1.
- Yongbok ! Mày không thấy mày phiền hả ?
Changbin gào lên sau khi thấy Felix vươn tay vẹo má mình mà đáng lẽ vài giây trước còn đang yên vị xoa nắn ở bắp tay. Cậu bé nghe thấy tiếng quát cũng ngay lập tức bỏ tay ra, gương mặt ỉu xìu như bị tắt nắng.
- E-em phiền lắm sao ?
Đôi môi mọng của nó dè dặt nói từng lời, kéo theo âm điệu cũng trở nên thật uỷ khuất và tội nghiệp làm sao. Nhưng Changbin thề với lòng rằng sẽ không bao giờ nhu nhược trước vẻ mặt gà con như thế này nữa, anh đã nhường nhịn, nên nó càng có đà mà làm tới.
- Ừ, kinh khủng luôn. Mắc cớ gì mày phải bám anh chứ ? À, có anh Chan thương mày lắm, lo mà âu yếm ảnh đi.
Changbin cáu kỉnh đáp lại, thầm nghĩ qua vụ này chắc là nó sẽ không còn bén mảng tới anh nữa đâu. Changbin rồi sẽ có thêm thời gian để nghỉ ngơi, bởi việc làm nhạc ngày qua ngày đối với anh đã là một thử thách khó nhằn rồi.
Đột nhiên phần giường kế bên không còn bị lún xuống nữa, Felix chậm rãi đứng dậy, tách mình ra khỏi Changbin mà gương mặt với những nốt tàn nhang xinh xắn mang một nét buồn rười rượi. Giọng nó bật ra cũng chỉ toàn là sự run rẩy.
- Sau này em sẽ không như thế nữa, xin lỗi anh Changbin nhé...
Cộp.
Felix đi rồi.
Bất chợt Changbin cảm thấy giường mình lạnh lẽo hẳn.
—————————
Felix chầm chậm mở cửa tiến vào studio, căng thẳng ngó nghiêng xung quanh một lát. Nó đã dần bình tĩnh trở lại sau một lúc phiền muộn, thiết nghĩ có lẽ anh vẫn còn giận nó vì vụ việc vài giờ trước cho nên nó cần phải chủ động làm lành, dù gì mọi thứ cũng là do Felix. Changbin của nó mà, nó không muốn anh phải buồn bực đâu.
- C-Changbin hyung ?
Anh tháo tai nghe, miệng cũng ngừng lẩm bẩm những câu hát ngẫu nhiên vừa nghĩ ra rồi ngẩng đầu lên về phía cửa. Felix không biết mình có nhìn lầm không, nhưng đôi chân mày của đối phương vừa cau lại một chút, và điều đó khiến nó càng căng thẳng thêm vài phần.
- Em làm gì ở đây ?
Felix chìa ra chiếc túi bóng toả ra mùi thơm của đồ ăn, lại thấy Changbin chẳng có chút động tĩnh nào gọi là hưởng ứng. Anh chỉ nhìn nó, sau đó quay trở lại vào chiếc máy tính đang hiện những dòng lyrics.
- Để lên bàn đi.
- Vâng.
- ...
- ...
- Chưa đi à ?
Thoáng trông thấy dáng người nhỏ nhắn của Felix vẫn còn ngồi đó với gương mặt âu lo, anh có một chút khó hiểu. Nếu chỉ đến đây để đưa bữa trưa thì đã xong rồi, sao còn ngồi ở đây nhỉ ? Còn về phần Felix, nó đang đấu tranh tư tưởng xem có nên rủ Changbin đi chơi vào cuối tuần này hay không. Cũng đã lâu lắm rồi hai người chưa đánh lẻ cùng nhau, và nó cảm thấy khá nhớ nhung cảm giác ấy, cái cảm giác bồi hồi khi anh ngồi đối diện với nó, lúc thì chơi một ván game, có lúc gọi ra hàng chục dĩa thức ăn rồi ăn cho đến khi đã quá no nhưng vẫn còn dư để đem về cho các thành viên ở nhà. Nhớ quá.
- Thứ bảy anh có bận gì không ?
Đôi mắt Felix long lanh, ánh lên một chút chờ mong hướng về Changbin. Nhưng anh vẫn không biểu lộ ra cảm xúc gì ngoài thờ ơ, có lẽ câu trả lời là có rồi...
- Ừ, bận.
Đợt comeback đã ngay trước mắn nên Changbin, cùng với Chan và Jisung, bộ ba 3RACHA càng phải thẩn trọng và tập trung hơn nữa. Anh đã phải trăn trở ngày đêm với số lượng công việc khủng này thì thời gian từ đâu để dành cho những thứ khác nữa đây ?
- Nhưng mà, cũng nên dành ra một ngày để giải trí chứ...
- Không, Felix, anh rất bận.
Niềm hi vọng của Felix dần dập tắt, nó van xin bấy nhiêu thì nhận lại chỉ toàn là lời từ chối phũ phàng từ anh. Gương mặt anh vẫn lạnh như thế thường ngày, nhưng nó cảm thấy buồn bã và hoang mang hơn hẳn những khi khác.
- Đi mà Bin hyung, em muốn đi chơi với anh...
- Không là không !
Mạnh bạo dằn tay ra khỏi cái choàng của Felix trong sự ngỡ ngàng của nó, Changbin tức giận thở mạnh ra một hơi, cảm thấy tính kiên nhẫn của bản thân đang bị bào mòn đi chục lần. Là nó ngoan cố hay giả vờ không hiểu cơ chứ ?
- Đừng có ích kỉ nữa, Felix, em biết là chúng ta đang chuẩn bị quay trở lại mà đúng không ? Nếu em muốn thể hiện góc độ tuyệt vời nhất cho các bạn Stay thì để anh yên và làm việc đi, làm một nhà soạn nhạc không phải dễ dàng như em tưởng đâu.
Felix vẫn còn thơ thẩn nhìn đôi tay của mình, nó đang dần hiện lên những mảng đỏ như máu vì sự mạnh bạo của Changbin khi nãy. Đột nhiên nó muốn khóc quá, không chỉ vì hôm nay, mà còn là vì những ngày tháng trước đó nữa.
Sao mà nó không nhận ra được điều anh nói chứ, anh bận, nhưng giữ gìn sức khoẻ cũng là một điều rất cần thiết. Felix muốn cùng Changbin đi chơi một phần do nó thật sự nhớ anh, còn lí do lớn nhất cũng chỉ là muốn anh được nghỉ ngơi thôi. Ai mới đang thật sự ích kỉ ở đây, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao ?
- Vâng, em không làm phiền anh nữa đâu.
Thông qua khoé mắt, Changbin thấy nó cúi gầm mặt lặng lẽ hướng về phía cửa. Mà anh cũng không quá để ý cho lắm, ngay lập tức bắt tay vào làm nhạc, hộp cơm để trên bàn cũng bị bỏ xó ở đó vẫn chưa được chủ nhân đụng đến.
Đã sớm biết trước kết quả, nhưng vẫn thất vọng thật đấy...
—————————
Những ngày gần đây mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng Felix long nhong khắp nơi, lúc thì đang ôm ấp người nhỏ tuổi nhất, lúc thì nũng nịu với anh Chan nhưng tuyệt đối sẽ không thấy nó ở cùng một chỗ với Changbin, người vốn dĩ nhận được rất nhiều skinship từ Felix trước đó. Ai cũng biết rằng việc nó dính người là chuyện rất bình thường, nhưng bấy giờ lại có một cảm giác gì đó rất khác.
Seungmin đang chăm chú xem tivi với Felix dựa đầu lên vai mình. Đó là một khoảng thời gian vô cùng bình yên cho đến khi cậu nghe thấy một tiếng thở dài chán nản kề bên tai. Seungmin quay đầu lại rồi phát hiện đôi mắt tiên tử của nó đục ngầu, không còn trong trẻo như những ngày trước nữa. Cậu có hốt hoảng, nhưng cũng đủ hiểu lí do cho sự buồn bã đó.
- Vì anh Changbin, đúng không ?
- Hả ?
Felix giật mình ngước nhìn cậu bạn, thoáng thấy Seungmin đang cười đắc ý như đã nắm thóp được cái đuôi của sự việc.
- Lí do mà mày buồn ấy.
Rõ ràng như thế sao ? Nó đã cố che giấu đi cảm xúc của mình, che giấu đi những suy nghĩ rối rắm trong đầu để bộc lộ cho mọi người một nguồn năng lực tích cực nhất, bởi đâu ai thích bầu không khí nặng nề đâu chứ. Có lẽ đó là một sơ suất nhỏ mà cậu bạn của nó có thể dễ dàng nhận thấy.
- Nói tao nghe, Changbin đã làm gì mày thế ?
Ngay lúc Felix vẫn còn đang trầm tư xem xét việc nói ra có cần thiết hay không, nó đã thấy Changbin đi ngang với cốc cà phê trên tay nhưng mắt vẫn không màng liếc qua phía nó. Và thế là mọi tủi hờn như cơn lũ ồ ạt ào tới, nó nghĩ rằng nước mắt của mình sẽ rơi nếu không giải bày cho Seungmin ngay lập tức mất.
Cảm thấy người hơi mất sức, Felix thả mình vào cái ôm của cậu bạn, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay to bự đang dần xoa dịu cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
- Changbin bảo là tao làm phiền ảnh.
- Ồ, hơi đau đấy.
- Nhưng tao không thể hiểu nổi, vì sao Changbin luôn thoải mái thể hiện cảm xúc của mình cho mọi người, trừ tao ? Kiểu, ảnh cưng chiều Jeongin và làm aegyo với các thành viên khác ấy. Còn tao thì bao giờ cũng bị ảnh làm lơ từ lần này qua lần khác.
- Thế thì tệ quá rồi.
- Tao không biết có phải mình nghĩ nhiều quá hay không, nhưng Changbin luôn lạnh lùng với tao như thế.
- Hừm, thật ra tao cũng thấy vậy.
- Ngay cả khi tao đã dùng hết can đảm của mình để tỏ tình, và ảnh đã nhận lời. Ngay cả khi sự thật là hiện tại tụi tao đang là người yêu của nhau.
- Người yêu mà như thế thì- NGƯỜI YÊU ?!
Seungmin la toáng lên khiến Felix phải giật mình bật dậy. Cũng may hiện tại các thành viên khác không ở kí túc xá, nếu không thì nó phải tự chôn sống mình mất.
Seungmin lúc này vẫn còn khá bất ngờ. Cậu biết nó có ý với anh, bởi mỗi khi ở cạnh nhau thì Felix luôn vụn trộm nhìn Changbin với ánh mắt ngọt ngào như mật ong, còn Changbin ? Cậu không rõ. Changbin luôn tỏ ra nghịch ngợm với tất cả mọi người, nhưng đứng trước ánh nắng của nhóm anh luôn trở nên thật lãnh đạm, không aegyo, không mè nheo, thậm chí còn không biết là có vui vẻ hay không.
Ấy thế mà họ đã hẹn hò với nhau rồi á ?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip