Chapter 1. Chuyện trong gia đình

Chapter 1. Chuyện trong gia đình 

Quản gia không nhớ rõ lần cuối cùng mình gặp cậu Biên Bá Hiền là lúc nào, nhưng luôn biết là cậu ấy đã rời khỏi gia đình này một quãng thời gian dài.

Trước đây, cậu ấy dọn về đây sinh sống chỉ mang theo hai chiếc vali đủ dùng. Nhưng hình như lúc cậu ấy đi thì không mang theo bất kì thứ gì ngoài những vật dùng tùy thân cả. Cậu Phác Xán Liệt cho người làm thu xếp đồ đạt của cậu ấy cất vào một căn phòng riêng, từ đó đến nay chưa hề thấy mở cửa nơi đó ra.

Con trai của hai cậu được đưa đi theo ba Biên Bá Hiền, thời gian đó đứa bé vừa tròn ba tháng tuổi. Quản gia thường không trông thấy đứa bé đó, bởi vì từ lúc ra đời cho tới lúc đi, một tay cậu Biên Bá Hiền chăm sóc, ngoài người thân hai bên gia đình và một người bạn thân thiết của họ, dường như không ai được gặp một cách thường xuyên.

Quản gia may mắn được nhìn em bé hai lần, một lần từ bệnh viện trở về và một lần giúp cậu Phác mang đồ đưa sang cho cậu Biên. Đứa trẻ có đôi mắt rất trong sáng, một đôi mắt rất đẹp, và chính là đôi mắt của cậu Phác Xán Liệt.

Ngôi nhà lớn càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Một người chủ, một quản gia và hai người làm. Hồi trước thì không như vậy, tuy nó cũng không có không khí ấm cúng của một gia đình, nhưng vì nó có một nhà ba người là một gia đình nên nó vẫn giống một ngôi nhà hơn.

Cậu Phác Xán Liệt đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, một ngày ba bữa cơm ăn ở bên ngoài. Quản gia thường nghĩ có lẽ mình và hai cô gái làm việc trong ngôi nhà này được thuê với mục đích giữ nhà, chứ không phải là chăm sóc gia chủ.

Quá nửa khuya Phác Xán Liệt trở về nhà, quản gia ngủ gục bên ghế sofa không hay anh đã về. Phác Xán Liệt không gọi ông dậy, chỉ thay giầy rồi lên phòng ngủ.

Sáng sớm Phác Xán Liệt giật mình tỉnh giấc tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người nóng hầm hập vì đắp tấm chăn dày. Anh đá chăn sang một bên, chợt nhìn thấy mình vẫn còn mặc bộ quần áo đi làm ngày hôm qua, tất chân cũng không cởi. Đầu anh hơi choáng, có lẽ vì đêm qua đã uống quá nhiều rượu mạnh.

Phác Xán Liệt xuống giường, vội vàng ra ngoài muốn tìm một cốc nước uống.

"Cậu Xán Liệt? Đêm qua cậu ngủ ở đó sao?"

Phác Xán Liệt nhìn qua phía quản gia, ông ấy đang đứng trước cửa phòng ngủ chính, hoảng hốt nhìn anh. Anh xoay người lại nhìn nơi mình vừa bước ra, đó vốn không phải là phòng ngủ của anh – nơi anh ngủ chính là nơi quản gia đang đứng. Nơi anh đứng lại là một căn phòng trống dành cho khách.

"Không có gì" Phác Xán Liệt nhẹ giọng đáp.

Trên tay quản gia cầm khay đựng một cốc nước, đúng ngay thứ Phác Xán Liệt cầm tìm. Anh bước qua uống một hơi cạn nước trong cốc, nhìn nét mặt tái xanh của ông lão, trả lại chiếc cốc trên khay và trấn an ông trước khi bước vào phòng ngủ thật sự của mình "Tôi không sao"

Biên Bá Hiền không thích mùi rượu lẩn quẩn trong phòng ngủ, vì thế mỗi khi Phác Xán Liệt trở về nhà với mùi rượu, dù nồng hay không anh cũng sẽ ngủ lại phòng dành cho khách. Nó đã trở thành một thói quen nhiều năm liền, kể cả khi cậu ấy không còn ở lại đây.

Đó không phải là sự quan tâm bạn đời của mình thích, ghét điều gì. Đó chỉ đơn giản là sự tôn trọng cơ bản giữa anh và Biên Bá Hiền.

Sau khi gột rửa sạch sẽ mùi cồn còn sót trên người, Phác Xán Liệt thay quần áo lịch sự chuẩn bị ra ngoài. Nhưng thời gian còn khá sớm, anh quyết định ở lại đọc xong tờ báo buổi sáng sẽ đi. Quản gia giúp Phác Xán Liệt pha mình một trà nhạt, trà vừa xong thì có khách đến thăm.

Phác Xán Liệt gập tờ báo về vị trí cũ, đứng lên khỏi ghế đón lấy cái ôm của người phụ nữ mới đến, khẽ gọi "Mẹ"

"Con ăn sáng chưa? Định ra ngoài à?"

"Một lát con ăn ở ngoài"

Phác Xán Liệt rót cho mẹ một tách trà nóng, may là quản gia có pha trà. Nếu để mẹ anh đến nhà ngay cả nước trà nóng cũng không có uống thì thật không hay.

"Hôm nay con đến chỗ Bá Hiền thăm Jackie, mẹ có muốn đi cùng không?"

Đỗ Vân Hà lắc đầu từ chối, nói "Mẹ đã thăm thằng bé mấy ngày trước rồi"

Mẹ của anh những khi rãnh rỗi thường dành nhiều thời gian đến trường mẫu giáo thăm cháu trai. Bởi vì bà cảm thấy nếu mình đến nhà Biên Bá Hiền liên tục và nhiều lần trong tuần sẽ gây phiền hà cho cậu ấy, dù cho đó có là người nhà của bà, hay đó có là tình yêu của bà dành cho con cháu trong nhà.

"Chuyện của con và Bá Hiền định làm thế nào? Cứ tiếp tục như vậy mãi sao?"

"Con tôn trọng quyết định của cậu ấy" Phác Xán Liệt khẽ cười, tiếp tục nói "Tụi con chỉ đang ly thân thôi mà, cậu ấy vẫn chưa muốn ly hôn"

Đỗ Vân Hà nén tiếng thở dài của mình xuống thật thấp, nghe thấy trong giọng nói của bà có một chút ít điều buồn bã "Tuy mẹ muốn không can thiệp vào chuyện của chúng con, nhưng mẹ không muốn nghe hai từ ly hôn"

Ý của bà nói Phác Xán Liệt hiểu rõ. Vì anh cũng không mong muốn như vậy. Thế nhưng điều đó còn phụ thuộc vào Biên Bá Hiền muốn thế nào.

"Có lẽ sẽ không ly hôn, con chưa từng nghe cậu ấy đề cập chuyện đó"

"Mẹ không đoán được Bá Hiền muốn cái gì, nhưng mẹ hi vọng là vậy"

Phác Xán Liệt tiễn mẹ anh ra về thì cũng đi ngay. Vẫn còn hơi sớm để đến nhà Biên Bá Hiền, nhưng sẽ tốt hơn nếu anh không đến trễ. Quy tắc quan trọng trong cuộc đời mỗi người chính vì điều này sẽ quyết định phần lớn thành công trong cuộc đời người đó.

Biên Bá Hiền sống ở tầng trệt của một dãy nhà chung cư hai tầng trong một tiểu khu, một nơi rất yên tĩnh và trong lành với rất nhiều cây xanh bóng mát. Những người ở đây sống rất riêng tư và kín tiếng, khác biệt hoàn toàn với con người trong xã hội đại trà ngoài kia.

Đến nơi trước hơn hai mươi phút so với giờ hẹn, Phác Xán Liệt không đợi mà ấn chuông cửa luôn. Vì đến không đúng giờ, nên người mở cửa đón khách không phải chủ nhà. Là một người bạn của hai người họ, nhưng anh ta vốn dĩ là bạn của Biên Bá Hiền.

"Anh đến sớm"

"Tôi đến sớm" Phác Xán Liệt gật đầu thừa nhận, hỏi ngược lại "Anh không về sớm?"

Ngô Thế Huân khẽ mĩm cười, đáp lời "Tôi thích sự đúng giờ, khi nào đến giờ anh đến tôi sẽ tự động về, nhưng không phải bây giờ"

Cánh cửa đóng lại trước mắt Phác Xán Liệt. Lẽ ra anh nên dự đoán việc sẽ gặp Ngô Thế Huân ở đây nếu như anh đến không đúng thời gian đã hẹn trước. Phác Xán Liệt xoay người, đành bước vào trong một siêu thị mini gần đó giết thời gian.

Ngô Thế Huân đóng cửa lại, tiếng của Biên Bá Hiền lập tức vang lên bên tai "Ai đến vậy?"

"Không có gì, người giao hàng nhầm số nhà thôi"

"Ồ?" 

--- 

Xin chào cả nhà, mình vừa viết xong một bản thảo cho truyện mới. Tuy nhiên không biết có ổn không :< mọi người để lại cho mình một chút góp ý, một chút cảm nhận nhé. <3 

"Sinsoledad - Chợt phát hiện ra hạnh phúc luôn nằm trong tay mình". Là chủ đề lần này. Mở truyện có hơi hoang mang một chíu :< 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #chanbaek