Chương 19

Khaotung không bao giờ nghĩ rằng rắc rối sẽ đến với mình như mưa.

Chuyện bắt đầu với việc một người đòi nợ mới yêu cầu cậu phải trả ít nhất một khoản trả góp vào cuối tháng này, một số tiền khá lớn vào giữa tháng như thế này.

Sau đó, việc bố mẹ cậu bỏ trốn mà không quan tâm cậu đã đau khổ thế nào khi ở Bangkok một mình không có gia đình. Không lâu sau đó, Kanaphan đưa ra lựa chọn cho câj. Rồi bây giờ First trở về nhà với mẹ anh.

"Chúng ta thậm chí còn chưa mua được căn hộ bên cạnh mà anh lại mang mẹ anh theo à?"

Khaotung lúc này cố gắng nói nhỏ nhất có thể, vì phòng của Phayu không cách âm và hiện tại mẹ First đang đợi anh và First bàn bạc trong phòng.

"Anh đã cố gắng ngăn cản nhưng mẹ vẫn muốn ở lại."

"Vậy bây giờ thì sao? Bà ấy sẽ ngủ ở đâu? Bà ấy sẽ sống thế nào? Làm sao chúng ta-"

"Khaotung."

"First thử nghĩ xem, chúng ta sống thật khó khăn, anh cũng cảm nhận được cuộc sống như thế này là như thế nào."

"Bây giờ anh sống rất tốt, ở bên mẹ sẽ không tạo thêm gánh nặng nào nữa."

Khaotung hít một hơi thật sâu, lúc này cậu thực sự muốn hét lên.

"Em không thể, em không thể sống với mẹ anh được."

First thở dài, thực ra anh không chuẩn bị cho tình huống này. Cả hai sau đó đều cố gắng kìm nén cảm xúc, cố gắng không bùng nổ và hiểu ý kiến ​​của nhau.

Khaotung hiểu rằng nếu First nghĩ như vậy thì anh chẳng còn gánh nặng nào khác ngoài việc lo cho mẹ ăn ngủ ở nơi thoải mái. Suy cho cùng, Khaotung cũng không cần phải cho anh ăn. First chỉ cần sự chấp thuận của Khaotung là để mẹ anh sống cùng.

Nhưng tất nhiên, Khaotung không dễ nghĩ như vậy. Cậu sống trong nợ nần và First tự hứa với bản thân rằng anh sẽ chịu trách nhiệm về những vấn đề đang khiến cậu nghẹt thở. Điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ anh nhìn thấy First chia tiền với cậu trong hoàn cảnh khó khăn như thế này?

'Mẹ anh không muốn đi đâu cả.'

"Vậy tối nay em sẽ đi."

First quay đầu về phía Khaotung. "Cái gì? Em đang định đi đâu vậy?"

Lần này, First dường như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Ngay cả khi Khaotung không muốn có mẹ trong đời.

"Anh hỏi tôi có cho phép không, phải không? Tôi không đồng ý. Nếu anh vẫn muốn ở với mẹ thì làm ơn. Tôi sẽ đi."

First liền kéo cổ áo khoác của Khaotung, như chuẩn bị tung một cú đấm vào khuôn mặt của cậu.

First hôm nay không có câu hỏi nào để Khaotung kể cho anh nghe về việc ngày hôm nay của cậu đã trở nên tồi tệ như thế nào, bởi vì hôm nay First cũng có một ngày tôi tệ.

"Anh nói anh yêu tôi, vậy mà lại muốn vứt bỏ tôi dễ dàng như vậy?"

Khaotung hất tay First ra. "Đừng nghi ngờ cảm xúc của tôi trong vấn đề này, chúng là hai việc khác nhau."

"Sao lại là hai chuyện khác nhau!"

------

Bà Kanaphan quay đầu về phía cửa phòng nơi 20 phút trước Khaotung và First đã bước vào nói chuyện. Cho đến khi tiếng hét của First khiến bà Kanaphan nhận ra rằng sự hiện diện của bà đang gây ra vấn đề giữa First và Khaotung. Phayu ở trong phòng Jack, cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, anh nhận ra tấm lưng của người phụ nữ rồi đi ngang qua cô để mở cửa phòng Khaotung và First mà không gõ cửa.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Phayu hỏi.

Khaotung cảm thấy nếu tiếp tục đánh nhau sẽ có trận đánh lớn hơn nên cậu quyết định rời khỏi phòng mà không chào tạm biệt chứ đừng nói đến việc cúi đầu kính cẩn với bà Kanaphan. Sau đó Phayu ngăn cản First đang định đuổi theo Khaotung, cơn tức giận vẫn đang kiểm soát cả hai, Phayu không chắc liệu họ có giải quyết được vấn đề hay không.

"Hãy để tao đi theo Khaotung, mày đi cùng mẹ mày. Bà ấy đã nghe thấy lý lẽ của mày."

Phayu sau đó lấy áo khoác đuổi theo Khaotung, trong khi First chỉ có thể thở dài nhìn mẹ mình, người cũng đang nhìn anh với ánh mắt tội lỗi.

------

Lúc này Khaotung đang ở trên cầu khi Phayu đến. Lần đầu tiên ngay cả một điếu thuốc cũng không thể xoa dịu được Khaotung đang điên cuồng. Phayu không nói gì ngay, anh chỉ im lặng đứng cạnh cậu.

"Tao thực sự không thể." Khaotung nói.

"Tao hiểu, mày không thể."

Khaotung thở dài rồi quay lại nhìn tòa chung cư. "Mẹ anh ấy không nằm trong kế hoạch cuộc sống của chúng tao."

"Nhưng nếu anh ấy thực sự muốn sống một cuộc sống tốt hơn theo phiên bản của mình thì hãy làm điều đó một mình với mẹ anh ấy. Tao sẽ đi, tao sẽ sống một mình và tự mình giải quyết mọi việc."

"Tao sẽ quay lại với nguyên tắc của mình, tao sẽ không ngần ngại nữa, Phayu."

Khaotung nói hết câu với một hơi thở hổn hển, cậu trút hết mọi chuyện cho Phayu chỉ im lặng lắng nghe. Khaotung trông rất tự tin vào quyết định của mình nhưng Phayu có thể nhìn sâu hơn nếu cậu làm điều đó với nỗi buồn.

Phayu trả lời: "Hôm qua mày đã rất chắc chắn về cuộc sống của mình với First, mày đã nói rằng dù có chuyện gì xảy ra, mày và cậu ấy sẽ không buông tay nhau"

"Mẹ anh ấy nằm ngoài kế hoạch của tao."

"Kanaphan cũng ở đây phải không?"

"...."

"Mày đang nói về cái gì vậy?"

Khaotung quay lại, rồi nhìn con đường đầy xe cộ.

"Hắn có làm lay động mày không?"

Khaotung sau đó quay sang Phayu. "Hôm nay tao được một người đòi nợ mà tao chưa từng gặp mặt ."

Phayu nhướng mày. "Những khoản nợ khác của bố mày mà bây giờ mày mới biết được?"

"Họ nói bố mẹ tao dùng tiền vay mượn rồi bỏ trốn khỏi Thái Lan, giấy chứng nhận đất giả cũng là một vấn đề. Tao phải trả nhiều hơn số tiền họ vay"

Được rồi, Phayu đã hiểu rồi.

"Khanapan ép mày thả trước và sẽ trả nợ cho cha mày?"

"Ông ấy cầu xin tao, và ông ấy hứa sẽ mang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn cho First và mẹ anh ấy nếu tao buông tay First vì anh ấy. Tại sao tao lại bảo vệ anh ấy nếu tất cả những gì anh ấy nhận được chỉ là sự nghèo khó vô tận?"

Phayu không còn cố gắng khuyên nhủ Khaotung nữa, cuộc sống khó khăn khiến cậu không còn lựa chọn nào khác.

"Đây chỉ là một khoảnh khắc của tình yêu, tao thậm chí có thể ghét những người đã đưa tao đến thế giới này. Quên nó đi và bắt đầu một cuộc sống mới sẽ không khó khăn gì".

Phayu sau đó kéo Khaotung vào vòng tay của mình, một người từng trải qua nghịch cảnh giống như Phayu cảm thấy gánh nặng.

"Tao sẽ ở bên mày, bất kể quyết định của mày là gì."

First nhìn thấy Khaotung ôm Phayu. Anh đã nói chuyện với mẹ mình, kể cho bà nghe tất cả về hoàn cảnh sống hiện tại của anh với Khaotung.

Mẹ anh hiểu và hứa sẽ không can thiệp vào mọi chuyện mà hai người đã thỏa thuận, mẹ cũng hứa sẽ không trở thành gánh nặng trong cuộc sống chung của hai người. Rõ ràng bà Kanaphan đã mang theo tiền, tiền của bà không phải từ Kanaphan hay bất kỳ ai khác. First sẽ sử dụng nó thuê căn hộ bên cạnh.

Lúc đầu anh muốn đi tìm Khaotung và nói chuyện với cậu lần nữa sau khi cảm thấy đã bình tĩnh lại, nhưng điều anh nhìn thấy là Khaotung đang rất thoải mái trong vòng tay của Phayu.

------

Khaotung trở về basecamp sau 3 giờ, mẹ anh ngủ trong phòng anh thường ở chung với Khaotung. First dự định ngủ trên ghế sofa, tất nhiên là với Khaotung. Khaotung không quay lại cùng Phayu, ai biết cậu ấy ở đâu. Có lẽ bầu không khí  này khiến anh cảm thấy khó xử.

"Tôi đang đi làm việc."

First nhìn thời gian trên điện thoại di động của anh, đã gần 2 giờ chiều.

"Đi đâu?" First hỏi.

"Ở bất cứ đâu, tôi phải kiếm được nhiều tiền hơn."

First nắm tay Khaotung, người muốn mang áo khoác trên ghế sofa.

"Để làm gì? Ngân hàng? Korn?"

Khaotung không có ý định nói với First về những kẻ đòi nợ mới đang làm phiền cậu, cũng như việc bố mẹ cậu đã bỏ trốn và cắt đứt liên lạc với cậu.

"Quyết định của tôi không thay đổi" Khaotung nói, thay đổi cuộc trò chuyện. "Tôi sẽ đi."

First đuổi theo Khaotung vừa bước ra khỏi căn hộ. First chỉ dừng lại ở Khaotung khi cả hai đã ở xa căn hộ.

"Mẹ anh mang tiền tới, ngày mai chúng ta sẽ chuyển đến căn hộ bên cạnh." First chặn bước chân của Khaotung.

"Anh cũng có tiền cho em, em cần gửi ngân hàng sao? Vậy anh sẽ gửi cho em."

Khaotung sau đó hất tay First ra. "Vậy thì tốt, cứ sống với nhau vô tư đi. Tiền của anh bây giờ thuộc về anh và mẹ anh."

"Tại sao em cứ cố phá vỡ lời hứa của hai chúng ta?"

"Anh xem tình huống của anh và tôi đi!" Khaotung lại lần nữa không kiểm soát được cảm xúc của mình, chỉ có điều cậu đang gặp khó khăn và First đang rất bối rối vì anh không được cho biết cậu đang phải trải qua điều khó khăn gì vào lúc này.

"Em bị sao vậy? Ngoài việc mẹ anh đến có chuyện gì không?" First hỏi Khaotung, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Có lẽ đó là sự thật, tôi là người có thể vứt bỏ anh dễ dàng như vậy. Tôi là người không thể giữ lời hứa."

"Ý em là gì?"

"Ý tôi là thế đấy, tôi không nghĩ là mình đã yêu anh. Đó chỉ là cảm giác hạnh phúc vì có người muốn giúp tôi trả nợ mà thôi"

First tỏ ra cứng đờ, nhìn Khaotung đang lùi lại, tránh xa tầm tay của anh.

"Sao em có thể nói thế sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua?"

"Tôi cũng không hiểu, nhưng đó là điều anh cần biết."

Sau đó, Khaotung rời đi, dù First muốn đuổi theo Khaotung nhưng đã quyết định dừng lại. Anh đuổi theo một người không muốn ở bên mình quá đủ rồi. First chậm rãi quay người lại và đi về căn hộ. Nhưng bước chân của anh dừng lại ở những bậc thang nơi đèn đã tắt từ nhiều ngày.

Khóc vì chuyện tình yêu mà anh đơn phương với tất cả những gì anh đã hy sinh, Khaotung dường như vẫn chưa dành cho anh tình yêu trọn vẹn.

------

First có một căn hộ cạnh Basecamp của Phayu. Anh nói dối mẹ rằng Khaotung hiện đang có việc làm nên vẫn chưa về.

Dù anh không biết Khaotung đã đi đâu nhưng liệu cậu có quay lại không hay trước đó là lời tạm biệt thực sự.

Phayu cũng cho biết anh không biết Khaotung đã đi đâu và cũng không có ý định nói cho First những gì anh biết. Khaotung cấm điều đó và anh chỉ muốn cuộc sống của cả hai tốt đẹp hơn bằng cách giữ im lặng.

Dù đã bỏ rơi anh như vậy nhưng First vẫn mong Khaotung sẽ quay lại, xin lỗi và...
sống cùng nhau lần nữa. First sẽ tha thứ cho cậu, vì đó chính là tình yêu anh đã dành cho Khaotung. First đã đến tất cả những nơi mà Khaotung làm việc, nhưng họ nói rằng Khaotung đã không đến đó hai ngày trước.

Tay và Newwie cũng không giúp được gì chứ đừng nói đến Podd và Gawin. Không có ai thực sự thân thiết với Khaotung ngoài Phayu và First không còn nơi nào để đi tìm Khaotung, ngoài việc chờ đợi sự trở lại của người đã nói rằng sẽ rời đi. Có nghĩa là cậu sẽ không bao giờ quay trở lại.

Nhưng First không chịu chấp nhận, anh cảm thấy những ngày tháng anh ở bên Khaotung có ý nghĩa rất lớn nên anh muốn tin một lần nữa rằng Khaotung quả thực đã yêu anh.

------

Những ngày tháng đó trải qua và First nhớ Khaotung, cũng thật hạnh phúc khi được sống thoải mái cùng mẹ ở nơi chật chội như thế này. First được nếm món ăn mẹ nấu. Trò chuyện về mọi thứ, First thậm chí còn dự định quay lại trường học để tìm kiếm tương lai tốt đẹp hơn cho mình và mẹ.
Ý nghĩ quay lại trường học tất nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện nếu anh sống với Khaotung, bởi mục tiêu ban đầu của họ là trả hết nợ và sống hạnh phúc khi về già mà không bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi.

Nỗi buồn của First dần vơi đi. Thời gian trôi qua, anh cố gắng chấp nhận những suy nghĩ của Khaotung về gánh nặng đưa mẹ anh vào cuộc sống của họ. Cố gắng tìm hiểu xem Khaotung có thực sự không yêu mình và chấp nhận rằng anh và Khaotung không còn là một cặp nữa.

Nhưng đôi khi anh mong cậu trở về , anh đã quen được Khaotung động viên.

"Mẹ, con đi làm việc trước."

First đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh vừa ăn sáng và mẹ anh hiện đang dọn đĩa trong bếp.

"Được rồi, trên đường đi nhớ cẩn thận, hôm nay mẹ cũng phải đi học." Bà Kanaphan tìm kiếm một ngôi trường không có học phí quá đắt, bây giờ bà phải học cách tiết kiệm trong nhiều thứ.

"Ừm, mẹ cũng cẩn thận nhé."

Khi hai người chuẩn bị đi đến cửa căn hộ thì có người gõ cửa. Có lẽ Phayu hoặc nếu không phải Tay và Newwie, First nghĩ. Anh ngay lập tức mở cửa ra và nhìn thấy Kanaphan bước vào trong bộ vest chỉnh tề.

"Hai mẹ con đã sống ở đây suốt thời gian qua à?" Kanaphan ngạc nhiên hỏi.

"Sao bố biết con và mẹ ở đây?" First hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.

-------

Khaotung nhìn lại tin nhắn cuối cùng mình gửi cho Kanaphan tối qua. Cậu đã gửi tin nhắn đến địa chỉ gần basecamp của Phayu và hôm nay cậu nhận được rất nhiều tin nhắn từ ngân hàng nói rằng số tiền đã được trả hết trên điện thoại di động của và cậu cũng nhận được tin nhắn từ các cửa hàng, rất biết ơn vì Khaotung đã trả ngay số nợ còn lại.

Người đòi nợ mới hôm qua còn nói với anh rằng có người đã trả nợ cho anh, người này được xác nhận là Kanaphan.

Đêm qua, Khaotung cuối cùng đã gửi tất cả dữ liệu nợ của mình đến Kanaphan. Thỏa thuận đã hoàn tất, Khaotung được yêu cầu phải tránh xa First càng xa càng tốt và cậu đã làm điều đó trong 4 ngày qua.

Lúc này, có lẽ First đã rất ngạc nhiên trước việc Kanaphan đến căn hộ của mình.

"Đây là gì?"

Khaotung ngẩng đầu lên, nhìn Korn vừa bước ra khỏi phòng tắm với thân trên không mặc quần áo, tiến tới đưa điện thoại di động ra trong đó có tin nhắn từ Koparat rằng Khaotung đã trả xong nợ và Korn bị Koparat yêu cầu dừng lại việc thu thập nợ Khaotung.

"Nợ của tôi đã được trả rồi" Khaotung trả lời.

Khaotung ra khỏi giường của Korn, tìm áo phông và áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Korn ngay lập tức đi theo và nắm lấy cánh tay của Khaotung.

"Ai đã trả hết? Con trai của Kanaphan?"

Khaotung thở dài. "Sao ông lại phải biết? Buông ra, tôi phải rời khỏi đây."

Nhưng Korn không chịu buông tay Khaotung. Đêm qua, Khaotung bất ngờ quay lại quán bar làm việc như trước. Korn biết được điều này liền đưa Khaotung về nơi riêng tư, quan hệ tình dục rồi tỉnh dậy bàng hoàng vì nhận được tin nhắn từ Koparat về khoản nợ của Khaotung.

"Sao cậu không để tôi trả tiền?" Korn giận dữ hỏi.

"Tại sao nó lại quan trọng? Chúng ta đã quan hệ rồi, ông đã có được thứ mình muốn."

Khaotung sau đó gạt tay Korn ra và lại bước ra khỏi nhà Korn.

------

Hiện tại không còn gì để Khaotung phải lo lắng nữa. Cậu không còn bị truy đuổi bởi nợ nần,... . Cậu đã tìm được nơi ở mới và cậu sẽ quay lại làm việc ở quán bar và trường học nếu có thể.

Khaotung đi đến công viên, châm một điếu thuốc trong khi quan sát những người xung quanh.

"Tôi nên làm gì bây giờ?"

Một người thường chiến đấu với thời gian, ngày ngày nghĩ cách trả nợ, ăn uống khiêm tốn và có những suy nghĩ phức tạp về chuyện tình cảm bỗng mất đi tất cả những điều này.

Khaotung ngơ ngác, bối rối trước cuộc sống mới mà mình đã đơn phương quyết định.

-------

First cũng bối rối, anh cảm thấy lạ lùng trước sự thay đổi theo chiều hướng tốt hơn của bố.

Kanaphan đến với vẻ mặt tội lỗi và yêu cầu anh và mẹ quay lại với ông. Ông thậm chí còn quỳ xuống trước mặt mẹ, van xin mẹ rồi hứa sẽ thay đổi theo ý muốn của hai mẹ con.

First không có lý do nào khác để tồn tại trong cuộc sống thiếu thốn này. Cha mẹ anh đã tốt hơn, anh lại có thể sống cùng họ trong một bầu không khí mới.

Vì vậy với suy nghĩ chuyện tình của mình đã kết thúc, First đồng ý trở về nhà.

Kanaphan đã mua một ngôi nhà mới, nhỏ hơn ở giữa khu định cư theo mong muốn của mẹ anh ngày xưa. Nơi bà Kanaphan từng mơ ước có một cuộc sống giản dị và hòa nhập với hàng xóm. Ngôi nhà rất nhỏ và chỉ có ba người họ sống trong đó. Trong khi đó, ngôi nhà sang trọng của anh sẽ được chuyển đổi thành văn phòng làm việc.

"Con phải đi học lại, bây giờ con muốn học  trường nào? Hay là trường cũ?"

Ba người họ đã đến ngôi nhà mới, Kanaphan lập tức hỏi First muốn làm gì trong tương lai.

"Không, con sẽ học trường quốc tế. Con có thể vào đó được không?"

Kanaphan gật đầu, tất nhiên ông có thể cho First đến đó.

"Còn công việc của con ở quán rượu thì sao?" Kanaphan hỏi lại.

"Bây giờ con sắp đi học và con sẽ nói với anh ấy rằng con sẽ nghỉ việc" First trả lời.

Kanaphan gật đầu, ông sẽ làm theo mọi mong muốn của First từ hôm nay. Vì vậy, ông yêu cầu First nếu có điều gì không thích, hãy nói ra.

"Con cũng có thể đến lớp học nấu ăn, Newwie nói con thích nấu ăn."

First mỉm cười sau đó gật đầu. "Con sẽ suy nghĩ về điều đó, bố ạ."

-------

~4 tuần trôi qua~

Khaotung đã có thể trở lại trường cũ với nhiều thỏa thuận khác nhau. Trường cần rất nhiều học sinh ở lại nên Khaotung cảm thấy may mắn khi việc đi học của cậu có thể được cải thiện.

Xe đạp của cậu để ở nhà Kanaphan đã lâu, có lẽ bị cấp dưới vứt đi nên Khaotung phải sử dụng xe buýt để đến trường.

Cậu dự định sau này sẽ mua một chiếc xe đạp cũ, dù không còn gánh nặng gì nữa nhưng ít nhất cậu cũng phải tiết kiệm cho tương lai.

Hôm nay xe buýt có vẻ chật kín nên Khaotung và một số học sinh khác quyết định đứng. Phayu cũng ở đây, cùng với Jack và những người khác.

Có vẻ như Khaotung đã chính thức gia nhập băng nhóm của Phayu, dù họ đi đâu, Khaotung luôn đi cùng họ.

"Aish, chậm lại đi, tài xế!" Jack hét lên, chiếc xe buýt đột ngột dừng lại trong khi đang chạy khá nhanh khiến anh và bạn bè không thể tự chủ được cơ thể mình một chút, họ đã chen lấn rồi lại càng chen lấn hơn.

-------

Chiếc xe mà Kanaphan đang lái đột ngột dừng lại, hình như có một đứa trẻ đi ngang qua mà không có cha mẹ đi cùng.

"Trời ơi . Con ổn chứ ? " Kanaphan hỏi con trai đang ngồi ở ghế sau.

"Không sao đâu bố."

First đang nhìn cậu bé đang băng qua đường nhưng sau đó ánh mắt anh lại hướng về chiếc xe buýt cạnh xe mình. Lúc đầu, anh chỉ nhìn thấy các học sinh trong bộ đồng phục cũ sau đó càng nhìn anh cuối cùng cũng tìm thấy Khaotung trong số họ.

Khaotung cũng nhìn thấy xe của First và xem First như thế nào mặc một bộ đồng phục học sinh khác đang quan sát anh. Nhưng thật không may, xe của First đã lao đi trước mặc dù First rất tò mò tại sao Khaotung lại quay lại trường? Cậu ấy đã ở đâu suốt thời gian qua? Còn Phayu, anh ấy cứ lảng tránh là không biết nhưng thực ra đã bị nhìn thấy là đi cùng Khaotung.

TBC.

--------

Mình quay trở lại rùi đây mấy nay bận quá quên đăng chương mới sorry mng nhiều ná. Dạo này mình đang viết một bộ truyện mới của riêng mình, nên mình mong mng sẽ ủng hộ cả bộ truyện này lẫn truyện kia của mình nha. Khi nào mình đăng chương cuối của bộ truyện này thì mình sẽ pr fic mới .

Cảm ơn mng nhiều ạ 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip