Chap 4
Sau khi đưa Donghyun về nhà, Joochan phát hiện ra rằng nhà của cả hai chỉ cách nhau vài bước chân. Nhìn bóng lưng Donghyun rời đi, Joochan lặng lẽ bước về nhà mình với ý chí quyết tâm giúp Donghyun thành đôi với Bomin. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn mặt Donghyun,tim Joochan lại luôn nhói lên.
"Cảm giác này... không lẽ nào...." Joochan đưa tay chạm lên lồng ngực. Tự hỏi bản thân cảm giác quen thuộc này là gì.
"Nhưng... không thể nào..."
"Mình đã mất đi tư cách để yêu người khác rồi..."
Joochan thì thào, quay lại nhìn nhà Donghyun lần cuối, trước khi bước vào nhà của mình
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tôi nhớ cảm giác đấy, khi mà trái tim tôi rung lên theo nụ cười của người ấy. Người lúc nào cũng nở một nụ cười vui vẻ và luôn luôn trêu vẻ mặt đỏ chín, ngượng ngùng của tôi. Tôi và người dính nhau như hình với bóng, người chính là mối tình đầu của tôi. Người cũng biết điều đó nhưng mỗi lần tôi mở lời, người luôn luôn làm vẻ mặt bi ai, dằn vặt bản thân.
Ah, không lẽ nào tình yêu của tôi đem tới đau khổ cho người? Tôi muốn hỏi người, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được.
Bởi vì người đã rời xa tôi mất rồi....
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
RENG.. RENG...RENG...
Donghyun chầm chậm mở mắt ra trước tiếng kêu dồn dập của báo thức. Cậu chầm chậm vươn vai rồi ngồi dậy. Donghyun ngẩn người ra một lúc rồi chuẩn bị đồ đi học. Trong lúc thay đồ, cậu nhìn về cặp kính trên bàn và nhớ về tối hôm trước
"Donghyun ah, sao cậu lại đeo kính vậy? Mắt cậu đâu có cận đâu" Joochan tinh nghịch tháo kính Donghyun xuống rồi đeo vào mặt mình, khiến Donghyun bối rối không kịp phản ứng
"Trả đây coi" Donghyun với tay lại gần mặt Joochan, cố dành lại cặp kính từ kẻ bông đùa trước mặt mình. Tuy nhiên, Joochan lại tăng tốc chạy xa Donghyun rồi nở nụ cười toe toét, đứng từ xa hét lên
"Cậu không đeo kính nhìn đẹp hơn đó..."
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Vậy, hôm nay mình sẽ không đeo kính vậy"
Liếc nhìn cặp kính lần cuối, Donghyun đóng cửa phòng lại và đi ra khỏi nhà. Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt cậu khiến Donghyun phải lấy tay che mắt mình lại. Đã lâu lắm rồi, cậu mới thấy ánh mặt trời trực tiếp như vậy. Bỗng, cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước nhà mình
"Chào buổi sáng, Donghyun. Chúng mình đi học thôi nào!!" Joochan vẫy tay với Donghyun rồi tiến tới lại gần cậu
Donghyun ngó lơ lời chào của Joochan mà đi thẳng, làm Joochan cảm thấy xấu hổ đến chết đi được. Nhưng, Joochan phát hiện ra Donghyun hôm nay không đeo kính như mọi hôm.
"Vậy là Donghyun đã để ý lời mình nói hôm qua rồi" Joochan không nhịn được mà lấy tay che miệng lại. Khóe môi không chịu được mà co giật, tạo ra một nụ cười
"Ya, cậu còn tính đứng đó cười tới bao giờ?" Donghyun ngoảnh mặt lại nhìn Joochan, tự hỏi tại sao cậu chàng này lại đứng dậm chân lại một chỗ rồi tự cười một mình
Joochan thấy Donghyun không làm ngơ mình nữa, vội vã chạy lên phía trước rồi nhìn Donghyun cười toe toét.
"Tớ có bất ngờ dành cho cậu đó"
"Đó là gì vậy?"
"Cậu sẽ biết ngay thôi"
Từ ngày Joochan xuất hiện, Donghyun cảm thấy cuộc sống của cậu đảo lộn hết cả lên. Nhìn vào con người trước mặt mình, Donghyun thầm nghĩ
"Xung quanh cậu ta luôn toát ra điều gì đó thật bí ẩn...
Giống như là..."
Dòng suy nghĩ của Donghyun bị cắt đoạn bởi bàn tay ai đó chạm lên vai cậu. Donghyun liền quay đầu lại nhìn xem người đó là ai thì phát hiện ra...
Đó là người cậu thích, Bomin
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Oá, gì vậy, cậu làm tớ hết hồn á!" Donghyun quay lại nhìn Bomin, ngượng tới đỏ chín mang tai vì không ngờ tới người chạm vào vai mình lại là Bomin
"Xin lỗi cậu nha, mình không cố ý đâu!" Bomin nhìn Donghyun rồi nở nụ cười tỏa nắng, làm mặt Donghyun đã đỏ lại càng đỏ hơn
Joochan đứng nhìn hai người từ xa mà cảm thấy trong lòng khó chịu không yên. Lúc nãy khi Donghyun quay người lại nhìn Bomin, mặt hai người đã đủ gần tới mức chỉ cần một cú nhích, môi hai người đã chạm nhau rồi. Nhìn cảnh tượng đó xảy ra, tim Joochan đau đến mức lạ thường
"Đau quá... Sao lại vậy... Mình phải mừng cho họ mới đúng" Đặt tay lên tim mình, Joochan bị cuốn vào dòng suy nghĩ của bản thân thì bị Bomin lay
"Joochan ah, hồn cậu ở đâu thì bay về đây đi. Mình sắp trễ học rồi"
Bị Bomin lay đến mức nhức đầu, Joochan liền bị kéo trở lại thực tại. Chưa kịp hoàn hồn, Bomin đã kéo tay của Joochan và bắt đầu chạy
"YAAAA, cậu từ từ thôi. Đồ ăn trong ruột mình rơi ra hết bây giờ"
Joochan hét lên trước con người đang kéo tay mình. Nhưng, người trước mặt cậu chảng mảy may nghĩ đến dạ dày của cậu mà tiếp tục tăng tốc nhanh hơn
"Sắp muộn học rồi, nếu cậu trễ học thì đừng có trách tớ"
"Vậy, cậu kéo Donghyun đi, kéo tớ làm gì"
Joochan gào lên trong bất lực trước tốc độ chạy của Bomin. Đáp lại Joochan, Bomin thản nhiên nói
"Donghyun dùng xe đạp chạy trước rồi. Có gì cậu ấy sẽ chờ mình trước cổng trường"
" GÌ CƠ?"
RENG....RENG.....RENG
" Yeahh, kịp rồi" Joochan thét lên trong sự vui sướng khi cậu đã đặt chân vô trong lớp trước khi tiếng chuông kêu lên
"Uh, mình hên thiệt" Bomin đáp lại lời Joochan, thở hổn hển trong sự mệt nhọc khi phải kéo thêm một người chạy theo mình.
"Cậu mệt không? Bomin"
Bomin nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì phát hiện ra Donghyun đang tiến lại gần mình còn tay cầm theo chai nước lạnh, hướng ra về phía cậu
"Nước cho cậu đó"
"Cảm ơn cậu nhiều nha" Bomin nở nụ cười tươi rói trước sự tốt bụng của Donghyun. Joochan nhìn qua Bomin và Donghyun mà không khỏi cảm thấy bực bội
"Vì lý do gì mình cùng chạy đến đây với Bomin?Mà Donghyun chỉ đưa nước cho mình cậu ấy vậy!!"
Tự nhiên, có một cảm giác mát lạnh được áp lên má cậu. Joochan liếc mắt qua dò tìm nguồn gốc của sự mát lạnh này từ đâu ra, thì phát hiện Hyerin đang cầm chai nước lạnh áp lên má mình
"Cậu khát nước không? Nước mình mua cho cậu đó" Hyerin mủm mỉm cười toe toét, phô ra sự dễ thương của mình cho Joochan.
"Ah, cảm ơn cậu nghen Hyerin. Cậu là thiên thần cứu rỗi của mình!" Joochan cầm lấy chai nước rồi cười với Hyerin,làm trái tim cô lung lay trước nụ cười của cậu.
"Ha, tôi cũng có nước nè, Donghyun. Không cần cậu cho đâu!" Joochan liếc mắt qua Donghyun và Bomin mà tự mãn với bản thân.
Nhìn lên Joochan, Hyerin phát hiện ra cậu đang nhìn chằm chằm vào Donghyun. Cô cảm thấy cảm giác bất an trong lòng mình đang trào lên
"Không thể nào...."
Trước khi cảm giác bất an này xâm chiếm lấy cô, Hyerin quyết định làm rõ nghi ngờ của bản thân mình. Cô gọi Joochan ra khỏi lớp và hỏi cậu
"Này, cậu thích Donghyun phải không?"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi bị Hyerin gọi ra khỏi lớp, Joochan đã lo sợ rằng cô sẽ tỏ tình với cậu. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý để từ chối lời tỏ tình của cô thì cậu lại nhận được câu hỏi bất ngờ hơn
"Này, cậu thích Donghyun phải không?"
BỊCH
Chai nước cậu đang cầm trên tay bị rơi xuống đất. Trong lòng Joochan cảm thấy vô cùng bối rối, không biết phải trả lời câu hỏi của Hyerin như thế nào thì bị cô giáo Tiếng Anh kêu
"Các em, tới giờ vào lớp rồi, các em đứng ngoài đó làm gì?"
"Dạ, em vào ngay đây" Joochan trả lời lại tiếng của cô giáo ngay lập tức, thầm cảm ơn cô vì đã giải cứu mình trước tình huống này. Cậu quay lại nhìn Hyerin, rồi nói với cô
"Hyerin, vào lớp thôi. Cô gọi rồi đấy!"
"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ mà.." Hyerin làm vẻ mặt giận dỗi vì Joochan tìm lý do né tránh câu hỏi của cô. Trước tình huống nước sôi lửa bỏng như này, Joochan đành nói lại với Hyerin
"Có gì... Mình sẽ cho cậu câu trả lời trước khi tan học...
Còn giờ vào lớp thôi..."
Nói xong, Joochan ngoảnh người lại, bỏ lại Hyerin đứng nhìn bóng lưng cậu rời đi
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
" Haizzzz, sao Hyerin hỏi câu gì khó thế?" Joochan nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, chìm trong sự lo sợ khi phải trả lời câu hỏi của Hyerin. Cậu gục mặt xuống bàn rồi thở dài hơi một tiếng. Trong tầm mắt cậu, Donghyun đang chăm chú lắng nghe lời cô giáo Tiếng Anh nói
" Mình thích cậu ta ư...vô lý....."
Nheo mắt lại nhìn gương mặt Donghyun, Joochan thầm nghĩ
"Cậu ta.... Có gì để thích chứ?...."
"Đôi mắt đó... sao lại nhìn giống cún con như thế.....
Sao da cậu ta lại trắng như thế chứ......"
Lướt nhìn xuống người Donghyun, Joochan tiếp tục nghĩ
"Người cậu ta... mảnh khảnh như vậy...
Liệu cậu ta có ăn uống đầy đủ không vậy
Nghe đồn dạ dày của cậu ta yếu lắm, có phải đó là lý do mặt cậu ta đỏ lên khi uống nước ngọt ở buổi karaoke không?..."
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên cô giáo Tiếng Anh kêu lên
"Donghyun, em đứng dậy đọc bài xem nào?"
Bị cô giáo kêu tới, Donghyun giật bắn người lên. Nhìn điệu bộ của Donghyun, Joochan không khỏi bật cười trước hành động vụng về của cậu. Donghyun từ từ đứng dậy, cầm quyển sách ở trên bàn rồi dõng dạc đọc
"When you love someone, your heart is in pain seeing them in tears
When you love someone, you look at them without realising you are looking at them
When you love someone, you'll do all the crazy things, that you can't explain"
"Donghyun, em đọc tốt lắm. Em có thể ngồi xuống được rồi"
Donghyun thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống. Trong lúc nhìn Donghyun, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Joochan
"Tim mình đau nhói khi nhìn cậu ta khóc...
Mình nhìn cậu ta từ hồi đầu tiết học tới giờ...
Và.... từ ngày cậu ta xuất hiện, mình đã có những hành động điên rồ mà mình không thể giải thích.. Không lẽ nào..."
Joochan lấy tay che gương mặt đang dần nóng lên của mình. Cậu cảm thấy nhịp tim mình đang tăng nhanh một cách mất kiểm soát, khẽ liếc nhìn Donghyun qua kẽ ngón tay, cậu thì thầm
"Mình thích cậu mất rồi, Donghyun...."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip