Chương 6

"Phải không?" Anh khiêu khích nói: "Nếu mất hứng, em muốn làm như thế nào?"

"Vứt anh đi." Trong mắt  Bạch Hiền lộ ra ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo mà ngang ngạnh như đang vùng lên.

"Ha ha, Tiểu Hiền của anh thật sự rất lợi hại." Tiếng cười trầm thấp lại chìm đắm trong sự cưng chiều từ trong miệng anh phát ra, anh không để sự uy hiếp của cậu vào mắt một chút nào. Cúi đầu nhìn thấy cậu cười ngọt ngào, trong lòng Phác Xán Liệt lại trào lên cảm giác rung động. "Tiểu Hiền, không cần về nhà, anh đưa em đến một nơi, nhất định em sẽ thích." Nói xong, anh dắt tay cậu, đi về chỗ đỗ xe.

"Xán Liệt, như vậy không được, bố mẹ em ở nhà." Nội tâm  Bạch Hiền đang đấu tranh, nhịn không được hỏi: "Anh muốn đi nơi nào?"

"Em sẽ biết ngay thôi, hơn nữa nơi đó còn có hoa tường vi mà em thích." Anh quay đầu nói từng tiếng với cậu nói: "Là tự tay anh làm cho em."

Bạch Hiền thoáng ngẩn người, sau đó bị Phác Xán Liệt đẩy vào bên trong xe thắt dây an toàn, sau đó, không đến vài giây, xe chạy giống như bay, nhanh chóng biến mất. Nửa tiếng sau, xe Phác Xán Liệt an toàn đỗ trong gara, sau đó hai người cởi dây an toàn rồi xuống xe. "Đi thôi."

"Đây là nơi nào thế?" Bạch Hiền xuống xe, nhíu mày hỏi. Phác Xán Liệt dựa vào ở cửa xe, cười không đàng hoàng, "Sao lại như vậy, lúc trước em đã đi ra từ nơi này, nhanh như vậy đã không nhớ rõ rồi ư?"

Bạch Hiền nghe vậy, nhìn kỹ căn nhà trước mắt, hình ảnh ngày ấy hôn nhau say đắm lại xuất hiện ở trong đầu cậu, hai má cậu nhanh chóng ửng đỏ, cho tới cổ rồi cả cái gáy.       Đây là nơi anh ở!

"Anh dẫn em đến đây làm gì?" Bạch Hiền giả bộ bình tĩnh, đỏ mặt lớn tiếng hỏi.

"Em thử nói xem?" Phác Xán Liệt cố ý nhìn cậu với ánh mắt mập mờ, "Em không thích nơi này hay sao?"
"Anh nói bậy bạ gì đó." Vẻ mập mờ của anh khiến cậu đỏ bừng mặt, anh thật sự rất đáng ghét . Phác Xán Liệt chưa bao giờ biết mình cũng có khả năng tán tỉnh trời cho, anh nghĩ chỉ có bạn tốt Ngô Thế Huân mới có thể làm ra loại chuyện mắc ói này, nhưng không ngờ mình cũng có thể làm thuận buồm xuôi gió, nếu bạn tốt đã biết, sẽ đập vỡ kính bái phục mình.

"Không phải em là người biết rõ nhất sao?" Anh thì thầm bên tai cậu nói.

Toàn thân Bạch Hiền khẽ run lên, thiếu chút nữa đứng không vững, "Em không biết!"

"Thật sự không biết ư? Nhưng anh rất thích nơi này, đặc biệt là nhà ăn." Anh mập mờ cười nói:

"Ừ. . . . . . Nhà ăn chưa thử qua, đêm nay anh muốn thử xem, được không?"

"Anh nói gì thế. . . . . ." Mặt cậu đỏ lên, Bạch Hiền nói không nên lời, anh trêu đùa làm cho cậu không trả lời được.

"Anh không nói, anh làm." Đi vào trong phòng, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đẩy cậu ngã trên ghế sofa, "Tiểu Hiền, nói cho anh biết, vì sao lại thay đổi?" Anh khẽ liếm môi cậu, như có như không mê hoặc cậu.

"Em không muốn nói." Lời nói thẹn thùng như vậy, cậu nói không nổi.

"Ồ, không nói phải không?"  Phác Xán Liệt đưa tay lên nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của mình. Mắt Bạch Hiền trừng lớn, run run nhìn tay anh, "Anh. . . . . .Anh muốn làm gì?"

"Em thử nói xem?" Nói xong, anh cởi áo sơ mi, quăng ra sau. Thân thể anh ánh lên màu đồng, từng bước từng bước tới gần cậu, con ngươi đen híp lại nhìn cậu chằm chằm, giống như báo đen nhìn thấy con mồi của mình. Cậu khẩn trương nuốt nước bọt, lùi lại một chút, đến khi lưng chạm vào lưng ghế sofa thì mới giật mình vì không còn đường lui.

"Anh không được làm loạn." Cậu nhìn chằm chằm dáng người không chê vào đâu của Phác Xán Liệt, trong lòng nhịn không được muốn tiến lên "kiểm tra". Phác Xán Liệt nhìn thấu suy nghĩ của cậu, trêu đùa: "Có muốn sờ thử không?"

Anh lật người cậu, hai tay đặt ở hai bên người cậu, Bạch Hiền bị bắt nằm thẳng trên ghế sofa, chăm chú nhìn ngực anh. "Thật sự không phải hiếm lạ." Cậu hờn dỗi, không tự giác làm nũng với anh. Phác Xán Liệt nhếch môi nói, "Không phải của hiếm lạ ư? Nói, em có thích hay không?"

"Hừ!" Bạch Hiền thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện uy lực và bất khuất. Nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu, Phác Xán Liệt cảm thấy buồn cười, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, cúi đầu, ngang ngược tấn công đôi môi đỏ mọng kia.

"Đừng. . . . . ." Hiểu được anh muốn làm gì, bàn tay nhỏ bé chống lên ngực anh, không cho anh dễ dàng thực hiện, nhưng miệng của anh lại không ngừng hút cậu, lưỡi cùng lưỡi đang dây dưa lẫn nhau, khiến cô thở dồn dập, ý thức càng ngày càng rời xa cậu. . . . . . . . . Lúc cậu tỉnh táo lại, đã là lúc ở trên giường . Nhìn mình một thân đầy vết bầm tím nằm trên chiếc giường lớn lộn xộn, đáy lòng cậu thầm rên rỉ.

Ôi chao, ưm, bọn họ thật sự. . . . . . Lên giường , nên làm gì bây giờ? Cậu không dám đối mặt anh, kéo chăn lên giả vờ che mặt.

"Em còn không nói sao?"  Phác Xán Liệt kéo chăn xuống, nhéo cái cằm mượt mà, khéo léo của cậu, kéo mặt cậu lại gần mặt anh. Bạch Hiền đỏ bừng hai má như muốn tỏa ra khói, vừa thẹn vừa giận, "Buông ra, sao anh có thể làm vậy!" Bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra để lấy lại bình tĩnh, con ngươi xinh đẹp  trừng to. Trời ạ, làm sao anh có thể dùng phương pháp như vậy để ép cậu nói? Thật sự rất xấu hổ, về sau phải gặp người khác như thế nào đây! Phác Xán Liệt hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng biến hóa của cậu, trái tim lạnh như băng lại nóng dần lên, giống như được người khác khai sáng.

"Xem. . . . . . Nhìn cái gì?" Ánh mắt cực nóng như đốt cháy người khiến tim Bạch Hiền đập nhanh hơn, nhất thời quên chính mình còn đang lõa thể, hai tay che ánh mắt của anh, cong cái miệng nhỏ nhắn gắt: "Không được nhìn!" Phác Xán Liệt không kéo đôi bàn tay nhỏ bé đang che mắt mình, ngược lại còn có chút hưởng thụ cảm giác cậu nghiêng toàn bộ cơ thể rúc vào trong lòng anh. "Toàn thân em có chỗ nào là anh chưa nhìn thấy sao?"

Anh ra vẻ đứng đắn trả lời: "Hiện tại che khuất đôi mắt của anh, có phải là quá muộn rồi hay không?" Nghe vậy,  Bạch Hiền mới giật mình cúi đầu xuống nhìn, "A!" Cậu vội vàng thu tay, kéo chăn bao lấy cơ thể mình, tròng mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm quần áo của mình. Phác Xán Liệt dường như nhìn ra ý nghĩ của cậu, tay dài vươn ra ôm cậu vào trong lòng, "Hôm nay nếu không nói những lời anh muốn nghe, thì em cũng không cần phải mặc quần áo."

"Anh nói gì cơ?" Bạch Hiền ngượng ngùng ngọ nguậy trong ngực anh, sao anh có thể nói những lời mờ ám như thế được.

"Em vẫn muốn tiếp tục trốn tránh sao?" Phác Xán Liệt lạnh nhạt nhìn cậu, cậu không được trốn tránh, mà bộ dạng lạnh nhạt kia không hề giống với người đàn ông nhiệt tình mà cậu quen biết.
"Em. . . . . ." Bạh Hiền không biết nên trả lời như thế nào, cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

"Nói thích anh khó đến như vậy sao?" Phác Xán Liệt bất đắc dĩ thở dài.

"Nhưng anh còn chưa nói." Bạch Hiền nhanh chóng đáp lại lời anh.

"Anh thích em!" Phác Xán Liệt cúi đầu thưởng cho cậu một nụ hôn nóng bỏng.

"Anh. . . . . ." Bạch Hiền ngơ ngác nhìn, nói không ra lời. Khóe môi anh nhếch lên, nhìn thẳng hai má phiếm hồng của Bạch Hiền.

"Không thích anh à?" "Em. . . . . . Không phải." Tiếng nói của cậu nhỏ như tiếng muỗi vo ve, một chút sức thuyết phục cũng không có.

"Vậy là thích hả?" Phác Xán Liệt cười giống như mình vừa làm chuyện xấu.

"Anh. . . . . . Đáng ghét."  Bạch Hiền thẹn thùng đánh anh một cái. Bỗng dưng, Phác Xán Liệt nghiêng người đối mặt với cậu, không nói một lời chỉ chăm chú nhìn cậu. Bạch Hiền bị anh nhìn chăm chú khiến cậu toát mồ hôi, ánh mắt của anh rất nóng bỏng. "Tiểu Hiền, em trốn không thoát." Cúi xuống rồi ngậm lấy môi cậu. Dừng lại ở môi hồng của cậu, chính thức tuyên bố cậu thuộc quyền sở hữu của anh. Đầu óc Bạch Hiền như muốn nổ tung, một mảnh trống không, cậu không nghe thấy gì, chỉ nghe thấy lời tuyên bố bá đạo của anh cùng nhịp đập của trái tim cậu. Cậu quyết định, cậu không trốn!..........

Lập tức, hai người đều lên tới cao trào tột cùng. . . . . .
Mãi đến khi Bạch Hiền cầu xin   đưa cậu về nhà, Phác Xán Liệt mới lưu luyến lái xe đưa  Bạch Hiền về nhà.

"Thật sự không ở lại cùng anh à?" Đã đến trước cửa nhà  Bạch Hiền, Phác Xán Liệt vẫn không buông tha ý định thuyết phục cậu qua đêm ở nhà anh.

"Anh thật là. . . . . . Không thể ." Nếu bố mẹ biết cậu vừa mới quen người yêu đã qua đêm ở nhà người đó, sẽ giết cậu mất. "Anh mau về nhà đi." Xuống xe xong, cậu vội vàng thúc giục anh rời khỏi nhà cậu, sợ bị hàng xóm phát hiện.

"Hừ, anh làm gì xấu xa à?" Cháng trai này thực sự chọc giận anh, nhìn bộ dạng sợ người khác phát hiện của cậu, thật sự khiến người ta phải căm tức.
"Ai nha, không phải." Bạch Hiền thẹn thùng dậm chân, "Bố mẹ em chưa biết em có  người yêu, người khác nhìn thấy sẽ nói lung tung ."

"Hôn anh một cái rồi anh đi." Phác Xán Liệt rất khí thế ra lệnh. Bạch Hiền xấu hổ  đứng nguyên tại chỗ, nhìn bộ dạng anh dựa vào cửa xe nhất quyết không chịu đi, âm thầm thở dài, tiến lên chạm nhẹ vào môi anh.

"Có thể đi rồi đấy."

"Mới như vậy đã muốn đuổi anh đi?" Phác Xán Liệt nhíu mày, duỗi cánh tay ra, kéo cậu vào trong lòng, hung hăng ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi giống như con rắn từ từ tiến vào khoang miệng của cậu, đảo qua đảo lại rồi khẽ liếm. Lửa nóng từ đầu lưỡi tiến vào thật sâu trong miệng cậu, tùy tiện khuấy đảo, tiếng môi lưỡi dây dưa không ngừng vang lên, giống như vừa trải qua cả một thế kỉ, anh mới chậm rãi buông môi cậu ra. Bạch Hiền thở hổn hển, môi đỏ mọng sưng một chút, từ hai má đến cổ đều chuyển màu đổ hồng.

"Có thể trở về rồi đấy."  Bạch Hiền thở gấp, gằn từng tiếng nói. Phác Xán Liệt vẫn là hừ lạnh một tiếng, "Ngày mai cùng nhau ăn cơm trưa, anh sẽ đến đón em, tốt lắm, em vào đi."

Không có biện pháp, Bạch Hiền đành phải gật đầu, xoay người đi vào trong nhà. Chỉ một lát sau, đã nghe thấy tiếng khởi động xe, chiếc xe biến mất ở trong bóng đêm yên tĩnh  .
Bạch Hiền lặng lẽ mở cửa đi vào nhà, phát hiện trong nhà tối đen, chắc hẳn bố mẹ đi xã giao còn chưa về nhà, cậu mới có thể tránh được một kiếp.

"Haiz. . . . . ." Tiện tay vứt gối ôm, ngã lên ghế sofa mềm mại, nhìn chung quanh im lặng, Bạch Hiền hối hận vì không đáp ứng yêu cầu của Phác Xán Liệt . Cậu thật sự đã nằm chung giường với Phác Xán Liệt, lại không chỉ một lần. "Ôi, ông trời ơi!" Mặt cậu chôn sâu vào trong gối ôm, trong đầu cậu không ngừng lập lại màn kích tình hôm nay. Hình tượng của tôi. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, cảm thấy ngượng ngùng không thôi vì hành động lớn mật của mình, thậm chí cậu còn quên mất mục đích  Phác Xán Liệt đưa cậu tới chỗ đó. Toàn thân Phác Xán Liệt tỏa ra sức quyến hút làm cho cậu không nén nổi tình cảm của mình chìm sâu vào trong đó, khi thì lạnh nhạt, khi thì nhiệt tình, khiến trái tim cậu cũng trầm bổng phập phồng như thế. Cậu biết chính xác mình đã yêu Phác Xán Liệt, nhưng ở tận sâu trong trái tim, bóng dáng kia không phải nói quên là quên được, dù sao hai mươi năm gửi gắm, làm sao có thể buông bỏ dễ dàng như thế? Nhưng cậu hiểu rất rõ điều quan trọng bây giờ là toàn tâm toàn ý yêu Phác Xán Liệt, sau đó làm phai nhạt kí ức trước kia, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình. Cậu chậm rãi đứng dậy, cầm lấy gối ôm trở về phòng mình, vừa mới nằm xuống, trong phòng có tiếng điện thoại vang lên. Cậu bò qua cái gối, đưa tay lên đầu giường cầm chiếc điện thoại.

"Tiểu Hiền, cậu đã về." Đoạn Hồng Lăng vừa mở miệng đã hỏi chuyện của cậu với  Phác Xán Liệt: "Thế nào? Chuyện tình của cậu và người nào đó đã giải quyết xong chưa?"

"Ừm, giải quyết xong rồi."  Bạch Hiền rầu rĩ đáp. "Như vậy là bằng lòng hay không bằng lòng?" Đoạn Hồng Lăng sốt ruột hỏi: "Đừng nói với mình cậu từ chối nhé."

"Không phải, tớ bằng lòng rồi."

"Liên Hiền, cuối cùng cậu cũng đã thông suốt. " Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn của Đoạn Hồng Lăng.

"Hồng Lăng, mình quyết định như vậy có đúng không?"  Bạch Hiền vẫn không dám xác định.

"Đương nhiên đúng!" Đoạn Hồng Lăng lập tức đáp: "Cậu phải biết rằng, duyên số do trời định, cậu và anh Tiểu Vũ đã không có duyên, vậy cậu phải nắm chắc nhân duyên hiện tại, để không phải hối hận."

"Mình chỉ cảm thấy mọi thứ đều diễn ra quá nhanh , mình. . . . . ." Hạnh phúc tới quá sớm, khiến cho con người ta cảm thấy có chút bất an.

"Tiểu Hiền, cậu không cần nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy đã đủ rồi, hiện tại cậu phải tự cho mình hạnh phúc, biết không?" Đoạn Hồng Lăng biết bạn tốt nhút nhát, lo sợ trước cái gọi là hạnh phúc, "So với bất kì ai, cậu luôn có tư cách có đợc hạnh phúc cho riêng mình."

"Hồng Lăng, cám ơn cậu."  Bạch Hiền nói khẽ với bạn tốt nói: "Mình biết phải làm thế nào rồi."

"Cậu nha, lúc đầu thì hết hy vọng, cuối cùng vì chuyện kia mà kiên trì đến cùng." Đoạn Hồng Lăng luôn lo lắng cho cô như thế, "Hiện tại tốt lắm, cuối cùng cậu cũng biết yêu ,mình thật sự vui mừng thay cho cậu, Tiểu Hiền, cậu phải nắm chặt hạnh phúc hiện tại đấy!"

Ừm." Khóe môi cong lên,  Bạch Hiền cầm điện thoại gật đầu.      

"Tốt lắm, khuya rồi , cậu nghỉ ngơi trước đi, lần sau tớ với cậu cùng đi ăn cơm, lúc đó cậu nhất định phải nói rõ chuyện của hai người đấy." Bạch Hiền và bạn tốt nói tạm biệt xong, thì cúp điện thoại. Nằm theo hình chữ đại trên giường nhìn trời đầy sao, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú của  Phác Xán Liệt, trái tim không khỏi run lên, cậu biết đó là tiếng tim đập thình thịch.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip