3.

Sáu giờ.

Felix trở về sau một hồi đi siêu thị, bấy giờ ai cũng có việc riêng để làm, Changbin thì ngồi một góc theo dõi nhất cử nhất động của nó. Có nên đến bắt chuyện không nhỉ ? Lỡ ẻm giận không thèm nhìn mặt thì sao, có nên không, có nên không ??

Ngay thời khắc anh lấy hết dũng cảm đứng dậy đi về phía nó vẫn còn đang chăm chú chơi game trên điện thoại, Felix đã tíu tít chạy qua chỗ Hyunjin mà cười cười, xem cậu bạn của mình đang cắt hành hăng đến chảy cả nước mắt.

Changbin thừ người ra, cảm thấy việc làm của mình đúng là vô dụng biết mấy. Nhìn xem cái mặt cười khúc khích và cái tay đang xoa xoa vai của Hyunjin kìa, chắc hai người họ vui vẻ lắm. Hừ, ngứa mắt.

Bảy giờ.

Việc chờ đợi đối với Changbin chưa bao giờ mệt mỏi như thế. Felix cứ chốc lát lại qua Minho, chốc lát lại đứng cạnh Bang Chan vui đùa, chưa có phút nào nó ở yên một mình tại chỗ cả. Đột nhiên anh nảy ra một suy nghĩ, liệu có phải nó tránh né mình không ? Suốt khoảng thời gian từ cái hôm định mệnh đó, Changbin vẫn không được nhìn thấy nó mặt đối mặt một giây nào. Là anh sai, đúng không ? Sai khi không chiều chuộng nó với tư cách người yêu, sai khi nói rằng nó nên tìm Bang Chan âu yếm, sai khi lớn tiếng với một thiên thần hạ thế.

Sai quá sai.

Bảy giờ rưỡi.

Các thành viên đều quây quần bên nhau ăn bữa tối do Minho nấu, bầu không khí vẫn vui vẻ như thế, lâu lâu lại bật ra câu đùa nhảm nhí nào đó khiến bữa ăn càng thêm ngon miệng. Chỉ có Changbin cảm thấy miệng mình nhạt nhẽo hẳn. Anh đang suy nghĩ quá nhiều thứ, về tâm trạng của Felix, về tình trạng giữa anh và nó, về lời tỏ tình của Hyunjin nữa. Sắp rồi, cảnh tượng đó sắp xảy ra thật rồi. Tự dưng được nhìn đứa em của mình nói lời yêu với người yêu mình, Changbin cứ đứng ngồi không yên.

Bảy giờ bốn lăm.

Jisung đang xì xầm to nhỏ với Hyunjin, chắc hẳn là về vấn đề đó. Nhưng không biết anh có nhìn nhầm không khi hai đứa nhìn nhau phá lên cười, chẳng hề giống phong thái của một người sắp sửa tỏ tình tí nào.

Bảy giờ năm ba.

Bảy phút nữa, Hyunjin sửa soạn lại quần áo để nhìn thật đàng hoàng trong khi Felix đang bận tay làm mẻ bánh quy thơm lừng. Trời ạ, Changbin hồi hộp như đếm ngược chúc mừng năm mới, trống ngực vẫn cứ đập thình thịch từ nãy đến giờ. Felix là một cậu bé tốt bụng, điều đó anh biết rất rõ là đằng khác, nhưng với những hành động độc ác của anh từ trước đến nay thì chắc hẳn nó phải buồn lắm, nó có thể rời đi không vì hết yêu anh, mà là vì chính bản thân mình.

Changbin bắt đầu thấy mình trở nên vừa đáng trách vừa đáng thương.

Tám giờ.

- Yongbok ơi !

Hyunjin kêu lớn, cắt đứt đi những đoạn suy nghĩ như thác lũ trong đầu anh. Felix dần đưa mắt nhìn lên từ khay bánh quy, cười một cái thật hiền khi mắt hai người họ chạm nhau.

- Sao vậy Hyun ?

- À ừ, tớ có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta vào phòng cậu một xí nhé ?

Sau đó cậu bước về phía Felix, dự định sẽ cầm tay nó kéo đi về phía góc phải căn hộ. Nhưng chỉ vừa chạm đầu ngón tay vào da thịt mềm mại, Hyunjin thoáng giật mình khi cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Felix chợt biến mất.

Ngước nhìn.

Là Changbin.

Anh dứt khoát giật tay nó ra khỏi Hyunjin, ánh mắt như có tia lửa mà dẫn Felix đi khỏi căn phòng trong sự hoang mang của nó, sự thẫn thờ của cậu và nụ cười nham nhở của Jisung.

- Haha, kế hoạch đại thành công !

—————————

- A-anh, tay em đau...

Felix rụt rè nói khi thấy Changbin vẫn còn nắm thật chặt cổ tay nhỏ nhắn hiện đang hằn lên những lằn đỏ rực. Anh không biết lấy sự giận dữ từ đâu ra, nghe thấy tiếng kêu như mèo cào lại càng thêm cơn thịnh nộ, liền quát vào mặt nó, một hành động vô cùng không hợp tình cảnh.

- Mày có biết Hyunjin gọi mày vào phòng để làm gì không hả ?!

- E-em không biết...

Nó vì sợ mà rụt người lại ra đằng sau, hoảng loạn chỉ biết nhìn Changbin một cách uỷ khuất. Thật đấy, nó chưa làm gì mà, vì sao Changbin lại tức giận với nó như thế ?

Anh cố gắng lờ đi đôi mắt long lanh của nó, lờ đi sự rộn rạo trong người mà giữ mình tỉnh táo nhất có thể. Anh không thể vì cậu bé trước mặt mà mềm lòng được, bất cứ điều gì cũng cần phải làm cho rõ ràng, ngay cả việc nó có thực sự biết hay không. Changbin hít thở thật sâu, trong đầu cũng đã sớm soạn ra một bài văn dài thật dài để diễn thuyết cho Felix.

- Hyunjin có ý với mày đó, trời ạ, anh sẽ rất bình thường nếu mày không suốt ngày bám theo nó như thế. Nên nhớ mày là người yêu anh, phải biết nhìn trước ngó sau xem xét mọi thứ có hợp lí không chứ ?

Felix nắm chặt bàn tay mình đến nỗi trắng bệch, mặc cho Changbin vẫn còn lên giọng và không hề quan tâm nó đang có cảm xúc như thế nào, mọi thứ là tại nó sao ? Cả việc anh lờ nó đi để nó phải chơi với người khác cũng là tại nó ? Felix chẳng còn biết nói gì nữa, một bụng uất ức nó giữ bấy lâu nay đang dần muốn nổ tung rồi. Nó trước giờ nổi tiếng là một người hiền hoà, lạc quan và kiên nhẫn, nhưng điều đó không có nghĩa anh có thể làm mọi thứ quá đáng khi không có sự mong muốn của nó. Felix cũng có giới hạn riêng.

Đáng ghét.

- Anh đang ghen, đúng không ?

Changbin nghe thấy âm thanh trầm đục vang lên bên tai mình, nhất thời dừng lại không nói nữa. Bấy giờ Felix trông thật đáng thương, với cái đầu vàng đã phai màu cúi xuống đất và cả người run bần bật lên như đang sợ hãi, hoặc đang khóc. Á khẩu, anh chẳng dám làm ra những hành động nào nữa, lửa giận cũng vơi bớt theo những giọt nước mắt đang rơi lã chã xuống nền đất. Có một sự thật là từ khi yêu nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Felix khóc một cách buồn bã như vậy trước mặt anh.

- Nếu anh ghen với người khác, thì tại sao không trân trọng em ?

- Anh khô-

- Đừng bao biện nữa !

Felix đẩy mạnh vòng tay dự định bao lấy mình ra xa, nó cần một lời giải thích thật thích đáng, không phải là "anh không hề không trân trọng em", nghe thật nực cười biết bao. Nó mặc kệ Changbin đang hoang mang ra sao, bây giờ nó muốn phần lợi về mình, nó không muốn mình chịu thiệt thêm lần nào nữa.

- Anh nói chúng ta là người yêu, nhưng lúc em muốn gần gũi với anh hơn anh lại bảo phiền. Ừ, em nghĩ cho anh nên không bén mảng đến anh nữa, ấy vậy mà anh lại nổi điên lên khi em chơi với các thành viên khác. Suy cho cùng thì anh muốn gì chứ ?

Changbin cố giấu đi gương mặt lúng túng của mình, nhưng thất bại, Felix cứ hoài nhìn chằm chằm anh như muốn nhìn thấu cả tâm can. Còn câu trả lời ? Rất tiếc là anh không có, anh cảm thấy tình cảnh lúc này mọi vốn liếng như không cánh mà bay, nói ra sao cũng không hợp tình hợp lí. Vậy nên anh chọn im lặng, mong sao Felix sẽ bình tĩnh lại để một lúc nào đó anh có thể nói lời xin lỗi chân thành nhất, vì điều nó nói là đúng, anh sai, hoàn toàn.

Nhưng sự im lặng đó đang bào mòn tính kiên nhẫn và sự tỉnh táo của Felix, nó cười mỉa mai, thầm thương cho bản thân đã vớ phải một người lạnh lùng như thế. Ở lại cũng không còn giải quyết được gì nữa nên nó lách người đi, bước trở về phòng khách sáng đèn, để lại Changbin đang trầm ngâm với những suy nghĩ của mình.

Hôm nay là một ngày tồi tệ, rất rất tồi tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip