37

Bữa đó, sau khi Chanyeol đi chưa bao lâu thì hình như Jihoon đã nộp đơn xin nghỉ việc cho cô nên có điện thoại đến, Kwangsoo là người luôn điềm đạm, hiếm khi nóng nảy. Chuyện lúc đó cụ thể thế nào thì Chaeyoung không còn nhớ nữa nhưng cô nhớ rõ mình lúc ấy bị tẩy não về ý thức làm việc đến thộn mặt ra, nói nào là phải báo trước một tháng trước khi nghỉ cho nên bắt cô phải đi làm thêm một tháng nữa. Cái này không quan trọng, lúc ấy tất nhiên Chaeyoung biết đường đáp lại là đang bị đau chân nên không đi được, Kwangsoo giật mình một thoáng rồi đưa ra tối hậu thư: "Vậy cô cứ dưỡng bệnh đi! Khỏe rồi thì làm bù đủ một tháng cho tôi! Nếu không tôi có quyền giữ lương của cô đó!"

Chaeyoung bị hù khiếp vía, đành phải khom lưng, cúi đầy đồng ý, cúp điện thoại một lúc rồi mới tỉnh ra, sao có thể uy hiếp một người bệnh như vậy chứ? Có biết là gần đây mọi người dễ bị stress lắm không? Thật không ngờ sếp cũng đáng sợ đến vậy... Chaeyoung không khỏi thầm nghĩ rằng may là đã xin nghỉ việc nếu không xem chừng sau này có khi bị sếp ăn tươi nuốt sống mất.

Chanyeol không đến thăm cô nhưng không quên gọi điện, nhắn tin, ngoài việc dặn dò cô phải dưỡng thương như mẹ già ra còn bắt phải chú ý ăn uống, một ngày nghe tận ba lần, Chaeyoung thấy sắp phát ốm rồi, may mà cô là người sống thoáng, cứ coi như đang đi nghe nhạc là được, cô rất thích giọng nói của nam thần.

Điều đau khổ duy nhất là tên Minho da mặt dầy mấy cứ tan tầm là lại qua ăn chực số đồ ăn cô tích trữ mấy hôm nay, ăn đến sạt nhà đổ vách rồi.

"Tôi thấy cậu chẳng biết xấu hổ là gì hết! Chẳng lẽ mẹ cậu bỏ đói cậu à! Đến cả mì gói mà cậu cũng không tha cho nó! Nhà cậu chẳng lẽ không có máy chơi game à mà phải sang đây chiếm chỗ của tôi!"

"Cậu đừng có bày bừa lên sô pha! Cậu mà làm loạn nhà tôi lên thì Seulgi sẽ đánh chết tôi đó!"

"Đại thiếu gia ơi đừng có vứt rác lung tung!"

"Song Minho, cậu còn vậy nữa là tôi đuổi thẳng cổ đấy!"

Chaeyoung cảm thấy mình đã nói hết sạch cả hơi rồi mà tên Minho vị thành niên kia vẫn cứ ngồi xếp bằng trên sô pha ăn uống, thỉnh thoảng lại còn ngẩng lên hỏi cô có muốn ăn không nữa chứ.

"Cô tự xem đi, chân đang như vậy, đừng có kích động, mau bình tĩnh nào!" Minho chậm rì rì lấy giấy chùi miệng rồi đứng lên vỗ lưng Chaeyoung

"Cậu đừng có đụng vào thịt bò của tôi thì sao tôi phải cáu."

"Ấy, vậy cô cứ giận thêm tí nữa đi, lần sau đừng mua hãng sữa chua này nữa, uống chẳng ngon."

Chaeyoung cướp sữa chua lại: "Có mà uống là may rồi, còn soi mói nữa, đây là sữa chua của tôi đấy!"

"Cô coi đó, bổn thiếu gia đại giá quang lâm là làm vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn cô, không đem rượu ngon thịt thơm ra tiếp đãi thì thôi, tôi giúp cô giải quyết những món không tốt cho sức khỏe, giúp giữ gìn vóc dáng yểu điệu cho cô, cô còn không vui, chậc chậc, thật là vô phép." Nói xong còn lắc đầu nữa.

"Kiếp trước cậu là con quạ con công gì vậy? Vừa tự kỷ, vừa xấu tính, mặt thì dầy, tôi rủa cậu có một người bạn gái xấu xấu xấu hoắc!"

"Ôi dào, cô xấu hơn tôi sẵn rồi, tôi không để bụng đâu."

"Á, tôi để bụng đó!"

"Gì kia? Cô để bụng hả? Bó tay, phẫu thuật thẩm mỹ không tốt đâu nhé." Cậu ta ra vẻ quan sát đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng rồi cười đểu.

Chaeyoung lườm cậu ta rồi bỗng cười rộ lên: "Ồ..."

Minho bị cười phát sợ: "Ồ gì?"

"Thì ra thằng nhóc nhà cậu vẫn chưa hết tà tâm với tôi, thèm khát mĩ mạo của bổn cô nương hả? Cậu làm tôi lo lắng quá, dù cậu đẹp như chó ấy, nếu mà dắt cậu ra ngoài thì thu hút lắm."

Minho cười nhăn đuôi mắt: "Gì kia? Cô cuối cùng đã nhận ra mĩ mạo của bản thiếu nên muốn xuống tay rồi à? Hầu hạ bản thiếu cho tốt vào, ta sẽ phong cô lên làm nha đầu thông phòng."

Chaeyoung vỗ đánh bốp lên vai cậu ta: "Cút xéo!"

Minho ôm bụng cười sắp tắt thở: "Bị nói trúng tim đen cũng không được đánh người bừa bãi chứ."

"Cậu mới nói trúng ấy! Nói trúng cả nhà cậu ấy!"

Minho bắt được cái gối ôm phi qua: "Cô thẹn quá hóa giận rồi kìa."

"Tôi thẹn quá hóa giận đấy! Đánh vỡ đầu cậu, đánh cho cậu rụng hết răng!" Chaeyoung nhảy cà nhắc đuổi theo cậu ta.

Minho không thèm chạy, vừa trốn vừa dừng lại nhử, còn phải chú ý quan sát xem cái người một chân này có bị ngã sấp mặt xuống không.

Lúc Seulgi về, Chaeyoung đang ở tư thế ghếch chân đá lên vai Minho còn Minho thì đang đưa tay nắm mắt cá chân Chaeyoung. Lập tức ba người tròn mắt nhìn nhau.

"Seulgi, sao không vào đi?" Giọng nói thình lình ở cửa khiến Chaeyoung vội vàng thu cái chân đang bị Minho túm về, người mất cân bằng đổ kềnh xuống mé sô pha.

Minho vội giữ người Chaeyoung lại. Vì thế, cảnh Chanyeol nhìn thấy là hai người đang ôm quấn lấy nhau trên nền nhà.

Mặt Chanyeol biến sắc, mắt trợn tròn xoe.

Mất mặt quá! Đầu Chaeyoung lập tức bị treo máy toàn bộ, đưa một tay lên che mặt rồi đứng dậy, không dám nhìn Chanyeol lấy một cái. Sao cái anh này chẳng í ử tiếng nào đã tới thế! Phen này có nhảy xuống sông cũng không tẩy trắng được rồi!

Seulgi hắng giọng, nói chuyện cho đỡ ngại: "Xem ra chân của cậu cũng ổn rồi đấy nhỉ?"

Chaeyoung cảm thấy đây là họa vô đơn chí.

"Không! Không! Không phải..." Chaeyoung bịt mặt, không biết nên kêu là đau mặt hay vẫn cứ đau răng.

Minho đứng bên cạnh cười rất hài lòng: "Chanyeol à, anh lại tới làm gì thế?"

Chanyeol không đáp lời cậu ta, đi về phía Chaeyoung: "Ngồi xuống để anh xem chân của em nào." Bầu không khí có vẻ đã dễ thở hơn.

Chaeyoung ngoan ngoãn ngồi xuống, không bịt mặt nữa, chỉ chăm chăm nhìn đối phương.

Chanyeol ngồi xổm xuống, nâng chân của Chaeyoung lên, liếc thấy đầu ngón chân dính mẩu bim bim khoai tây liền tiện tay chùi giúp luôn, cau mày kiểm tra đến cái mắt cá chân.

"Chân của cô ta thì có thể có chuyện gì chứ? Mới này còn đá người được đấy." Minho ngồi xuống bên cạnh ôm túi snack tỏ vẻ khinh thường.

"Cậu câm miệng ngay cho tôi!" Chaeyoung lườm một cái sắc lẹm, ngọ ngoạy người định dọa dẫm cậu ta.

Ai ngờ mắt cá chân bỗng bị người nắm, đau ngừng cả thở, tiếp đó còn bồi thêm giọng nói không vui của Chanyeol: "Em ngồi yên đi." Giọng nói trầm trầm, cáu giận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip