Phần 2: Ở nhờ

Phần 2: Ở nhờ

9 năm sau...

Đôi chân nhỏ đặt chân xuống mảnh đất xa lạ. Trên vai khoác Balo, tay cầm vali. Lã Thiên Hy, từ hôm nay cuộc đời mày sẽ rẽ sang hướng khác.

Một cô bé 17 tuổi đứng giữa trung tâm thành phố nở một nụ cười tự tin.

Điện thoại reo, Hy nghe máy:

- dạ! Con nghe bác ơi. Con đến nơi rồi. Giờ đến địa chỉ đó phải không ạ?

- ừ, khi nào đến nhà thì gọi bác nhé!

Hy ngập ngừng:

- bác có chắc là mọi chuyện sẽ tốt nếu con dọn đến đó chứ? Người chủ không than phiền ạ?

- con cứ tin bác. Bắt xe nhanh đến đây nhé!

- dạ vâng.

À à quên, chưa giới thiệu nhỉ? Nó, Lã Thiên Hy, 17 tuổi. Xuất thân từ một gia đình nhỏ hạnh phúc nơi thôn quê. Lần này nhận được xuất học bổng của trường Chuyên Sunshine, ngôi trường nổi tiếng của cả nước, nên phải rời quê hương để lên thành phố học. May thay, Hy có một người bác ruột làm bảo mẫu trên này nên tạm thời không phải lo việc tìm nhà trọ.

Vì ngôi nhà mà bác làm bảo mẫu nằm ở ngay trung tâm thành phố nên Hy chỉ bắt taxi đến đoạn đường đó rồi tự đi bộ tìm số nhà. Hy bật cười khi cả thành phố đông đúc vậy mà cũng có một đoạn đường rộng và nhiều cây xanh to lớn đến thế. Trải dài đoạn đường tràn ngập cây xanh, riêng có một đoạn toàn trồng cây Osaka đương nở rộ hoa. Từng cánh hoa vàng từng đợt từng đợt theo gió rơi xuống. Cảnh tượng đẹp không thể tin vào mắt mình. Hy có hơi khựng khi thấy chúng. Chẳng hiểu sao tim cô bé lại đập nhanh khi đi dưới cánh những bông hoa vàng đó. Hy quyết định dừng lại ngồi xuống ghế đá ở đó thưởng thức cảnh hiếm hoi ấy một chút.

Nhắm mắt lại.

Gió đầu thu đến.

Mát lạnh.

Có cánh hoa nào đó lướt nhẹ qua má.

Nhột quá. Hy bật cười khúc khích.

"Bíp.....pppppp"

Tiếng còi ô tô vang lên một cách vô duyên khiến Hy giật mình. Phía trước là một chiếc xe màu trắng sang trọng đang dừng lại. Hy để ý thấy có một cô gom thu sắt vụn đang dừng xe nhặt lại đồ. Ơ, nhưng hay quá nhỉ. Rõ ràng là cô ấy đã dựng xe ở phía bên phải, rất sát với vỉa hè rồi mà. Chiếc xe ô tô kia thừa sức đi về phía bên trái để đi tiếp. Sao lại đứng đó bíp còi inh ỏi chứ. Hy bực mình, tiến đến nhặt các tấm bìa caton giúp cô nhưng mặt thì lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, miệng không ngừng trách mắng:

- đồ vô duyên ngu ngốc, chẳng lẽ không biết đi sang bên trái à?

Cô sắt vụn cười cười:

- cảm ơn cháu. Thôi kệ đi cháu, họ có tiền mà.

Hy nhìn cô tỏ vẻ bất bình:

- có tiền lại càng không được vậy cô ạ. A! Cháu sẽ giúp cô trả thù!

Hy nháy mắt với cô, rồi lấy trong balo một tập giấy sticker, viết lên đó rồi trịnh trọng bước đến chiếc xe kia.
Hy gõ gõ vào cửa kính ghế ngồi trên. Kính kéo xuống, Hy nhận ra ghế sau có một người nữa nhưng cô bé không dám nhìn. Hy phô ra nụ cười thật tươi với người lái:

- cháu muốn gửi chú cái này! Cảm ơn ạ.

Nói xong Hy bước đi ngay. Người lái trong xe tỏ vẻ lúng túng khi đọc tờ giấy cô bé lạ vừa đưa.

- Đưa cho tôi xem!

Một giọng nói trầm lạnh vang lên từ ghế sau. Người lái xe đưa cho cậu chủ tờ gián Sticker. Chàng trai cầm trên tay tờ giấy ghi:

"Một phát hiện mới: Độ giàu có tỉ lệ nghịch với phép lịch sự và chỉ số IQ"

Trên mảnh giấy còn vẽ ra một đoạn đường cùng một chiếc xe ô tô với chiếc xe đạp. Bên cạnh chiếc xe ô tô còn có một mũi tên chỉ sang trái. Mặc dù chỉ là những hình ảnh tượng trưng thôi nhưng cũng quá đủ để hiểu ý bức tranh muốn ám chỉ chiếc xe ô tô phải tự biết rẽ sang trái mà đi.

Chàng trai hừ một tiếng rồi nói:

- chú cứ rẽ trái. Đi tiếp

Chiếc xe nổ ga rồi rẽ trái đi tiếp, lướt cô gái đang bận rộn giúp cô sắt vụn nhặt đồ. Hy ngẩng mặt nhìn theo bóng dáng chiếc xe rẽ vào một ngôi nhà lớn ngay đó, lòng có chút gì đó khó hiểu.

Chẳng hiểu sao, Hy lại có cảm giác ánh mắt ai đó trong chiếc xe kia nhìn mình một cách kì lạ...

Sau đó Hy tiếp tục tìm nhà. Điều bất ngờ là chẳng phải tìm đâu xa, đó chính là ngôi nhà mà chiếc xe vừa rồi rẽ vào. Hy phải đọc đi đọc lại địa chỉ, để chắc chắn rằng mình không tìm nhầm nhà. Khi đã chắc chắn mình đúng, Hy mới thật sự không thể tin nổi vì bác mình lại làm việc trong ngôi nhà lớn đến thế.

Hy nhấn chuông. Có người ra mở cửa:

- cháu tìm ai?

- à, cô ơi, cho cháu hỏi, có ai tên Huế làm việc ở đây không ạ?

- có có chứ! Có phải cháu là cháu gái của chị ấy lên đây học không?

Hy cười cười:

- vâng cháu đây ạ.

- cháu vào đi. Chị ấy đang bận một lúc, chắc sắp xong rồi đấy.

Hy cúi đầu cảm ơn rồi bước vào. Woa! Nơi này không phải nhà, nó xứng đáng với cái tên "cung điện" hơn. Nhìn rộng chắc 1 tuần cũng chưa nhớ hết đường lối mất. Hy nuốt nước bọt.

- cháu cứ đợi ở đây nhé! Để cô đi gọi bác cháu cho!

Hy cúi đầu cảm ơn rồi đứng đó chờ. Chợt Hy phát hiện ra chiếc xe ban nãy đỗ cạnh đó. Cô bé thắc mắc không biết chiếc xe này có quan hệ gì với ngôi nhà. Là khách? Hay là Chủ vậy?

Đang lúc Hy chăm chú nhìn xe, thì cửa xe mở. Tim Hy cũng theo đó mà trật một nhịp. Chắc tại ban nãy mình có thái độ "hơi thẳng thắn" với chiếc xe đó nên giờ sợ sợ. Từ trong xe bước ra một chàng trai...

Dáng người cao gầy. Mái tóc nâu ôm lấy khuôn mặt đẹp và trắng một cách hoàn hảo. Chiếc mũi thẳng, đôi lông mày đều và đẹp vô cùng hài hòa với cặp mắt nâu đậm buồn.
Đẹp là vậy nhưng nhìn dáng vẻ anh ta cực kì khó gần. Chẳng biết tại sao Hy lại vô thức nuốt nước bọt rồi bước lùi lại. Chàng trai bước đi vào trong như không hề nhìn thấy Hy. Cảm giác anh ta bước qua mà không để ý đến mình thật nhẹ nhõm. Ít ra, anh ta không để ý đến chuyện vừa rồi. Hy thở phào, rồi bước đến đài phun nước, đứng đó nhìn nước tuôn trào.

Nhận ra mình để điện thoại trong balo, Hy quay lại định chạy đến chỗ đặt balo xuống. Nhưng khi vừa quay người liền bị ai đó cản lại, trượt chân.....

Chưa ngã...

Bởi có bàn tay chàng trai kia kịp thời đỡ.

Mắt chạm mắt. Đôi mắt sâu thẳm kia đang chứa những gì? Hy không dám nhìn nữa. Mặt đỏ lên, Hy lúng túng:

- cảm ơn... anh có thể...

TÙM...MMM!!!!!!

Cậu bất chợt buông tay...

Hy ngã xuống đài phun nước.

Tâm trạng chắc sốc toàn tập, Huyết áp tụt lại tăng liên tục. Bỗng muốn khóc khi thấy anh ta quay lưng bước đi chẳng thèm ngoái lại nhìn. Anh ta thật khó hiểu! Khổ tôi không cơ chứ. Tức giận Hy hét lớn:

- ĐỒ KHÙNG. VÔ DUYÊN. BỆNH HOẠN. BỈ ỔI. ĐÁNG GHÉT!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip