[Oneshot] Khoảnh khắc nói lời yêu

Phác Xán Liệt là chồng mới cưới của Bạch Hiền, hắn ta là do bị gia đình bắt ép mới không tự nguyện mà chung sống với người đàn ông mình chưa từng gặp bao giờ. Gia đình Xán Liệt muốn có người kìm chân Xán Liệt không muốn hắn sa đọa vào mấy gái bao bên ngoài.

Cậu Biện Bạch Hiền phải gả cho Xán Liệt để chuộc lại số tiền ba cậu nợ gia đình Xán Liệt. Kể ra thì mẹ Xán Liệt cũng rất tính toán đi, vừa có thể ngăn cấm được Xán Liệt vừa lấy được nợ, đúng là một công đôi chuyện.

Bạch Hiền là một thứ đồ mà người khác vứt bỏ, chẳng ai cần đến cậu. Ở trong ngôi nhà mới rộng lớn cậu thấy mình giống như hạt đậu bé xíu cô đơn, hiu quạnh. Cậu bị giam cầm trong nhà tù khoác lên mình vẻ nguy nga của một tòa lâu đài này đã gần 3 năm. Cậu luôn tự nhủ với bản thân mình cậu là một người làm và không có quyền có bất cứ cảm xúc gì với chủ nhân của mình. 

Nhưng chẳng biết từ khi nào, cậu lại mong mỏi được ở gần Xán Liệt hơn,cậu vẫn đang chờ đợi một phép màu sẽ xảy ra. Nhưng người đàn ông kia lại kinh tởm với thứ tình cảm cậu dành cho hắn. Hắn tìm mọi cách để đẩy cậu ra xa hơn.

- Đừng lại gần tôi, gớm giếc quá.

Xán Liệt đi gặp đối tác về, mùi rượu nồng nặc. Hắn dùng chân đạp mạnh vào bụng của Bạch Hiền khiến cậu ôm bụng, đau đớn gục xuống.

- Xán Liệt làm ơn đừng nói , tôi không muốn nghe mấy lời như thế. 

- Cậu không muốn nghe cũng phải nghe.

Một tay Xán Liệt túm tóc Bạch Hiền giật ngược lên, một tay bóp mạnh vào cổ cậu, siết mạnh.

- Cái thứ như cậu không xứng đáng trèo cao được như bây giờ, cậu tốt nhất mau mau biến xuống địa ngục cho tôi. 

Bạch Hiền sắp không thở nổi, mặt đỏ lên, hai tay bám víu vào cánh tay áo của Xán Liệt cố gắng gỡ ra nhưng sức cậu không đủ, từng giây từng giây trôi qua cậu như muốn buông bỏ tất cả, cho đến khi bóng đêm hòa tan cùng hình bóng Xán Liệt, cậu ngất lịm đi.

Căn phòng trắng xóa, mùi hương của Xán Liệt thoang thoảng, Bạch Hiền gượng mở mi mắt ra, cậu không thể tin được lúc này cậu đang nằm trên giường của Xán Liệt. 

Xán Liệt bước vào phòng, tâm có chút rung động, hắn nhìn thấy tấm thân nhỏ bé kia đang quằn quại trên giường của mình, Bạch Hiền gầy quá, mắt đã thâm quầng, đôi môi trắng bệch như người sắp chết, vùng cổ đỏ lên vì bị bóp mạnh.

- A, tôi xin lỗi tôi lập tức đi nấu cơm.

Bạch Hiền sợ sệt lết xuống khỏi nơi cậu đang nằm, giọng nói lắp bắp.

- Nằm đó đi, tôi không muốn người làm bị ngã bệnh. Sau này tôi còn cần dùng cậu, tôi không muốn chỉ vì một ngày ăn cơm mà phải tốn nhiều ngày hơn để cậu chữa bệnh.

Bạch Hiền cười khổ trong lòng cậu biết cái lý do hắn cho cậu nghỉ ngơi là không mấy tốt đẹp. Cậu cũng chẳng dám mơ đến một ngày Xán Liệt sẽ yêu cậu, vì thế cậu vẫn đang tiếp tục giữ tình cảm ngày cho riêng mình và hoàn thành tốt nhất những điều cậu có thể làm cho Xán Liệt. 

Đã hai ba ngày rồi, Xán Liệt không cho Bạch Hiền xuống khỏi giường, ăn thì Xán Liệt sẽ tự ra ngoài ăn, còn về Bạch Hiền cậu phải nhịn đến cuối ngày mới được một bát cháo trắng Xán Liệt đem về.

- Cậu đã có thể đi được chưa, mau mau xuống khỏi giường tôi đi, đừng có mà lười biếng nữa.

Thật là lạ, chính Xán Liệt không cho Bạch Hiền xuống khỏi giường mà bây giờ lại lên giọng chê cậu. Bạch Hiền cũng không phản kháng lại, một mạch bước xuống.

- Mặc vào.

Xán Liệt đưa ra một chiếc áo thun đen, ngữ khí ra lệnh rất rõ ràng. Hôm nay hắn bắt cậu ra ngoài cùng hắn, chẳng biết bây giờ hắn lại định suy tính điều gì nữa.

Hai người nam nhân, một người cao ráo, soái khí đầy mình, ánh mặt băng lãnh, một người gầy gò, nhưng khuôn mặt lại rất khả ái. Hai người như cặp đũa lệch lạc.

- Cậu đứng đây chờ tôi.

Xán Liệt xoa đầu Bạch Hiền khiến cậu bất ngờ lùi ra sau, trong đầu cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác rất vui nhưng lại đột nhiên gạt bỏ suy nghĩ ấy đi, cậu luôn gằn lại thứ cảm xúc ghê tởm của mình. Cậu biết Xán Liệt hiện tại là đang cảm thấy có lỗi với hành động của hắn nên mới đối tốt 1 chút với cậu, cậu chẳng khác một chiếc bình bị vỡ và chủ của chiếc bình đang cố gắn lại mảnh vỡ ấy. Cậu cũng chỉ là vật trang trí trong cuộc đời của Xán Liệt mà thôi.

Bạch Hiền thẫn người ra mặc cho người đi đường va vào người cậu.

Bíp Bíp. 

Chiếc xe mô tô đi ngược đường đang trốn chạy cảnh sát, hắn xông thẳng lên vỉa hè khiến ai cũng sợ hãi mà né ra. Bạch Hiền ngước lên mắt cậu nhìn thẳng vào chiếc xe ấy, đột nhiên cậu lại không sợ hãi nữa cậu không tránh né, cứ thế đứng, bây giờ cậu cảm thấy rất hạnh phúc, cuối cùng cậu sắp được giải thoát rồi.

Ầm.

Máu loang ra cả mặt đường,

Nhưng..............

Bạch Hiền không sao cả. Tại sao. Tại sao.

Xán Liệt từ xa đã thấy tên tiểu tử bất cần đời đang đón chờ tử thần đến với mình, liền không cho bản thân thời gian nghỉ ngợi , xông đến đẩy Bạch Hiền qua một bên, còn bản thân bị chiếc xe ấy tông ra xa đầu đập vào cây cột gần đó.

Bạch Hiền bị thương ở tay, vết xước rỉ máu, cậu không cảm thấy đau bởi vì trái tim cậu hiện tại đã như bị rách nát, chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến cánh tay đang nhỏ từng giọt đỏ tươi ấy nữa.

- Xán Liệt, anh.... tại sao phải làm.... như vậy.

Bạch Hiền nâng đầu Xán Liệt lên, trong cổ họng nghẹn cứng. Tay Xán Liệt run lên nhưng vẫn cố gắng lôi chiếc hộp nhỏ trong túi áo ra, cậu mỉm cười nhẹ nhàng đầy hạnh phúc.

- Biện Bạch Hiền tôi yêu em, em có nguyện gả cho tôi thêm một lần nữa không?

Vị tổng giám đốc đang mỉm cười kia đã từng từ chối và kinh tởm tình yêu chàng trai đang ôm cậu vào lòng mang đến, nhưng cậu dần nhận ra rằng cậu cũng đã trót trao trái tim mình cho người kia. Nhưng người lại không dám nói ra lời yêu, mỗi lần người định buông lời ngọt ngào chẳng hiểu sao lời nói phát ra đều là cay đắng khiến cho người mình yêu đau đớn đến tột cùng. Và giờ người đã dũng cảm thốt ra được một tiếng yêu.

- Đồng ý..... em đồng ý, nên anh đừng có mà ngủ........ mau tỉnh táo lại đi, đừng ngủ mà.....

Biện Bạch Hiền gật đầu liên tục cậu sợ rằng Xán Liệt sẽ không nhìn thấy. Phác Xán Liệt cầm chiếc hộp mở ra, là dây chuyền đôi, có 2 chiếc nhẫn được xỏ vào dây, cả hai đều khắc P&B. Xán Liệt đưa lên ngắm nhìn thật kĩ dây chuyền ấy, rồi tay cậu từ từ buông lỏng, trước mắt có một thiên thần đang liên tục gọi tên cậu.

Graaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng thét vang khắp một vùng trời. Cả cuộc đời của Bạch Hiền đã phải chịu khổ, giờ đây người cậu yêu nhất cũng rời bỏ cậu, cậu vừa mới hưởng được cái cảm giác được yêu thương đã phải bị chia cắt. Thượng đế ông có cần phải trêu tức người thế không. Thà để cậu chết đi, thà đừng để cho cậu biết người kia cũng yêu cậu, thà để cậu là người nằm đây thì tốt biết mấy........

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip