39.
đọc những dòng tin nhắn park chanyeol gửi đến, bàn tay đang cầm điện thoại của byun baekhyun liền run lên từng hồi, trái tim đang treo lơ lửng cũng bất giác đập loạn vì lo lắng. cậu nhanh chóng xốc chăn rời giường vội vàng chạy xuống lầu muốn mở cửa gặp người kia. nhưng đã quá muộn, trước cửa nhà cậu giờ khắc này chỉ là một mảnh yên tĩnh vắng lặng.
một trận gió lạnh thổi qua làm cho byun baekhyun thanh tỉnh, nhìn lại màn hình di động thêm một lần nữa, không nghĩ gì nhiều cậu liền lập tức lao như bay ra ngoài. đến dép cũng quên đổi, áo khoác cũng quên mặc, byun baekhyun cứ như vậy mà một mạch chạy bộ sang nhà park chanyeol ở phía bên kia con phố.
đến nhà người nọ, byun baekhyun theo thói quen cũ nhập một dãy số vào màn hình trước cửa. nhưng cậu thật không thể ngờ được rằng, park chanyeol vậy mà lại đổi mật khẩu.
một cỗ khó chịu không tên từ tận đáy lòng bắt đầu len lỏi ra toàn cơ thể, bỗng nhiên byun baekhyun lại cảm thấy có chút ấm ức. nháy mắt, đôi mắt cún nhỏ đã trở nên long lanh. sau đó, cánh cửa nhà park chanyeol bị đập mạnh, và kèm với đó là tiếng quát lớn.
"park chanyeol! khốn nạn! khốn kiếp! mở cửa ra ngay cho tôi!"
"anh dám không mở cửa, có tin tôi..."
những điều muốn nói tiếp cứ như vậy bị byun baekhyun nuốt ngược trở lại. bởi vì cậu còn chưa nói hết câu thì cánh cửa trước mặt lại bỗng dưng tự động mở ra. byun baekhyun ngây người vài giây, sau đó liền nhanh chóng hồi phục tinh thần bước vào.
cánh cửa tự động mở ra đã khiến cho byun baekhyun khó hiểu, bước vào trong, căn nhà tối đen như mực không một tiếng động lại càng khiến cậu khó hiểu hơn vạn phần.
tên park chanyeol này rốt cuộc là đang muốn làm gì đây?
byun baekhyun nghi hoặc, vừa đưa tay bật đèn, vừa nhỏ giọng gọi, "chanyeol..?"
"surprise!!!!!!"
khoảnh khắc đèn vừa sáng, phòng khách im ắng tối đen như mực nháy mắt lại xuất hiện một tốp người cùng những thứ đồ trang trí sặc sỡ. và kèm theo đó là tiếng đồng thanh hét lớn khiến byun baekhyun bị giật mình suýt thì ngã ngửa ra sau.
nhưng thứ khiến cho tinh thần byun baekhyun rối loạn nhất chính là cái người đang đứng ở giữa đám người kia. bộ dạng thiếu đánh mỉm cười cực kì đẹp trai kia, rõ ràng là khác một trời một vực với cái người mà mấy phút trước vẫn còn dùng giọng điệu đầy đau khổ để nhắn tin với cậu qua điện thoại.
cái người mà khiến cho cảm giác của cậu hết lo lắng rồi lại đi đến tức giận, giờ khác này lại đang cầm một bó hoa hồng cực kì chói mắt, mỉm cười rạng rỡ từng bước một đi đến chỗ cậu.
park chanyeol đưa bó hoa hồng trong tay đến trước mặt byun baekhyun, vui vẻ nở nụ cười, "tặng em."
byun baekhyun cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, cố gắng gạt đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, run rẩy mở miệng, "đây là ý gì?"
căn phòng trang trí rực rỡ, đám bạn thân của hai bên tươi cười cổ vũ, park chanyeol đứng trước mặt tặng hoa hồng, tất cả những thứ này đều khiến cho byun baekhyun cảm thấy cực kì khó hiểu.
park chanyeol có chút sợ byun baekhyun sẽ tức giận, nhưng vẫn cả gan tiếp tục những thứ mình đã bày ra.
"em không nhớ hôm nay là ngày gì sao? 1/4 - là ngày đầu tiên mà chúng ta gặp nhau kể từ hai năm trước."
nghe vậy, tảng đá đè nặng trong lòng byun baekhyun liền tan biến, cậu thở hắt ra một hơi.
"vậy những gì anh vừa nói với em trong điện thoại chỉ là đùa thôi?"
byun baekhyun nói với giọng điệu cực kì bình tĩnh, nghe không ra vui buồn, nhưng cũng đủ khiến park chanyeol lạnh sống lưng. hắn tiếp tục mỉm cười, nắm tay cậu kéo đến sô pha ngồi xuống.
"đương nhiên chỉ là nói đùa, anh làm gì có lá gan dám bỏ rơi em. em đuổi anh còn không đi nữa là. với lại, đó là anh cũng muốn trừng phạt em một chút vì hơn một tuần liền không chịu cho anh nhìn mặt, làm anh nhớ muốn chết. bảo bối, hôm nay là ngày cá tháng tư, em rộng lượng sẽ không chấp nhặt với anh đúng chứ?"
park chanyeol nói một tràng dài không cho byun baekhyun có cơ hội chen mồm vào, sau đó còn đánh mắt liếc nhìn sáu người còn lại, tất cả liền cùng nhau đồng thanh hô "phải đấy, chỉ là đùa vui thôi mà, hôm nay ngày quan trọng, đừng nên chấp với park chanyeol."
byun baekhyun nghe xong cũng chỉ mỉm cười đồng ý. đúng vậy, hôm nay là một ngày cực kì quan trọng, không nên vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà phá hỏng bầu không khí. mà chuyện kia, chính bản thân cậu cũng là người không đúng trước, không trách park chanyeol được.
park chanyeol đưa một thìa bánh kem đến trước miệng byun baekhyun, "còn nhớ câu đầu tiên anh nói với em khi mình gặp nhau là gì không?"
byun baekhyun há miệng nhận lấy miếng bánh, nhớ lại bộ dáng cùng giọng điệu của park chanyeol lúc đó, bĩu môi đáp, "em gì ơi, em đánh rơi người yêu nè~"
cả đám phá lên cười, không hẹn mà cùng nhau ném cho park chanyeol một ánh mắt xem thường. park chanyeol không ngại, mặt dày tiếp tục hỏi, "vậy còn câu thứ hai là gì?"
byun baekhyun tiếp tục nhại lại giọng điệu khi đó của hắn, "nếu em không nhặt, người yêu em sẽ chết ở đây mất."
nghe xong câu này, park chanyeol không những không ngại mà còn rất tự hào vỗ tay bộp một cái.
"đó, lần đó anh tán em hai câu là đổ. vậy mà lần thứ hai thì khó đến nỗi sắp chết thật."
byun baekhyun liếc mắt, "anh muốn biết lí do lần đó em chấp nhận anh nhanh như vậy là gì không?"
không chỉ park chanyeol, mà tất cả đều tò mò muốn biết cậu nghĩ cái gì mà lần đó lại chấp nhận hai câu bông đùa của park chanyeol nhanh như vậy.
"vì em nghĩ, quen nhiều người như vậy rồi, cũng chưa gặp ai vừa khùng vừa điên như anh bao giờ, cho nên mới muốn thử chút cảm giác mới lạ."
khóe miệng park chanyeol giật giật, xúc thêm một miếng bánh đưa đến bên miệng byun baekhyun. "cảm giác mới lạ này, em đừng nên thử một chút, từ từ cảm nhận cả đời mới tốt."
nhân lúc mọi người vẫn còn ở đây cộng thêm bầu không khí đang vô cùng tốt đẹp, park chanyeol liền nhanh chóng muốn giải quyết cho xong chuyện cũ.
"baekhyun, chuyện lần trước anh đã giải thích rất rõ ràng với em rồi. anh và người kia thật sự là không có gì với nhau cả. em tin anh được không? đừng giận nữa, nhé?"
nhìn bộ dạng đầy khẩn trương của người đối diện cùng đôi bàn tay to lớn của hắn đang bao bọc lấy tay mình xoa nhẹ như lấy lòng, đáy lòng byun baekhyun liền cảm thấy ấm áp.
giận dỗi vô cớ là cậu, nhưng người nhận sai và làm lành trước lại luôn là park chanyeol.
gặp được người đàn ông này, đúng là may mắn cả đời của cậu.
byun baekhyun mỉm cười, rút tay ra khỏi tay park chanyeol. cậu đưa tay giữ lấy má hắn, sau đó liền không ngần ngại rướn người lên tặng cho người kia một nụ hôn.
đám bạn thân dù đang bận ăn bánh uống trà nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị thồn một bát cơm tró cực lớn. ai nấy cũng đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn hai người họ.
"mẹ kiếp, bọn tao có đôi có cặp cũng đéo đến nỗi thế." kim junmyeon khinh bỉ nói.
kim jongdae thì ghét bỏ bồi thêm, "ôi chao sao mà ghét những đứa có bồ thế!"
byun baekhyun cùng park chanyeol chỉ cười cười, bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của mọi người, không hề biết ngại mà thẳng thừng tuyên bố rằng bọn họ chính là cố tình muốn show ân ái. tiếng cười nói càng lúc càng lớn, tám người cùng nhau hòa mình vào bữa tiệc kỉ niệm ngày quen nhau, chúc cho cả hai người họ luôn hạnh phúc bên nhau.
===
sau bao nhiêu ngày không được gặp mặt byun baekhyun, park chanyeol cứ nghĩ tối đó hắn sẽ được ôm bảo bối ngủ. nhưng thật bất ngờ, byun baekhyun lấy sẵn chăn và gối để ra sô pha, mỉm cười nói với hắn một câu.
"đêm nay anh ngủ ở đây đi."
đúng là cậu có nói rằng không giận park chanyeol. nhưng trước đó hắn đã rất nhiều lần đảm bảo với cậu rằng sẽ không mang việc chia tay ra đùa giỡn, nếu không sẽ tùy cậu xử lí.
lúc vừa nghe park chanyeol nói sự thật xong, cậu đã phải nhẫn nhịn nhiều lắm mới không lao vào mà cho hắn một cái tát. để hắn ngủ ở sô pha một đêm đã là tốt lắm rồi. dù gì đây cũng là quyền hạn mà park chanyeol dành cho cậu mà, cho nên cậu có quyền dùng nó, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip