Chương 7

Vừa mới nghĩ đến anh, anh đã gọi điện thoại tới rồi, Bạch Hiền nhìn chằm chằm tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên nụ cười, ngón tay ấn phím nghe.

"Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?" Đầu bên kia, người đàn ông lạnh lùng bực mình nói.

"Vừa rồi em nói chuyện với bạn qua điện thoại bàn, không nghe thấy tiếng di động kêu." Bạch Hiền vẫn vui vẻ không thôi, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng mà ngay cả chính cậu cũng không biết.

Bạn bè?" Giọng Phác Xán Liệt lạnh lùng: "Nam hay nữ ?"

Khóe môi Bạch Hiền càng cong lên, "Nam thì thế nào, nữ thì thế nào?" Cậu cố ý không trả lời, cười khẽ một tiếng, trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng, giống như được tẩm mật bên trong, ngọt cực kỳ. Nghe được tiếng cười rất nhỏ của câuh, Phác Xán Liệt biết là cậu đang cố ý , khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười nhẹ. "Tiểu Hiền, càng ngày em càng không ngoan." Chàng trai này mới xa anh hơn một giờ, đã học được cách trêu chọc anh.

"Hừ!" Đối với sự uy hiếp của anh, Bạch Hiền hoàn toàn không để ở trong lòng, khiêu khích nói: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Về sau em sẽ biết, khiêu khích anh là việc làm ngu ngốc." Tiếng cười của Phác Xán Liệt trầm thấp, cực kì mờ ám. Tuy rằng Bạch Hiền không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh mờ ám kia...

"Anh. . . . . . Đáng ghét !"
"Ha ha ha." Phác Xán Liệt không kiêng kị gì cả, cười lớn. Chưa bao giờ anh thấy nói chuyện với một chàng trai qua điện thoại lại thú vị như vậy, thậm chí anh có cảm giác muốn ngừng mà không được. Anh đã trúng độc mang tên là "Biện Bạch Hiền" rồi, chỉ khi nghe được giọng nói của cậu, anh mới cảm thấy mọi buồn phiền đều tan biến hết, tâm tình tốt hẳn lên.

"Không cho phép cười!"  Bạch Hiền ngượng ngùng, khiển trách nói.

"Ha ha ha. . . . . ." Người nào đó  lại càng cười lớn tiếng hơn. Hai người cứ nói qua nói lại như vậy, đến tận khi vầng trăng lên cao qua ngọn cây vừa muốn hạ xuống lại lưu luyến (ý nói tri sáng rồi đó), hai người ai cũng không muốn ngắt điện thoại, cho đến khi tiếng thở đều đều chậm rãi vang lên. . . . . .

Từ sau khi hai người  xác định quan hệ, Phác Xán Liệt càng thêm ngang ngược, mỗi ngày chiếm hết thời gian rảnh rỗi của Bạch Hiền, không thấy cậu một giây sẽ vội vàng đi tìm người. Bạch Hiền chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào lại có thể bám chặt lấy người khác đến thế, nhìn qua Phác Xán Liệt là một người nghiêm túc, làm sao có thể làm những chuyện lãng phí thời gian và mất hình tượng như thế này?

Haiz, chỉ có thể trách cậu mà thôi, ban đầu cậu từ chối nhưng đến cuối cùng lại biến thành đáp ứng. Giống như bây giờ vậy, cậu muốn từ chối cuộc hẹn vào Chủ nhật này, vì cậu có kế hoạch đi dạo phố với Hồng Lăng, ai ngờ anh vừa đấm vừa xoa, cộng thêm công kích. Hôn nhau say đắm lại tê dại, cậu ngoan ngoãn lên xe của anh. Mà người này cũng không khách khí, không nói hai lời liền kéo cậu đi dạo khắp nơi, rồi đi chơi, giống như tám trăm năm chưa được đi chơi cùng nhau, càng kỳ quái hơn là anh kéo cậu đi chơi các trò chơi trong công viên.

"Trước đây có phải anh không hay chơi mấy trò trong công viên đúng không?" Cậu tức giận nói, vẻ mặt nghi ngờ đánh giá anh, "Vừa nhìn là biết muốn bù đắp thời thơ ấu rồi."

Phác Xán Liệt không phản bác lời cậu nói, sắc mặt cũng trở nên khó coi, sự dịu dàng ở trong ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

"Em nói đúng, thời thơ ấu của anh không tồn tại mấy thứ này."

"Em xin lỗi." Tự nhiên cậu thốt ra ba chữ này, cậu cảm thấy mình rất tàn nhẫn, tại sao có thể xé rách vết sẹo đã lành của người khác như vậy chứ.

Anh yên lặng  nhìn cậu chăm chú hồi lâu, "Bởi vì trước đây anh cảm thấy nơi này quá ngây thơ trong sáng, cho nên chưa tới, về sau khi anh muốn đến thì nó đã trở thành một điều xa xỉ."

Bạch Hiền không hiểu vì sao mình lại có cảm giác mỗi câu anh nói ra đều mang theo sự bi thương khó tả, khiến cậu rất khó chịu.

"Đi thôi, chúng ta đi sang bên kia chơi trò khác." Cậu vẫy tay, lần đầu tiên chủ động nắm tay anh, "Nếu đã đến đây thì phải chơi cho đã." Phác Xán Liệt không nói gì, để cậu tuỳ ý kéo mình đi hết nơi này đến nơi khác, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cậu, anh cảm thấy ấm áp, sắc mặt lạnh lẽo cứng nhắc dần dần trở nên dịu dàng hơn, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Một ngày trôi qua, hai người giống như hai đứa nhỏ chơi hết từng trò chơi trong công viên, khiến trái tim cũng sát lại gần nhau hơn. Bạch Hiền cũng không hiểu rõ lòng mình, vẻ u buồn của Phác Xán Liệt khiến cậu đau lòng, cậu không nhịn được muốn thay anh phủi sạch chúng đi.

Ở trong lòng  Bạch Hiền, có vô số lần cậu chửi mình ngốc, tại sao lại ngây ngốc để anh lừa gạt? Lúc chơi trò chơi trong công viên, cậu vô tình nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh. Sau lần đó cậu thường bưng trà đưa nước cho anh, kêu dì nấu cơm làm thừa ra vài phần để mang tới cho anh ăn, để anh có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Nhưng nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, vị này được chăm sóc chu đáo nên được voi đòi tiên, muốn cậu đảm nhận chức vụ người giúp việc của riêng anh.

"Vì sao em phải giúp anh quét dọn nhà cửa, còn phải nấu cơm nữa?" Bạch Hiền trừng mắt nhìn anh, cậu cũng không phải trai đã có 'chồng'.

"Em yêu, em muốn nhìn thấy anh ở trong một căn phòng bừa bộn, sau đó chết vì đói ư?"  Phác Xán Liệt giả bộ đáng thương, ai oán nhìn cậu. Hai mươi năm qua, đều là anh chăm sóc em trai, em gái, còn lại chưa bao giờ anh được ai chăm sóc. Công việc bề bộn, căn bản không có thời gian hẹn hò, nếu không lừa cậu sang đây ở, bọn họ sẽ không có thời gian gặp mặt . Cho nên để bồi đắp thêm tình cảm giữa hai người, anh đành phải chơi xấu, khiến cậu thuận theo ý của mình. Biết rõ anh giả vờ, nhưng vừa nghe anh nói anh phải chịu đói, cậu lại cảm thấy đau lòng, "Công việc nhiều như vậy sao, đến cả thời gian ăn cơm cũng không có à?"

"Có rất nhiều việc, rất nhiều dự án phải làm, cho nên đành phải làm phiền bạn gái qua đây ở, quan tâm bạn trai một chút không được sao?" Phác Xán Liệt đưa tay kéo cậu lại gần mình, nhẹ nhàng ôm cậu, để cậu tựa đầu vào trong lồng ngực của mình, "Thế nào? Qua đây giúp anh quét dọn một chút, nhân tiện nấu cơm luôn có được không?"

"Nhưng mà. . . . . ." Bạch Hiền hơi do dự, không thể mở miệng, tại vì cậu không biết nấu cơm. Cúi đầu ngắm nhìn bộ dạng cậu khó xử, lớn mật đoán một chút, "Không phải là em không biết quét dọn với nấu cơm đấy chứ?"

"Ai nói vậy !" Cậu lập tức lớn tiếng phủ nhận. Anh thu hết bộ dạng chột dạ của cậu vào trong đôi mắt, Phác Xán Liệt không vạch trần cậu, "Nói như vậy là em làm được rồi, ngày mai em cứ tới đây, chờ sau khi anh hoàn thành công việc trong thời gian này, chúng ta sẽ đi chơi nhé!" Anh ôm câyu rồi nhẹ nhàng hôn.

Nghe giọng nói của anh thể hiện sự dịu dàng, trái tim Bạch Hiền mềm nhũn, khẽ tựa vào ngực anh, "Phác Xán Liệt, anh nghiêm túc à?" Kỳ thật cậu vẫn cảm thấy bất an, bọn họ đến với nhau quá nhanh, hiểu biết về nhau lại quá ít, cậu không biết tình cảm này có thể duy trì được bao lâu, lòng cậu rất rất bất an.      

"Tiểu Hiền. . . . . ." Phác Xán Liệt muốn nhìn cậu.

"Không cần, cứ nói chuyện như vậy." Bạch Hiền kẹp tay anh lại, không cho anh cử động, "Nếu không em sẽ không có dũng khí để nói."
"Chúng ta mới xác định quan hệ không bao lâu, sao anh có thể khẳng định thích em ngay được? Đối với mọi thứ về anh, em đều không biết, nhưng anh lại điều tra em rất kĩ càng." Điều này rất không công bằng .

"Ha ha, Tiểu Hiền, hóa ra em lo lắng điều này." Anh có thể cảm nhận được sự bất an của cậu, cánh tay ôm cậu dùng thêm lực, "Em có thể cảm thấy chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng em biết rõ chúng ta rất có sức hấp dẫn với đối phương, không phải sao? Về phần vì sao anh điều tra em, anh có thể thẳng thắn nói cho em biết, anh chỉ điều tra về nơi làm việc và địa chỉ của cô nhi viện thôi, các thứ khác đều không điều tra, chuyện riêng tư của em, anh sẽ không động tới."

"Thật sao?"
"Anh đâu cần nói dối em." Hai tay của anh siết chặt, "Em muốn biết điều gì, anh nhất định sẽ nói cho em biết, đồng nghĩa với việc, em cũng phải nói chi tiết cho anh biết những điều anh muốn biết về em."

"Chúng ta một vấn đề trao đổi một vấn đề với đối phương, anh thấy sao?" Bạch Hiền đã suy nghĩ thông suốt, cậu nghĩ đây là một biện pháp tốt.

"Có thể, ưu tiên cậu bé, em hỏi trước đi." Phác Xán Liệt nhìn hành động đáng yêu của cậu mỉm cười chờ đợi.
"Trong nhà anh có mấy người?" Muốn qua lại với nhau thì điều tất yếu phải biết một chút về gia đình của anh trước. Vấn đề thứ nhất ngay lập tức chạm vào nỗi đau của anh, vẻ mặt  "Phác Xán Liệt tối lại, "Anh có một đứa em trai và hai đứa em gái."

Bạch Hiền nhăn đôi mi thanh tú lại quay đầu nhìn về phía anh, thấy vẻ mặt anh tối sầm,
"Làm sao vậy?"

"Năm anh mười tuổi, bố mẹ anh đều đã qua đời." Đáy mắt anh giấu không được vẻ bi thương, điều này khiến  Bạch Hiền cực kỳ đau lòng, cậu ôm lấy anh, "Rất xin lỗi, em không nên hỏi điều này."

Cằm Phác Xán Liệt đặt trên đầu vai của cậu, thật lâu vẫn không nói chuyện. Bạch Hiền thấy thế, giả vờ nhẹ nhàng nói: "Đến lượt anh, anh muốn hỏi em cái gì?"

Em thích anh à?"
"Tất Ngôn!" Nhìn bộ dạng không đứng đắn của anh,  Bạch Hiền đẩy anh ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười giống kẻ đang làm chuyện xấu, "Vừa rồi anh lừa em đúng không?"

"Không, là sự thật." Phác Cán Liệt thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn cậu, "Hai mươi năm trước, bởi vì công ty phá sản, bố anh không chịu nổi đả kích nên  đã tự sát, mẹ anh cũng đi theo ông, về sau, anh tự tay nuôi lớn em trai và em gái, tiếp tục cuộc sống."

"Thực xin lỗi, em không biết anh. . . . . ." Bạch Hiền nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của anh sau khi thuật lại cuộc sốngầm anh đã từng trải qua, cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Huhu. . . . . ."

"Đồ ngốc, anh còn chưa khóc, em khóc cái gì?" Lau nước mắt cho cậu, Phác Xán Liệt thấp giọng trêu đùa nói: "Vẫn không trả lời vấn đề của anh, em có thích anh hay không ?"

"Nếu không thích anh, em sẽ không ở cùng một chỗ với anh đâu." Chàng trai khóc hồng cả vành mắt, lấy tay dụi mắt.

"Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết." Nâng đầu cậu lên, hai tròng mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, không cho cậu do dự. Hai má Bạch Hiền ửng đỏ, cậu đắm chìm trong đôi mắt thâm sâu kia, khẽ mở môi nói: "Em thích anh!"

Nghe vậy, anh lập tức cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cậu, phóng túng hưởng thụ vị ngọt trong khoang miệng cậu, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu, chất lỏng màu đục theo khóe miệng tràn ra, làm ướt cả hàm dưới.

"Ưm. . . . . ." Rên thật nhỏ. Âm thanh truyền ra từ đôi môi của Bạch Hiền, khiến rung động trái tim anh. Anh rời khỏi môi đỏ mọng, liếm chất lỏng tràn ra ngoài miệng cậu

Tiểu Hiền, đây là tuyên bố của anh với em, em vĩnh viễn không được rút lại lời nói của mình, biết chưa?" Con ngươi đen kiên định cố chấp nhìn cậu chăm chú, ánh mắt nồng nhiệt như muốn thiêu đốt Bạch Hiền. Mặt Bạch Hiền đỏ bừng giống phát hỏa, cậu vùi mặt vào trong ngực anh, không dám nhìn thẳng anh hay nhìn ánh mắt kia. Phác Xán Liệt cứ ôm chặt cậu như vậy, người trong lòng là bảo bối anh vất vả mới giành được, dù có thế nào thì anh cũng không buông tay. Hai người dính chặt lấy nhau ở cùng một chỗ giống như một người, chặt chẽ đến nỗi chẳng thể nào nhìn ra khoảng cách.

Cứ như vậy,   Bạch Hiền bắt đầu nhận chức bảo mẫu. Mà Phác Xán Liệt một lòng chờ mong "Bảo mẫu" của mình, mới ngày đầu tiên làm việc, anh đã cảm thấy.....

Ách, anh không nên bị sắc đẹp mê hoặc, mất đi lý trí như vậy. "A. . . . . ." Cái bát thứ tư lại anh dũng hy sinh, mà  chàng trai bên trong đi vẫn không ngừng la to, chưa từng ngừng lại. Trên trán Phác Xán Liệt nổi gân xanh, 10 phút ngắn ngủn, cậu làm vỡ bốn cái bát, anh không thể không hoài nghi cậu cố ý, muốn làm đổ hết đồ ăn, để anh không có cơm mà ăn.

Cuối cùng, khi tiếng bát vỡ vang lên lần nữa thì rốt cuộc Phác Xán Liệt không thể ngồi yên được nữa, anh bước nhanh đi vào phòng bếp. Bước vào phòng bếp, anh choáng váng đầu óc, dưới đất đầy mảnh sứ nhỏ, trứng đổ lênh láng ra sàn, khắp nơi đều là sách dạy nấu ăn, Phác Xán Liệt không nhận ra phòng bếp nhà mình nữa, nhất thời không nói nổi điều gì.

"Em yêu, xin hỏi có phải em muốn phá hỏng phòng bếp nhà anh không?" Đứng ở cửa phòng bếp, anh cười trêu chọc cậu.

"Em. . . . . . Rất xin lỗi."  Bạch Hiền xấu hổ chân tay luống cuống, không biết đặt hai tay lấm lem ở nơi nào mới thích hợp .

"Haiz."  Trong lòng Phác Xán Liệt âm thầm thở dài, vén tay áo lên, bước vào phòng bếp hỗn loạn, "Em vẫn nên làm một đại công tử thì tốt hơn." Từ đầu muốn cậu đến đây để giúp anh xử lý một số việc trong nhà, nhưng hiện tại  anh lại trở thành người chịu trận thay, thật sự là chữa lợn lành thành lợn què, anh hối hận , thật sự không nên để cậu bắt tay vào làm việc gì.

"Em. . . . . . Chờ một chút là có thể, lần này chỉ là em không cẩn thận." Bạch Hiền vội vàng giải thích: "Anh cho em thêm một cơ hội nữa nhé."

"Em yêu, cho em thêm một cơ hôi nữa, chúng ta sẽ không còn bát để ăn cơm ." Anh trêu ghẹo nói : "Em đã làm vỡ hết số bát còn lại trong nhà anh rồi."

"Em không cố ý mà, em trượt tay, thế là nó rơi xuống."  Bạch Hiền đỏ mặt giải thích.

"Ha ha, đại công tử nhà họ Biện, nói vậy tức là em chưa từng rửa bát." Phác Xán Liệt trêu đùa cậu, không hề khách khí cười to.

"Đáng ghét!" Tay nhỏ bé đánh vào người anh một cái, "Em sẽ cố học." Phác Xán Liệt quét sạch mảnh sứ hai ba lần, sau đó xếp lại sách nấu ăn và lau khô nước bắn ra, cuối cùng, anh rửa rồi cắt rau.

Sau 10 phút ngắn ngủi, giống như anh đang làm phép thuật, phòng bếp trở lại sạch sẽ như lúc ban đầu, anh còn làm hai đĩa cơm rang hấp dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip