh nõn chuối kết hợp với hồng cánh sen, cậu cũng cảm thấy thật bội phục con người hắn.

"Đến bao giờ cậu mới chịu ra khỏi nhà tôi?"

Tưởng Park Chanyeol vào bếp là muốn lấy đũa ra để ăn, ai ngờ hắn chỉ mang hộp bánh cậu tặng để vào tủ lạnh.

"Anh ăn xong bánh thì tôi đi."

"Ăn cơm no rồi, không ăn được nữa."

"Vậy tôi vẫn ở đây." Nói rồi Byun Baekhyun rất tự nhiên kéo một cái ghế ra ngồi xuống bàn ăn.

Lại tiếp tục là một màn mắt đối mắt, miệng đối miệng, cuối cùng Park Chanyeol vẫn phải chấp nhận ăn bánh, ngay trước mặt Byun Baekhyun.

Cho miếng bánh đầu tiên vào miệng, nhai thử, ừm, cũng ngon. Nhai kĩ hơn một chút, Park Chanyeol liền vội chạy ra nhổ miếng bánh vào bồn. Sau đó là một trận cười sảng khoái từ đằng sau hắn vang lên.

"Ha ha... Ha ha ha!!"

Park Chanyeol quay ra trừng Byun Baekhyun: "Con mẹ nó! Cậu..."

Bánh gạo mà Byun Baekhyun cho, phải nói là cay chết hắn. Nước sốt thì rất vừa ý, rất ngon, nhưng cay, là cay ở bên trong bánh, chắc chắn lúc nhào bột, thằng nhóc này nó đã cho cái gì đó vào.

"Cay như vậy? Cậu muốn giết tôi đúng không?"

Byun Baekhyun cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hai bả vai của cậu vẫn không ngừng run: "Sao chứ? Bánh gạo cay mà, đương nhiên phải cay rồi."

Này thật ra là Byun Baekhyun cố tình đó. Mỗi nhà Byun Baekhyun đều tặng bánh gạo viên do mẹ đưa cho. Còn riêng Park Chanyeol, cậu đích thân xuống bếp, nhào bột, làm bánh tặng hắn. Quà làm quen như vậy là quá tuyệt vời rồi ấy chứ.

"Con mẹ nó, có tin tôi đánh cậu không?"

"Sao? Muốn đánh nhau? Anh cứ lại đây, tôi không sợ anh đâu."

Nhìn Byun Baekhyun vẫn không ngừng cười, Park Chanyeol thật sự là muốn nổ tung đến nơi rồi. Tiến đến, nắm cổ Byun Baekhyun toan ném ra khỏi nhà mình.

Vừa đến gần, một mùi hương thoang thoảng ngọt ngào không biết từ đâu chợt đi vào mũi hắn. Đánh mắt sang nhìn Byun Baekhyun đang giãy giụa bên cạnh, hắn liền buông cậu ra.

"Cậu... là omega?"

Byun Baekhyun chỉnh sửa lại cổ áo: "Đúng thì sao? Không phải anh cũng vậy à?"

"Đúng cái mẹ gì? Tôi là alpha!"

Sau đó Byun Baekhyun còn chưa kịp chuẩn bị gì, đã lập tức bị Park Chanyeol đá ra khỏi nhà.

Đóng cánh cửa lại, Park Chanyeol đỡ trán, con mẹ nó mùi đào, ngọt muốn chết hắn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip