Phần 6: Vì yêu, nguyện trung thành

_Fic: Vì yêu, nguyện trung thành | 为爱臣服
_Author: Hỗn Hiểu Tử | CB混晓子
_Editor: Dược

1.
Có đôi khi, người càng không với tới được, sẽ càng nghĩ đủ mọi cách tìm tới đồ thay thế để tự an ủi...

Biên Bá Hiền chính là người như vậy.

2.
"Nói với Ngô Thế Huân, tôi không cần vệ sĩ mới..."

"Người này, tốt lắm rồi."
[Biên Bá Hiền]

3.
"Sao ngài có thể là chó."

"Ngài là ngài, là lão đại của tôi, là lãnh đạo của tôi."
[Phác Xán Liệt]

4.
"Nếu như câu chuyện của ngài kết thúc ở một nửa, vậy phần còn lại để tôi giúp ngài diễn."
[Phác Xán Liệt]

5.
Nếu một chức danh vệ sĩ bình thường không giữ được em...

Vậy thì trở thành dáng vẻ em thích...

Đi đoạt em về.
[Phác Xán Liệt]

6.
"Em rời khỏi Hồng Tề Dã cho tôi, ở lại Hương Môn Đường Khẩu không được phép đi đâu cả! Chẳng phải em thích dựa núi ôm đùi à? Cái đùi này của tôi cho em ôm."

"Từ hôm nay trở đi, em sẽ là người của tôi!"
[Phác Xán Liệt]

7.
"Em đắt tôi có tiền, em gây hoạ tôi cản thay em."
[Phác Xán Liệt]

8.
Biên Bá Hiền.

Thừa nhận đi, em thích tôi.

9.
"Cảm ơn em..."

"Cảm ơn gì chứ..."

"Cho phép anh thích em."

"Má, đừng cướp lời thoại của em..."

"Là em phải cảm ơn anh, đã nguyện ý thích em."
[Phác Xán Liệt - Biên Bá Hiền]

10.
"Có thể nói thì nói, nói không được... thì cướp."
[Phác Xán Liệt]

11.
"Bây giờ em và Hồng Anh không còn bất kì quan hệ nào, cũng không là lãnh đạo gì nữa."

"Kể từ hôm nay, em sẽ là người yêu của Phác Xán Liệt thôi."
[Biên Bá Hiền]

12.
"Khi trước anh nói em chỉ biết nịnh hót, là anh sai rồi. Anh không để ý đến nỗi khổ cực từ nhỏ đến lớn của em, không ai thương yêu em, không ai chăm sóc em, lúc mệt mỏi muốn tìm chỗ dựa vững chắc để bản thân vượt qua dễ dàng một chút, có lỗi gì chứ?"

"Là ông trời không tốt, để em phải nhầm lẫn phục tùng thành tình yêu. Cũng do anh không tốt, muộn như thế mới tìm được em."
[Phác Xán Liệt]

13.
Đường phố đông nghịt, chiếc xe đen chạy băng băng. Phác Xán Liệt vỗ vỗ Biên Bá Hiền, chậm rãi tựa đầu mình lên...

Hai người tựa sát nhau.

Giữa bóng đêm phồn thịnh.

14.
Biên Bá Hiền rời khỏi Phác Xán Liệt, hết thảy kiêu ngạo, không chịu nổi một kích.
Biên Bá Hiền mất đi Phác Xán Liệt, tất cả kiên cường, vừa chạm vào sẽ vỡ tan...

15.
[Năm ấy.

Hắn hoàn toàn khoét cậu ra khỏi tim.

Cậu lại vĩnh viễn in dấu hắn vào lòng.]

16.
"Bá Hiền... anh muốn về nhà..."
[Phác Xán Liệt]

17.
"Tôi có thể biết nguyên nhân mình đê tiện không?"

"Cậu hại tôi mất đi Tiểu Vũ."

"Hại nhà tôi tan nát!"

"Hại tôi bị cuốn vào Long Đỉnh Môn!"

"Hại tôi biến thành bộ dạng như bây giờ!"

"Hại tôi..."

"Hại tôi không thể yêu cậu..."

"Rõ ràng là kẻ tôi chắc chắn không thể tha thứ, nhưng lúc nào cũng có biện pháp khiến tôi không xuống tay được, thế nên cậu rất đê tiện."
[Biên Bá Hiền - Phác Xán Liệt]

18.
Thức dậy có cơm ăn...

Gọi điện có người bắt...

Thậm chí thuốc lá trong túi được lặng lẽ đổi thành kẹo...

Cười cười...

Rơi lệ.

19.
Khuôn mặt Biên Bá Hiền treo nụ cười, không phải uy hiếp dụ dỗ, cũng không phải phạt roi tra hỏi...

Mà là một câu nói, một lần dịu dàng vô ý của Phác Xán Liệt...

Khiến cho cậu vì yêu mà nguyện trung thành.

20.
"Bá Hiền! Thả lỏng, nhìn anh này! Nhìn vào mắt anh này!"

"... Lãnh đạo Biên của anh kiên cường nhất, chưa bao giờ tuỳ tiện cúi đầu, có đúng không nào..."
[Phác Xán Liệt]

21.
"Không phải một mình nữa..."

"Em có anh mà... lãnh đạo, em có anh."
[Phác Xán Liệt]

22.
"Có lẽ trong mắt em cậu ta bị ép đến bước đường cùng, nhưng đối với anh, anh không thể nào tha thứ cho cậu ta."

"Cậu ta có thể đã trải qua những chuyện giống em, nhưng tuyệt đối không phải cùng một loại người."

"Khác ở đâu?"

"Nỗi đau giống nhau, cậu ta lựa chọn tổn thương người khác, mà em chỉ biết tự làm tổn thương mình."

"Cho nên em và cậu ta căn bản không cùng một loại người."
[Phác Xán Liệt - Biên Bá Hiền]

23.
"Sự tàn nhẫn của Bá Hiền, chỉ biết tự đối với chính em ấy... mà tôi, vừa khéo ngược lại!"
[Phác Xán Liệt]

24.
"Tôi sẵn lòng ở trong thế giới bẩn thỉu này làm tội ác của em ấy, bảo vệ em ấy, nguyện trung thành với em ấy... Chỉ cần em ấy ở bên cạnh tôi, thì không ai có thể tổn thương em ấy!"
[Phác Xán Liệt]

25.
"Cha mẹ ruột của tôi, bị hại chết... cha mẹ nuôi, cũng bị hại chết, em gái..."

"Thậm chí ngay cả một người bạn giống như cậu tôi cũng không có, hai bàn tay trắng, tôi dựa vào sự quan tâm chăm sóc mà có được em ấy... lúc tôi cô độc, lúc tôi bế tắc, có một người ngồi ở đó, cười với tôi, nói cho tôi biết nên làm thế nào... giống như một luồng sáng, cho tôi phương hướng."

"Tại sao em ấy lại không hiểu chứ?..."

"Tại sao em ấy lại không hiểu... tôi yêu em ấy, bởi vì em ấy là tín ngưỡng của tôi."
[Phác Xán Liệt]

26.
"Xinh đẹp chỉ đủ để hấp dẫn, nhưng yêu phải dựa vào tín ngưỡng."

"Biên Bá Hiền, chính là tín ngưỡng tôi tự nguyện phục tùng."
[Phác Xán Liệt]

27.
Anh yêu em đến mức hèn mọn, em cũng phải như thế chứ?

Ở trước mặt tình yêu, chúng ta đều nguyện ý vì đối phương mà quỳ gối.

Là trung thành, cũng là yêu.

28.
Những thứ từng có, mất đi, trân quý, đau khổ kia...

Đều hoá thành dấu lặng, an tĩnh rơi xuống giao điểm.

Cậu từng cho rằng mình không có gì cả,

Nhưng hiện tại lại có cả thế giới.

"Em có nhà rồi..."

"Ừ, em có nhà rồi."

29.
Gió xuân quấn quanh hai người đang ôm nhau...

Chỉ có hạt bụi thời gian nghe thấy tiếng họ thầm thì...

Anh giao bản thân cho em,

Em cũng giao bản thân cho anh.

Chúng ta chưa bao giờ hèn mọn, chỉ là chúng ta, vì yêu nguyện trung thành.

_____END_____

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip