Chương 1 - Một Đêm, Hai Trăm Triệu

  Người đàn bà với mái tóc ngắn gọn gàng và làn da rám nắng, ánh mắt khinh bỉ nói: "Biện Bạch Hiền, tôi đại diện cho con tôi đến từ hôn."

"Bao nhiêu tiền?" Biện Bạch Hiền thản nhiên quét mắt liếc nhìn người đàn bà kia cái, không mặn không nhạt hỏi.

" Để bồi thường, nơi này có hai triệu, cậu lấy đi." Trong đôi mắt của người đàn bà đó không chỉ là khinh bỉ mà còn có chút khinh thường.

"Không cần, sính lễ con trai bà đem đến, bà cũng mang về đi!" Hai triệu đó đối với công ty sắp phá sản có ích lợi gì? Cậu hiện tại cần là hai trăm triệu.

"Xem như cậu thức thời!"

Người đàn bà kia vội vã mang theo sính lễ con mình mang đến vội vã rời đi.

"Bạch Hiền, sao con lại trả hết sính lễ lại, chỗ đó cũng có hơn mười triệu đó!"

Người đàn bà kia đi rồi, má Trương lập tức càu nhàu không ngừng.

Biện Bạch Hiền ngồi ở trên sô pha, bưng ly nước lên nhấp một ngụm, không mặn không nhạt nói: "Tùy bà ấy đi, tính toán với súc sinh làm gì."

"Quả thực không phải người mà, sao lại có thể từ hôn vào lúc Biện thị gặp nguy cơ thế này chứ? Tôi rủa cho bà ta ra đường bị xe đâm chết, uống nước bị nước sặc chết." Má Trương lòng đầy căm phẫn vừa mắng vừa chửi.

"Giậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng đây là hiện tượng bình thường, không có gì để oán giận."

Biện Bạch Hiền vẫn giữ bộ dáng gió thoảng mây trôi, chuyên chú nhìn trương mục của công ty, tựa hồ như người vừa bị từ hôn không phải là mình vậy

"Nếu Biện thị không xuất hiện khủng hoảng kinh tế, đừng nói từ hôn, người muốn đính hôn cùng Bạch Hiền sẽ nhiều đến không kể siết."

Bàn tay đang lật văn kiện xem của cậu hơi run một chút, thản nhiên liếc mắt nhìn má Trương: "Nếu nói như vậy, Biện thị không có tiền, thì con không thể gả ra ngoài?"

"Ách... Bạch Hiền, dì không có ý đó." Má Trương vội vã giải thích.

Biện Bạch Hiền cúi đầu tiếp tục xem trương mục của Biện thị, nói nghiêm túc: "Biện thị sẽ không đóng cửa."

Lập tức đôi mắt má Trương ngấn lệ. Bạch Hiền cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, theo sự thông minh hiếm có của cậu trai này, tin tưởng công ty sẽ vượt qua cửa ải khó khăn.

Cậu ngẩng đầu nhìn đôi mắt già nua ngấn lệ của má Trương thản nhiên nói: "Má Trương, ba tôi đã qua đời cũng nửa tháng, sao đến giờ mới khóc tang?"

"Ách..." Má Trương đầu đầy hắc tuyến, cha bà đâu có chết, sao lại phải khóc tang.

"Không phải khóc tang, vậy sao phải rơi lệ?" Biện Bạch Hiền tiếp tục xem trương mục, miệng nhỏ giọng nói thầm.

"..." Không phải khóc tang, là đau lòng cho cậu đó. Má Trương nhìn Bạch Hiền thầm nghĩ, cậu bé này sao vẫn giữ bộ dáng không tim không phổi, như không dính khói lửa nhân gian thế kia

Biện gia mấy đời đều giàu có, kinh doanh phòng địa sản cùng với những hãng sản xuất xe ô tô cực lớn.

Biện Chí Hùng cha của Biện Bạch Hiền trên chốn thương trường lẫn chính khách đều có quan hệ rộng rãi số một, tập đoàn Biện thị ở thành phố A có thể nói là tập đoàn lớn số 1 số hai ở thành phố này.

Trong khoảng thời gian cha của Biện Bạch Hiền cha còn sống, mỗi tập đoàn lớn của Thành phố A đều muốn nịnh bợ nhà họ để gắn kết liên hệ. Trong đó Lưu Phong của Lưu gia đính hôn cùng Biện Bạch Hiền chính là tập đoàn dựa vào nịnh bợ Biện gia nhất.

Nào biết Biện Chí Hùng hai tháng trước đột nhiên bị bệnh phải vào bệnh viện, công ty giao hết cho chị họ của Biện Chí Hùng là Biện Anh lo liệu. Không đến hai tháng thời gian, Biện Anh âm thầm đem vốn lưu động của công ty toàn bộ dời đi, cũng đăng kí công ty bên ngoài.

Biện Chí Hùng vốn đang bệnh nặng và cũng đã qua đời vì thế. Đem một cục diện rối rắm để lại cho đứa con trai duy nhất là Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền là một người vui vẻ an phận, việc không tìm tới cửa, cậu cũng không xử lý. Vẫn có cha lo liệu công ty, cậu cũng lười đi quản.

Vừa lấy được bằng thạc sĩ kinh tế được mấy tháng, một thiên kim đại thiếu gia vừa rời ghế nhà trường như thế, ai sẽ tin tưởng cậu có thể chống đỡ nổi Biện thị đang trên bờ vực phá sản.

Lưu gia đương nhiên cũng không muốn dính vào cục diện rối rắm này, bởi vậy vào lúc Biện Chí Hùng vừa mới mất nửa tháng đã đến Biện gia từ hôn.

Biện Bạch Hiền cùng Lưu Phong vốn mới đính hôn nửa năm trước, bình thường cậu lại không thích ra ngoài, không phải đến trường học thì chỉ thích ở trong nhà, nên đối với Lưu Phong cũng không có cảm giác gì. Cho nên cùng Lưu Phong đính hôn tất cả đều là bởi vì cha quyết định. Cậu cũng hiểu, mình thuộc gia đình giàu có ở giới thượng lưu này, thì hôn nhân của mình mình không thể làm chủ được, bởi vậy cậu cũng không hề phản đối quyết định đính hôn của cha mình lúc đó.

Vốn dĩ Biện Bạch Hiền cũng muốn Lưu gia giúp đỡ tập đoàn Biện thị vượt qua cửa ải khó khăn, thì sẽ dùng Biện thị làm của hồi môn, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng nhờ, thì người ta đã nhanh chóng đến tìm cậu phủi sạch quan hệ

Cái gọi là thuyền lớn dù nát cũng vẫn có giá trị, cho dù Biện thị phá sản, lấy tất cả những tài sản của Biện thị bán hết, sau khi thanh toán hết tất cả những nợ nần thì Biện gia vẫn là người giàu có

Cậu cuối cùng cũng từ những trang trương mục kia ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cậu thở dài một hơi thật mạnh.

Mỗi ngày vào buổi sáng, Biện Bạch Hiền đều có thói quen vừa ăn sáng vừa xem tin tức. Trong TV đang phát tin tài chính và kinh tế gần đây của Thành phố A, con gái của má Trương là Trương Đình Đình liền hoang mang rối loạn chạy vọt vào nhà ăn.

"Bạch Hiền, đừng xem bản tin tài chính và kinh tế nữa, mau xem tin tức giải trí đi." Cô ấy nói xong cũng không quan tâm cậu có đồng ý không, liền cầm remote chuyển sang kênh tin tức giải trí.

Trên truyền hình hiện tại đang xuất hiện một đôi trài tài gái sắc. Hai người ở dưới ánh đèn chiếu sáng ôm nhau mà cười, tuyên bố tin tức bọn họ sẽ kết hôn mười ngày sau.

Biện Bạch Hiền thản nhiên liếc mắt một cái, lại cúi đầu nghiêm túc ăn sáng

Trương Đình Đình nhìn vẻ mặt bình thản của cậu, lòng đầy căm phẫn âm thanh kêu lên: "Bạch Hiền, mắt cậu có bị bệnh không, đó là gã đã đính hôn với cậu nửa năm đó, hôm nay lại chuyển sang kết hôn với con gái của Biện Anh, cậu không tức giận sao?"

"Đâu liên quan gì tới tớ?" Mắt của Biện Bạch Hiền lộ ra mấy phần khinh thường, tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.

"Vậy Biện Anh đoạt tài sản của Biện thị, hiện tại con gái của bà ta lại đoạt đi vị hôn phu của cậu, cậu không phải nên tức giận sao?"

Cậu trai này sao vẫn giữ bộ dáng không liên quan gì đến mình vậy nhỉ, người đứng xem bên ngoài như mình còn vội muốn chết đây.

Thản nhiên đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhốn nháo của Trương Đình Đình, "Cậu thích hắn?"

"A!" Trương Đình Đình sợ hãi than một tiếng, sửng sốt hai giây mới kịp hiểu ý trong lời nói của cậu, vẻ mặt vô tội nói: "Mình làm sao thích loại đàn ông cặn bã vô tình vô nghĩa đó chứ."  

  "Vậy chẳng lẽ tớ thích cặn bã sao?" Biện Bạch Hiền vẫn ăn bữa sáng của cậu, cũng không ngẩng đầu lên nói.

 "A!" Lại là một tiếng than sợ hãi, đúng vậy cô cũng không thích gã cặn bã Lưu Phong, lấy tính cách của Bạch Hiền thì làm sao thích được? Nên kết hôn với ai cậu ấy quả thật cũng sẽ không quan tâm, . Nghĩ thông suốt điểm này, Trương Đình Đình mới cười ngồi xuống, tùy tay bưng dĩa mỳ ống mà má Trương mới đem lên ăn.

Biện Bạch Hiền điện thoại muốn vỡ máy, chân chạy cũng sắp gãy nhưng những chú bác bình thường xưng huynh gọi đệ với cha mình cũng đều không có bất cứ một ai vươn tay trợ giúp, chẳng lẽ Biện thị thật sự phải phá sản như thế sao? Nhưng tâm huyết mấy mươi năm của cha bị hủy như thế, cậu thật sự dù chết cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông của Biện gia.

Công nhân cũng đình công, ngân hàng cũng tới cửa để đòi nợ, chủ nợ lại mỗi ngày chờ đợi ở cổng lớn của Biện gia. Thật sự không có biện pháp, Biện thị không bảo đảm, Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra , trong lòng đã có quyết định.

Gặp cậu thay đổi thân quần áo thanh nhã, lấy túi xách định ra ngoài, Má Trương nôn nóng ngăn cản đường đi của cậu, kêu lên: "Bạch Hiền, con muốn ra ngoài làm gì?"

Ở ngoài cửa đều là chủ nợ, cậu như thế này bước ra ngoài không phải sẽ bị người ta ăn cậu luôn sao

"Trời muốn Biện thị vong, Biện thị không thể không vong." Cậu nói nhẹ nhàng sau đó liền muốn ra ngoài.

"Bạch Hiền thiếu gia, ngoài, ngoài cửa, cửa có một.... Một đám —— đám côn đồ hung thần ác sát

Phụ trách làm vườn, trong mắt lão Đinh lóe lên vẻ sợ hãi, lắp ba lắp bắp kể lại tình hình bên ngoài cửa Biện gia.

Côn đồ sao, Biện thị nhà cậu cũng đâu có mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi, càng không hề quen biết gì với bọn xã hội đen. Biện Bạch Hiền mặc dù cũng nghi hoặc, nhưng thản nhiên mở miệng nói: "Để cho bọn họ vào đi!"

"Bạch Hiền."

"Bạch Hiền thiếu gia."

Má Trương cùng lão Đinh đều kêu to, hy vọng Biện Bạch Hiền rời xa tai họa.

"Đi thôi, cho bọn họ vào đi." Cậu thản nhiên nhấn mạnh lần nữa, sau đó bước về phía sô pha trong phòng khách ngồi xuống.

Hai người đan ông một thân hang hiệu sang trọng đi ở phía trước, phía sau là mấy chục thủ hạ mặc vest đen, đeo kính đen, khi vừa bước vào phòng lập tức tản ra thành hai hang bảo vệ cực kì nghiêm ngặt.

Khó trách lão Đinh lại nói đây là một đám côn đồ hung thần ác sát, trận thế này quả thật có chút dọa người. Chẳng qua nếu nói đây là đám lưu manh, thà nói là xã hội đen thì đúng hơn.

"Các vị mời ngồi." Cậu ngồi ở trên sô pha, bình thản nói, "Má Trương, pha trà."

Hai người đàn ông mặc Âu phục sang trọng không khách khí, đặt mông ngồi trên sô pha đối diện với Bạch Hiền, gác đôi chân thon dài lên, thỉnh thoảng còn đung đưa nhịp nhàng, khí chất đó thực sự hợp với thân phận đại ca xã hội đen hơn.

"Không cần trà."

Người đàn ông tên Tô Phi đi thẳng vào vấn đề nói: "Chúng tôi nhận lệnh của Phác thiếu, tới nơi này đưa tiền."

"Vì cái gì?" Cậu không hề nhìn Tô Phi, chỉ nhìn tờ chi phiếu mà người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Phi vừa lấy ra, nội tâm dao động.

Hiện tại Biện gia đang cần tiền, có người tìm tới cửa nói là đưa tiền, cậu có thể không dao động sao?

"Đây là hai trăm triệu, cậu nhận đi." Ngô Vân đem chi phiếu hai trăm triệu đặt ở trước mặt Bạch Hiền.

"Không vì cái gì khác, vì sắc mà đến." Tô Phi nhìn gương mặt đạm mạc của cậu, thản nhiên cười nói.

Đây chính là hai trăm triệu, xác thực có thể giải nguy cơ lúc này của Biện thị, nhưng câu vì sắc mà đến này, là có ý gì?

Suy nghĩ thật lâu sau, Biện Bạch Hiền mở miệng: "Bao lâu?" Tích chữ như vàng, luôn luôn là tác phong của câu

Tô Phi cùng Ngô Vân không hiểu ý của cậu cho lắm, suy tư xong, sau đó giơ một ngón tay.

Bạch Hiền thản nhiên quét mắt liếc qua một ngón tay của Tô Phi, nhếch mày nói: "Một năm?" Hai trăm triệu bao dưỡng nam nhân một năm, thật sự là quá xa xỉ đi.

Tô Phi cùng Ngô Vân lắc đầu.

"Một tháng?" Vị Phác thiếu này chẳng lẽ tiền nhiều đến mức không chỗ để sao?

Tô Phi cùng Ngô Vân lại lắc đầu.

Cũng không phải, chẳng lẽ Phác thiếu gì đó thích chơi trò một đêm tình, nghĩ đến chỗ này, Biện Bạch Hiền kinh ngạc cúi đầu nhìn nhìn dáng người của mình, cậu mặc dù coi như tao nhã thanh tú, nhưng cũng không thể tính là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì, hai trăm triệu chỉ để cùng cậu một đêm tình, Phác thiếu gì đó không phải là một ông lão hom hem chứ?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, nhưng nhìn tờ chi phiếu hai trăm triệu trước mặt, bình thản nói: "Được rồi, một đêm, hai trăm triệu, thành giao."

Tô Phi cùng Ngô Vân vốn định lắc đầu, trong lòng lại nghĩ mọi người đều nói thành giao, bọn họ còn có thể nói cái gì? Dù sao bọn họ là đem tiền đưa đến, chẳng qua hai trăm triệu đó quả thật là quá không đáng giá. Nhưng dù có đáng gia hơn thì sao, cũng đâu đến lượt bọn họ phiền não, muốn phiền não, cũng nên để cho vị Phác thiếu biến thái kia phiền đi thôi.

Hai người nghĩ đến tận đây, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, đứng dậy, lưu lại chi phiếu rồi muốn rời đi

" Phác thiếu của các người thiếu phụ nữ hay sao lại đi tìm nam nhân như tôi?" Bằng không ai lại làm loại chuyện nhàm chán này, còn dùng nhiều tiền như vậy?

"Tôi nghĩ là bị thiếu não!" Tô Phi hắc hắc cười nói.

Đầu Biện Bạch Hiền đầy dấu chấm hỏi, đây là tình huống gì?

"Là một ông lão chăng?"

" Phác thiếu của chúng tôi năm nay hai mươi sáu, mạt mũi cực kì tuấn tú, nghiêng thành đổ nước, chẳng qua lương tâm của ngài ấy hình như không có, không chỉ tính cách vặn vẹo, vui buồn bất thường, chỉ hơi không vui liền muốn chặt tay, chặt chân người khác, hoàn toàn là một ác ma đáng sợ."

Lúc người tên Ngô Vân đó nhắc đến vị Phác thiếu kia thì rõ ràng trên mặt không khỏi mang theo chút sợ hãi

"Một ác ma như vậy, dùng hai trăm triệu đổi một đêm tình thực bình thường, chuyện kỳ quái hơn Phác thiếu đều đã từng làm qua." Tô Phi cười đầy gian trá

Cậu nhìn nụ cười gian trá trên mặt của Tô Phi cùng Ngô Vân, không để ý lắm thu hồi chi phiếu trên bàn,

"Hai trăm triệu này tôi nhận, Phác thiếu các người tốt nhất đừng hối hận."

"Yên tâm, hắn sẽ không hối hận." Tô Phi cùng Ngô Vân đồng loạt đáp lời, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, hắn có thể hối hận sao? Tiền cũng đã thanh toán, có muốn hối hận cũng không còn kịp rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ác