Chương 5 : H

Thủ dâm lẫn nhau là điều bình thường đối với Khaotung khi cậu làm việc ở quán bar.

Tôi không biết nó bắt đầu như thế nào, nhưng Khaotung luôn nhận được những khoản tiền lớn từ nó.

Khaotung và người khách sẽ vào nhà vệ sinh và Khaotung sẽ giúp người đàn ông đạt cực khoái, nhưng Khaotung chưa bao giờ muốn được chạm vào nhiều hơn thế vì cậu chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Việc này được thực hiện trong một thời gian khá dài, về cơ bản cho đến khi cậu mua được một chiếc điện thoại di động và trả một số khoản nợ của bố mình cho một số kẻ cho vay nặng lãi. Nhưng Khaotung không làm nữa vì sợ mắc bệnh hoa liễu.

"Vậy đây là lần đầu tiên?"

Khaotung tiếp tục nao núng mỗi khi ngón tay của First chạm vào nơi không phải dương vật của cậu. Đây là nhạy cảm của Khaotung mà First mới phát hiện gần đây.

Bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc nhưng không lớn. Bầu không khí ban đầu được coi là rất dễ chịu đối với Khaotung nhưng giờ đây nó đã trở nên đầy sợ hãi . Cậu sợ hãi, nhưng sự kích thích mà First đưa ra đã khiến Khaotung phải đắn đo về việc bỏ chạy. Trên thực tế, cậu đủ mạnh để thoát khỏi First.

"First~" Khaotung nắm lấy cánh tay của First khi cậu cảm thấy đầu ngón tay của First ấn vào lỗ kín của mình.

First nắm lấy tay Khaotung,đưa nó qua đầu một cách dịu dàng. First thực ra không muốn ép buộc cậu nhưng anh cũng tò mò vì đây là lần đầu tiên anh làm vậy. First trông giống như một chuyên gia vì những gì anh ấy làm là xem phim khiêu dâm hàng đêm (*First mặt tối của anh ấy).

"Tao sẽ dừng lại nếu tao làm mày đau. Nếu đau thì hãy nói cho tao biết nhé ?"

Khaotung lo lắng nuốt nước bọt, thậm chí còn không thực sự tận hưởng nụ hôn dịu dàng mà First đang trao cho cậu vào lúc này. Trong tâm của Khaotung đang thực sự tập trung vào cái chạm của tay First ở bên dưới.

First cảm nhận được lực bám ngày càng mạnh hơn trên lưng khi ngón tay của anh bắt đầu cố gắng xuyên qua lỗ của Khaotung.

"Mày muốn tao dừng lại?" Dù Khaotung không nói gì nhưng First cũng hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Khaotung.

" Tao không thấy mệt." Khaotung trả lời.

Sau đó cả hai nhìn nhau, khiến Khaotung, người vốn đang do dự, bắt đầu cảm thấy thoải mái và sẵn sàng cho First. Cậu kéo gáy First, bắt đầu cho một nụ hôn nóng bỏng khác khi tay Khaotung di chuyển quanh ngực First, cố gắng vực dậy bầu không khí chán nản vì First lúc này trông rất cẩn thận.

First, người bị khiêu khích, lập tức dang rộng đùi của Khaotung ra và ấn ngón tay vào sâu hơn cho đến khi ngón tay hoàn toàn ở bên trong.

"Khaotung ở đâu?"

Podd có vẻ bối rối, anh tìm Khaotung rất lâu nhưng không tìm thấy cậu ở đâu.

"Cậu không thấy First à? Ông chủ bảo tôi đi tìm anh ấy nhưng tôi không tìm thấy." Sau đó, Lee xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi đi tìm First.

Podd sau đó khuyên Lee nên tìm First ở tầng hai trong phòng anh ấy, có lẽ anh ấy nên quay lại phòng mình vì Podd biết First không thích bầu không khí ồn ào như thế này.

"Đợi đã, tôi không tìm thấy Khaotung ở đâu cả."

Lee và Podd sau đó im lặng, rồi cả hai cùng nhìn lên tầng hai.

"Anh cũng nghĩ vậy à?" Podd hỏi.

"Không thể nào, sở thích của First là một đứa nhóc như Khaotung ? "

Podd cười nhẹ, sau khi quen nhau anh thấy Khaotung rất dễ thương. Ngay cả khi ở trong phòng, Podd vẫn luôn vui vẻ vì cậu bé có tới 1000 câu chuyện để kể cho anh nghe.

"Tôi có nên nói với ông chủ rằng First đang ngủ không?"

Khaotung vừa trải qua cơn cực khoái thứ hai với ngón tay của First, có vẻ như cậu chưa bao giờ làm gì hơn ngoài việc thủ dâm, cậu mệt rất nhanh. Tác dụng của rượu còn khiến cậu ngày càng buồn ngủ và chóng mặt, dù muốn ngủ nhưng không thể.

"Tao có nên tiếp tục không? Tao không muốn quan hệ tình dục với người đang ngủ." First quay trở lại cơ thể của Khaotung, ngực của anh đã có rất nhiều vết ửng đỏ.

Khaotung không trả lời ngay, hai tay cậu đặt cạnh đầu, mái tóc mềm nhũn, mồ hôi cũng ướt đẫm cơ thể. Đầu tiên cũng có vẻ kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý của Khaotung, mặc dù dương vật của anh ở dưới đó đã đau nhức khi muốn đưa vào cơ thể người nằm dưới.

"Sao mày luôn nhìn tao bằng ánh mắt đó?" First hỏi

Khaotung mỉm cười nhẹ, hơi thở đã bình tĩnh lại.

"Cái nhìn kiểu gì?" Khaotung hỏi lại.

Tao không biết, First thậm chí còn không muốn kết luận rằng Khaotung nhìn anh như thế nào. Tuy nhiên, điều đó khiến First cảm thấy bị theo dõi và nếu mất đi ánh mắt của Khaotung, First cảm thấy bất an.

"Tao thích cái nhìn của mày" First nói.

First nhớ rất rõ cách Khaotung theo dõi mình trong lớp những ngày trước khi First biết cậu sẽ là vệ sĩ của mình, cũng như cách Khaotung thản nhiên nhìn anh trên tầng hai khi anh bị Phayu đánh thậm tệ.

Cuối cùng, khi Khaotung nhìn chằm chằm vào cơ thể anh sau khi bơi dưới sông.

"Kể cả bây giờ, tao vẫn thích nó." First tiếp tục, thì thầm nhẹ nhàng vào tai Khaotung.

Khaotung sau đó lại bắt đầu nụ hôn nhẹ nhàng, cùng lúc First bắt đầu cố gắng nhét nụ hôn của mình vào lỗ khoái cảm của Khaotung. Nụ hôn nhẹ nhàng càng trở nên nóng bỏng, bàn tay cũng dịu dàng không kém của Khaotung xoa lên đầy vết xước trên lưng First do mình gây ra.

First thậm chí không còn quan tâm đến việc Khaotung có đau hay không, bởi vì càng vâng lời Khaotung dừng lại thì Khaotung sẽ càng đau đớn hơn.

Cả hai đều đặt mong muốn của mình lên hàng đầu, không hề nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra nếu buộc phải xa nhau vì Khaotung đang sống tạm trong nhà. Kanaphan không nhất thiết phải chấp thuận chúng.

Nhưng, cả hai có thật sự yêu nhau không?

Sau bữa tiệc, Khaotung và First quyết định nghỉ học một ngày.

Tuy nhiên, hôm nay Khaotung không đi lại ở tầng một hay chơi ở khu vực bể bơi.

"Cậu có muốn ăn nhẹ không?" Podd hỏi, First gọi anh đến bàn ăn của mình.

"Khaotung ở đâu?"

"Cậu ấy sáng nay đi làm, cậu ấy nói tối nay sẽ về nhà. Tại sao? Cậu chủ có muốn ra ngoài không?" Podd hỏi, có lẽ hắn nghĩ vì Khaotung là vệ sĩ của First nên First cần vệ sĩ của mình. Podd cũng cho phép Khaotung đi hôm nay vì First chưa bao giờ đi đâu trong kỳ nghỉ học.

"Tại sao cậu ấy lại đi làm? Ở đây không phải cậu ấy cũng được trả lương sao?"

Podd cười khúc khích, toàn bộ số tiền lương vệ sĩ của Khaotung là trả cho món nợ của cha cậu. Vì vậy, Khaotung không nhận được một xu nào từ công việc của mình, First quên mất việc đó

Như đã nói, First dường như phụ thuộc vào Khaotung. Anh ấy có vẻ bồn chồn chờ đợi Khaotung đi làm về. Đáng tiếc là anh cũng không có được số điện thoại di động của Khaotung. Dù sao thì hai người cũng sẽ gặp nhau ở nhà và ở trường. First không nghĩ rằng Khaotung sẽ biến mất cả ngày như thế này.

"Tối qua cậu và Khaotung đã ở cùng nhau phải không ? " Podd hỏi.

Podd sau đó ngồi vào chiếc ghế thường được Khaotung ngồi, rồi mỉm cười nhìn First.

"Tại sao lại hỏi vậy?" First hỏi lại.

"Đêm qua tôi tìm Khaotung, Lee cũng tìm cậu chủ, nhưng không thấy cậu đâu cả, chúng tôi cũng không dám lên lầu hai, vậy hai người có ở cùng nhau không?"

First chỉ thở dài rồi yêu cầu Podd đừng lo lắng cho cuộc sống của anh.

Podd chỉ mỉm cười khi nhìn Fiest bước vào phòng mình.

"Cậu phải cẩn thận, Kanaphan có thể không hài lòng với những tin đồn này."

First đóng cửa phòng lại sau khi Podd nói vậy.

Khaotung trở về nhà First vào lúc nửa đêm, và anh rất ngạc nhiên khi First gọi anh từ tầng hai. Ngôi nhà này yên tĩnh, thậm chí một số đèn đã tắt, kể cả đèn trên tầng hai.

"Mẹ kiếp, cái gì vậy ?" Khaotung hỏi trong khi ngẩng đầu lên nhìn First với vẻ khó chịu.

"Sao giờ mới về?"

Khaotung có khá nhiều việc phải làm. Sáng nay anh làm việc ở nhà hàng đến chiều, tối hôm đó anh đi thẳng đến quán bar nơi anh làm việc trước đây.

Khaotung bị cám dỗ bởi mức lương và tiền bo ở đó, tinh thần tình dục tự do của anh dường như phát triển sau khi quan hệ tình dục với First lần đầu tiên.

"Tại sao mày lại đi làm ? Nếu mày muốn gì đó, thì hãy nói với tao."

Khaotung cười khúc khích. "Vậy là mày muốn mông tao mỗi đêm à ? "

First nhướng mày, anh ấy thậm chí còn không nghĩ tới điều đó nhưng nếu đó là một lời đề nghị, có lẽ First sẽ thực sự đồng ý.

"Tao biết. Cảm ơn, tao có thể tự kiếm tiền." Khaotung sau đó mỉm cười và vẫy tay. Ngày mai họ phải dậy sớm đi học nên Khaotung bảo First lên phòng nghỉ.

Như thường lệ, Khaotung đi ra ngoài cùng với Podd và First đi theo sau cậu bằng ô tô. Thỉnh thoảng Podd và Khaotung đua với xe của First, và cậu chủ trẻ có thể thấy Khaotung đang trò chuyện với Podd thoải mái như thế nào. Có lẽ vì không nghe rõ nên Khaotung ghé sát tai Podd mấy lần rồi cùng nhau cười, ai biết hai người đang nói chuyện gì.

Hôm nay là ngày Phayu mời First đến xem hắn đăng ký học lớp học đấm bốc, không chỉ First được Phayu mời, Khaotung cũng được hắn mời. Vì Phayu và đồng bọn đi bằng xe buýt nên Khaotung và First cũng đi xe buýt.

Cả hai quyết định bỏ qua tiết đầu tiên. Không sao đâu, trường của họ vốn đã rất tệ và việc trốn học của First và Khaotung là một điều mới mẻ nên có lẽ sau này họ sẽ được tha thứ. Hơn nữa, Kanaphan là họ của First.

"Có một ghế trống" Khaotung chỉ vào một ghế trống trên xe buýt rồi gọi First ngồi đó. Với tư cách là một vệ sĩ và cũng là người trả tiền xe buýt cho tất cả bọn họ ngày hôm nay.

" Mày cứ ngồi đi. " First nói rồi đẩy Khaotung ngồi vào ghế.

" Mày là người từ chối phục vụ tao " Khaotung nói rồi mỉm cười vì cậu đã muốn ngồi đó ngay từ đầu.

Xe buýt chạy hơi ẩu, dù chật kín hành khách nhưng những người đứng không có ghế vẫn lắc lư đây đó. Phayu thậm chí còn liên tục chửi bới, hối hận vì đã chọn xe buýt này dù anh vẫn có thể đợi tuyến khác để có chỗ ngồi.

Khaotung quay đầu khi dương vật trong quần của First thỉnh thoảng đập vào mép mặt cậu.

"Cái gì? Xe buýt đang di chuyển như vậy."

Khaotung thở dài rồi cố gắng phớt lờ nó và quay lại chơi trên điện thoại di động. Tuy nhiên, khi cậu quay lại, First lại đổi hướng và cú va chạm của First một lần nữa đập vào má Khaotung.

"Ngồi đây đi, đồ khốn."

First cố gắng nhịn cười bằng cách giữ vẻ mặt nghiêm túc, sau đó yêu cầu Khaotung đừng tức giận vì lỗi là do xe buýt chứ không phải dương vật của anh ấy.

Khaotung mặc dù thường xuyên chỉ trích khả năng của Phayu nhưng không thể phủ nhận rằng khả năng của Phayu khá tốt đối với người mới bắt đầu. Ngay cả bây giờ, Phayu vẫn đang nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ các huấn luyện viên trong lớp, lần đầu tiên anh nở một nụ cười rạng rỡ như lần đầu tiên trông có vẻ tức giận.

"Còn mày thì sao, ước mơ của mày là gì?"

Khaotung sau đó quay đầu lại nhìn First là người vui mừng nhất khi Phayu yêu cầu anh đóng phí đăng ký học đấm bốc.

" Mày cũng định tiêu tiền của mình cho tao à?" Khaotung hỏi lại.

First gật đầu không chút do dự. "Giống như anh sẽ dùng tiền của bố mẹ em mà bố anh nhận được vì lợi ích của em và Phayu. Nếu có thể, anh cũng muốn làm điều đó cho những người khác."

Lần này ánh mắt đó kèm theo một nụ cười ngọt ngào với nhau.

"Quên đi, tao không có ước mơ." Khaotung sau đó quay lại quan sát Phayu, trong khi First tiếp tục chọn để ý đến Khaotung.

"Tao có" First nói, thu hút sự chú ý của Khaotung quay lại nhìn anh.

"Đó là cái gì vậy?" Khaotung hỏi.

"Sau này mày sẽ biết" First trả lời.

"Ước gì tao biết trước khi rời đi."

Khaotung nhận được sự đánh giá cao từ Kanaphan vì cậu đã thuyết phục được Phayu ngừng làm phiền First mà không dùng bạo lực như con trai mình mong muốn. Vì vậy, Kanaphan lên kế hoạch thoát khỏi nợ nần của gia đình Khaotung bằng cách làm vệ sĩ cho First chỉ trong 6 tháng, nghĩa là Khaotung sẽ ở bên First cho đến khi anh chuyển lên lớp cuối cấp.

"Mày sắp đi à?" First hỏi, nhưng vẫn không quay đầu lại với Khaotung.

"Bố mày đã cho tao mọi thứ. Mày có biết không? Món nợ của bố tao gần trả xong rồi-"

"Khi nào mày đi?" First ngắt lời Khaotung.

First, dường như không nhận được câu trả lời nào từ Khaotung ở trường nên anh đã đến gặp bố mình và hỏi về thời hạn hợp đồng làm vệ sĩ của Khaotung.

"Khoảng 6 tháng. Muốn cậu ta đi nhanh à? Bố có thể làm được."

"Dừng lại đi, cậu ấy phải làm việc theo hợp đồng đã ký."

"Nhưng nếu con không thấy thoải mái với cậu ấy, bố có thể đuổi cậu ấy ra ngoài."

Không hiểu sao Khaotung lại nghĩ rằng bố anh đã làm mọi thứ cho anh.

First không thích cách cư xử của bố mình nó trở nên tồi tệ hơn sau khi ông bày tỏ sự căm ghét ông kể từ cái chết của mẹ anh là Phayu.

Tất cả cảm giác tội lỗi và mong muốn cải thiện mối quan hệ của Kanaphan đều khác xa với những gì First mong đợi.

"Con không nói gì cả, tại sao bố luôn khiến những cuộc trò chuyện đơn giản như vậy trở nên khó chịu?" First sau đó rời khỏi phòng của cha mình. Lúc đầu, anh muốn đi thẳng lên tầng hai để bình tĩnh nhưng thay vào đó anh ấy lại quay về phía phòng của người Kanaphan.

Đích đến của anh là phòng của Podd, nhưng thay vào đó anh lại gặp Podd và Gawin ở bên ngoài phòng.

"Ồ-ồ, First. Hãy đến đây." Podd rất lo lắng, ngay cả Gawin cũng vậy.

"Khaotung ở đâu?"

"Đang làm việc," Gawin trả lời.

"Đưa tôi tới đó," First đáp rồi quay lên tầng hai lấy áo khoác.

Bar, Khaotung hình như đã quay trở lại quán bar vào chiều nay. Chẳng trách First không gặp cậu sau giờ học.

Quán bar này khá đông đúc và phải mất 40 phút đầu tiên để tìm kiếm Khaotung cho đến khi anh gặp được Khaotung đang chuẩn bị giao rượu đến bàn của khách hàng.

Khaotung có vẻ ngạc nhiên khi thấy First đến quán bar nơi anh làm việc. Giữa hàng chục người và ánh sáng tối thiểu, Khaotung vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên đó.

"Này, First. Mày lẻn ra khỏi nhà à?" Khaotung đang định tiến lại gần thì bị ai đó ôm lấy trước, sau đó kéo gáy Khaotung hôn.

Sự việc quá đột ngột, First vẫn đang xử lý chuyện vừa xảy ra. Mãi đến khi nhận ra, First liền kéo người đàn ông lạ mặt để Khaotung đi.

"Đồ khốn nạn, mày là loại súc vật gì vậy!"

First tung một cú đấm vào người đàn ông, và trước khi tình trạng hỗn loạn trở nên tồi tệ hơn, Khaotung ngay lập tức kéo First ra khỏi người đàn ông say rượu. May mắn thay, người dân ở đây không quan tâm đến việc của nhau nên dù có nằm bất lực cũng không thèm bận tâm.

"Mày đang làm gì thế!" Khaotung hét lên ở một nơi yên tĩnh hơn.

"Mày với hắn là gì!" First trả lời sau đó đẩy Khaotung nhiều lần.

"Mày để hắn hôn mày như thế à?!"

"Vậy thì sao!" Khaotung hét lên. "Đó là một phần công việc của tao, có chuyện gì với mày à"

Forst cố gắng bình tĩnh lại, vừa tức giận vừa ngạc nhiên khi nghe tin Khaotung cho phép người lạ chạm vào mình vì đó là một phần công việc.

"Có chuyện gì với mày thế hả? Sao mày lại đến đây làm ầm ĩ lên, đồ khốn."

Khaotung sau đó đẩy vai First và quay trở lại quán bar. First, người vẫn còn bối rối không biết phải phản ứng thế nào.

Không phải là họ phải cởi mở với nhau sau một lần quan hệ. First nhận ra điều đó là khi Khaotung từ chối khi được đề nghị không làm việc, hoặc khi được hỏi liệu có ước mơ nào mà Khaotung muốn biến thành hiện thực hay không. Khaotung đã từ chối tiến sâu hơn vào cuộc đời anh.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip