47
Chaeyoung nằm úp trên bàn ngẩng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Trời chẳng biết bắt đầu tí tách mưa từ lúc nào, mặt đường ướt sũng, hé cửa sổ ra là gió lạnh cuốn mưa bụi tràn vào ngay. Chaeyoung rùng mình, vội đóng sập cửa sổ lại, dự báo thời tiết bảo hôm nay giảm nhiệt độ, thật quá chuẩn.
Chaeyoung xem giờ trên điện thoại, duỗi cái lưng lười biếng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
May là hôm nay có đem theo ô, không phải nhờ Chaeyoung cẩn thận mà đúng lúc chuẩn bị ra khỏi nhà thì bị Chanyeol nghiêm túc bắt bỏ vào trong túi, lúc đó còn lầu bầu trộm nghĩ anh tính như bà cố, trời đẹp thế này sao có thể mưa đây.
Chaeyoung chép miệng, bật ô lên, đi xuống dưới bậc thềm.
Chaeyoung cảm thấy mình cũng thật là kỳ lạ. Những người nhiệt tình tán tỉnh thì mình không có hứng thú, với Chanyeol lạnh tanh, tuy rất quan tâm nhưng lại không biết nói năng, còn khiến người ta nghĩ anh làm mọi việc vì nghĩa vụ thì mình lại một mực cuồng ngược đu bám, nghe được anh nói một câu tâm tình thì vui sướng hơn nghe người khác nói cả muôn ngàn câu.
Seulgi thì không nghĩ vậy, bạn ấy bảo: “Cậu cứ thừa nhận cậu yêu anh ta quách cho rồi, bày đặt cuồng ngược cái gì chứ, kiếm cớ cả thôi. Mấy người trước kia của cậu đâu có thể tính là yêu đương chứ hả? Lại còn bày đặt làm như mình là thánh yêu ấy, mau rút lại mấy lời ngụy biện với thuyết âm mưu kia đi rồi đối đãi với bác sĩ Park của chúng ta cho tốt vào.”
Chaeyoung không trúng chiêu đòn tẩy não này, dù sao như hiện giờ Chaeyoung thấy mình đã thoải mái vui vẻ rồi.
Ở trạm xe buýt đợi một hồi, trời mưa càng ngày càng to, đường ngày càng tắc, thế nên đợi cả chục phút mà vẫn chưa thấy bóng xe buýt đâu. Chaeyoung quyết định bắt xe đi, chẳng mấy khi mới được Chanyeol rảnh rỗi mời ăn cơm, không thể đến muộn được.
Có thể là vì trời đổ mưa nên con người ta bỗng suy nghĩ nhiều hơn. Chaeyoung cảm thấy mình còn chưa kịp tận hưởng sự nóng bỏng, cuồng nhiệt của tình yêu thì đã bị dội tắt. Yêu đương với bác sĩ, thời gian eo hẹp phát hờn. Trước đây, Chaeyoung cứ chạy đến bệnh viện suốt ngày nên chưa nhận ra vấn đề, giờ ngày nào cũng phải đi học, lâu lâu gặp được một lần đã tốt, hai người ngoài nhắn tin báo tình hình cho đối phương thì ít khi nhắn thêm gì khác. Thỉnh thoảng thì được thêm câu dặn dò đi đường cẩn thận. Cũng không thể nói là không thất vọng. Khi nằm ôm điện thoại cả đêm đến nỗi ngủ quên mà vẫn không chờ được tin nhắn trả lời, trong lòng cũng không khỏi thấy buồn phiền nhưng được cái may mắn là Chaeyoung có tính cách rất rõ ràng. Mình là người cầm cưa thì phải chịu thiệt một chút, dần dà cũng quen.
Chaeyoung đã từng thảo luận với Seulgi vấn đề này. Lúc mới bắt đầu bên nhau, quả thực Chaeyoung đã bị chìm đắm trong niềm hạnh phúc hân hoan, những ngày sau, bình tĩnh lại, Chaeyoung bắt đầu nghi ngờ vì sao hai người lại ở bên nhau.
“Chắc chắn là vì thích cậu đấy, chứ không ở bên cậu là thích tự ngược đãi bản thân à?” Seulgi khinh bỉ ra mặt.
“Nói linh tinh! Cũng có khả năng là tính cách anh ấy như vậy nên bị mình lòe thì sao? Lỡ như anh ấy thực sự muốn chịu trách nhiệm với mình thì làm sao đây?”
“Cậu quả là có óc hài hước.” Seulgi cười lăn lộn, nhả một hơi khói vào mặt Chaeyoung
Chaeyoung bị sặc khói, quạt tay lia lìa lịa.
“Cậu nói xem, bác sĩ ngoại khoa thì có em gái nào mà chưa thấy, chưa sờ qua, anh ấy đều chịu trách nhiệm hết hả?”
“Nhưng mà những người khác đâu có bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm đâu…”
“… Cậu mà nói thế thì tớ cảm thấy tốt nhất cậu cứ ăn sạch sành sanh anh ta đi là xong chuyện, như vậy thì sẽ được chịu trách nhiệm cả đời, chẳng cần lo được lo mất gì nữa hết, mặc kệ anh ta có yêu hay không, cứ giữ nghiến lấy, trói hai đứa lại với nhau là được.”
Vốn Seulgi chỉ nói đểu thôi, chẳng ngờ Chaeyoung lại tin, bắt đầu lên kế hoạch mở đường cho con sói háo sắc.
“Làm thế nào?”
Seulgi anh dũng hy sinh chết sặc bởi khói thuốc của chính mình, ho húng hắng một hồi, mặt đỏ tưng bừng, đứng dậy tuyên bố: “Đúng là con gái yêu vào ngu không chịu nổi, cậu đi mà hỏi thẳng anh ta ấy.” Seulgi vẫy tay chào, quay người bỏ đi.
Chaeyoung tất nhiên sẽ không đi hỏi thẳng, dù có đi dụ dỗ thì ít nhất cũng phải kín đáo một chút, ai ngu đâu lại đi tự thú trước.
Cuối cùng cũng bon chen bắt được một chiếc taxi, Chaeyoung vội vàng đóng sầm cửa xe lại: “Bác tài, bệnh viện SY.”
Đường đến bệnh viện tắc nghẽn kinh hoàng, ngày càng có xu hướng sẽ phải trễ hẹn.
Chaeyoung định gọi điện thoại báo cho Chanyeol một tiếng nhưng lại sợ anh đang trong phòng mổ, đành phải sốt ruột cầu cho đường nhanh chóng thông.
Đến tận lúc Chaeyoung uống xe, cơn mưa vẫn chưa hề ngớt. Đã trễ giờ hẹn hơn chục phút, Chaeyoung nhìn về phía bệnh viện, đoán chắc giờ này anh đã tan rồi, bèn vừa đi vừa gọi điện thoại nhưng gọi liền mấy cuộc vẫn không có ai nghe máy, vừa khéo lúc này đã đi đến nhà ăn.
Chaeyoung đẩy cửa vào nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không ai. Người vẫn chưa đến, Chaeyoung thở phào nhẹ nhõm, may là không chỉ có mình trễ hẹn.
Chaeyoung được phục vụ xếp chỗ ngồi, phát thực đơn xong lại tiếp tục gọi điện thoại. Thế mà mãi vẫn chẳng có ai nghe máy, chẳng biết là quên mang điện thoại hay là đang trên đường nên không tiện nghe.
Chaeyoung sốt ruột suốt đường đi, giờ mới thấm mệt, trời đổ mưa khiến không khí trong phòng trở nên buồn hơn. Chaeyoung khoanh tay, nằm sấp trên bàn một lát, thế rồi bất tri bất giác ngủ quên. Lúc giật mình dậy, bật điện thoại lên kiểm tra, vẫn chưa có tin nhắn hay cuộc gọi nào trở lại, đã quá giờ hẹn hai tiếng đồng hồ, bên ngoài mây vẫn đen kìn kịt.
Chaeyoung nóng ruột, lập tức đứng dậy, đi ra tới cửa lại lộn trở về vì quên mất túi xách nhưng cuối cùng vẫn bỏ quên ô. Một trận gió thổi ù ù vào trong bệnh viện. Khu nội trú buổi tối, đèn đóm vẫn sáng trưng. Chaeyoung sốt ruột ấn thang máy, hùng hổ đi thẳng tới phòng của Chanyeol nhưng không có người ở đó.
Chaeyoung hoang mang giữ một y tá đi ngang qua lại: “Bác sĩ Park đâu rồi ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip