Chương 47: Nhớ anh
Cả buổi chiều đều ứng phó với những câu hỏi thay phiên nhau của bố mẹ, ngay cả ngón tay của bạn trai Giang Quân cũng không được chạm vào.
Đó giờ vẫn luôn có thói quen ở cạnh nhau mọi nơi, Giang Quân ngửi được hơi thở dục vọng, những ký ức làm cô lo lắng.
Cô bắt đầu điên cuồng ôm lấy Viên Soái, tay nhỏ quàng qua cổ, môi đỏ dâng lên.
Chủ động mở miệng quấn lấy lưỡi người kia, nụ hôn sâu của Giang Quân như muốn hút trọn nước trong miệng Viên Soái...
Môi và răng giao nhau càng thêm triền miên, căn phòng nhỏ liền phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai. Ngay tại phòng khách tối đen, âm thanh liếm mút triền miên không ngừng, hô hấp của hai người dồn dập.
Cô gái nhỏ chủ động làm Viên Soái hận không thể đem đầu lưỡi hoàn toàn nhét vào miệng cô, mạnh mẽ chiếm cứ.
Anh không kiêng nể gì, đầu lưỡi đỏ bừng hôn cái miệng nhỏ đến long trời lở đất.
Khuôn mặt nhỏ bị người đàn ông cọ nóng lên, Viên Soái càng không thỏa mãn, bàn tay giữ lấy đầu cô, đổi góc độ chiếm hữu cái miệng nhỏ mỹ vị.
Ngay lúc Giang Quân sắp không chịu nổi mới chậm rãi buông ra, môi mỏng vuốt ve đến bên tai, thở hổn hển hỏi:
"Nhớ anh sao?"
Anh nhớ cô, mỗi đêm đều có thói quen ôm người con gái có cơ thể mềm mại cả buổi tối, thân thể cảm thấy như rơi vào hư không, ngủ không an ổn chút nào.
Viên Soái vén áo ngủ lên, bàn tay to thô lỗ nắm lấy tiểu nhũ hoa, làm càn mà xoa nắn.
Năm đầu ngón tay thay phiên nhau đè ép trên tuyết nhũ mềm mại, dùng hết thảy phương thức để chứng minh thân thế của cô đều thuộc về anh.
"Ân a ~ ân ~"
Tiếng rên khẽ truyền ra từ đôi môi đỏ mọng, nghe như một con mèo nhỏ đang phát xuân, một tiếng lại một tiếng, câu dẫn người ta từ tận bên trong.
Mười ngón tay của Giang Quân cào đằng sau, bên trong lớp áo ngủ lần lượt xuất hiện những vết cào vì vui sướng.
Bộ ngực non mịn dán vào tay anh, tùy ý để hai bàn tay to nắm lấy, như nặng như nhẹ xoa bóp thưởng thức.
Cô nhẹ nhàng cắn vào cổ anh, ngay lúc chuẩn bị rên lên thì lại dịch sang bên cạnh cắn tiếp, hành động này ngăn cản cái miệng nhỏ không được rên rỉ.
Những tiếng hừ ngâm nga vẫn tràn ra từ cổ họng, dáng vẻ đáng thương ấy lại làm người khác không nhịn được muốn bắt nạt.
Một bàn tay khác của Viên Soái thăm dò tiến vào bên trong quần lót, ngón giữa cắm vào nơi ẩm ướt rồi liên tục di chuyển, làm ướt một mảng lớn.
Miệng thì không ngừng hỏi, có đúng không, cơ thể em đang nói, nó muốn một vật to hơn ngón tay xỏ xuyên qua em...
Lời nói lộ liễu của người đàn ông làm Giang Quân đỏ mặt, phải thuận theo gật đầu, nếu không thì anh sẽ không buông tha.
Sao có thể tưởng tượng được, từ Tây Cương trở về hơn nửa tháng, cô liền dọn vào chung cư của Viên Soái, ngại ngùng chung sống cùng nhau.
Viên Soái đã sửa được bản tính hung hăng ngày xưa, lúc này anh dịu dàng cắm vào, để ý đến cảm giác của cô, hầu hạ cô vô cùng thoải mái, miệng nhỏ dán bên tai anh thỏa mãn ngân nga.
Hơn nữa, anh không giống như trước kia đòi hỏi tới nửa đêm, bây giờ chỉ cần một hai lần liền buông tha cô.
Người đàn ông rất săn sóc, chỉ có một yêu cầu nhỏ là phải giữ nguyên cự vật thô to kia ở bên trong hết một đêm.
Giang Quân phản kháng vài lần, nơi đó của anh quá lớn....Lúc anh ở trên đã đủ làm cô... Huống chi là nằm lên người anh...Vật thô to kia đâm vào liền đem phía dưới căng đến phình trướng... rất không thoải mái...
Tuy nhiên người đàn ông kia vẫn giữ nguyên tính bá đạo, trong miệng thì dỗ bảo bối ngoan, còn bàn tay to phía dưới xoa nắn mông cô, nói kiểu gì cũng không chịu bỏ xuống, vừa xoa vừa khống chế động tác của cô.
Vài ngày sau, cô đã hình thành thói quen, thậm chí có thể chôn vùi trong cổ anh ngủ ngon lành.
Chỉ là cự vật trong cơ thể cô còn xuất hiện trong giấc mơ, cảm giác như đó là trọng tâm duy nhất để cô dựa vào, rất có cảm giác an toàn.
Trong lúc ngủ say, không kiềm lòng được ôm chặt người đàn ông hơn, không khống chế được mà mơ thấy cảnh bọn bọ hoan ái, mông nhỏ theo hình ảnh chuyển động, mang theo côn thịt trong cơ thể trước sau tới lui, trong miệng kêu Viên Soái, kêu ông xã.....
Cô gái nhỏ không hiểu được đây là tâm cơ của người đàn ông này, anh muốn cô thời thời khắc khắc đều nhớ đến anh.
Mỗi tấc thịt trên cơ thể đón nhận anh, chỉ cần rời đi một lúc, cô gái nhỏ sẽ cảm thấy khó chịu mà lưu luyến anh.
Hơn nửa tháng, Viên Soái đã làm được điều đó.
Sau khi cô gái nhỏ trả lời nói nhớ anh, người đàn ông liền như ý nguyện thở dài, hôn môi, bàn tay to kéo quần lót cô xuống đồng thời phóng xuất ra dục vọng sớm đã thức tỉnh.
Bàn tay chậm rãi nhấc đầu gối cô lên, quy đầu chọc vào nơi mẫn cảm, chậm rãi hướng vào bên trong, từng chút từng chút xâm nhập...
"Ngô ân... Ba mẹ... Ở bên trong.. Sẽ nghe thấy..."
Kích cỡ lớn căng làm cả người cô nhóc run rẩy, người đàn ông vẫn tiếp tục đâm vào, vòng eo cô không tự giác cong lên, càng thuận lợi để anh đánh chiếm.
Giang Quân hạ giọng kêu ra tiếng, đè nén áp lực nhắc nhở bên tai anh.
Nơi đó căng quá, cảm giác lấp đầy kích thích cô gái nhỏ chảy nước mắt, thanh âm mềm mại lại ngọt ngào.
"Đừng sợ... Ông xã sẽ cẩn thận một chút..."
Viên Soái "chiếm cứ" bên trong, nhưng anh không hề động đậy mà dùng môi lưỡi liếm mút cái miệng nhỏ của cô.
Nơi kiều nộn quấn lấy anh mỗi ngày vẫn khiến da đầu tê dại vì sung sướng.
Người đàn ông sắp mất lý trí, đứng dậy ôm cô nhóc yếu ớt vào phòng ngủ, mông anh gấp rút đâm thọc, thong thả đi vào tầng lớp mị thịt hoa tâm.
Nơi giao hợp tràn ra mật dịch rớt xuống thảm trải sàn, ẩm ướt nhớp nháp.
Trong phòng ngủ, Viên Soái làm đúng như lời anh nói "cẩn thận một chút".
Đèn phòng tắt, cửa đóng kín mít, tấm chăn bông dày nặng che khuất cơ thể hai người, ngay cả đầu cũng không lộ ra.
Chỉ có ánh trăng ảm đạm chiếu sáng bức màn, khối chăn phập phồng lên xuống biểu hiện "trận chiến" rất điên cuồng, có thể nghe thấy tiếng nức nở loáng thoáng của cô gái nhỏ.
Đây là nơi bảo bối nhà anh lớn lên, anh vào nhà cô, còn bừa bãi làm cô tại đây, thoải mái thao lộng nơi tư mật.
Mà ba mẹ cô ở phòng bên cạnh có khả năng nghe thấy tiếng động bọn họ gây ra, chưa bao giờ từng đợt khoái cảm kích thích người Viên Soái như thế này.
Động tác của anh càng lúc càng nhanh, dần dần mất khống chế...
Người đàn ông vùi đầu vào ngực cô gái nhỏ, như một con sói đói hung mãnh cắn nuốt đôi thỏ ngọc, anh liếm mút đến khi đầy nước bọt rồi chuyển sang bên kia, cả khuôn mặt anh cọ tới cọ lui trên người cô.
Thật mềm, thật ngọt... Làm chết cô... Làm chết bảo bối của anh...
Bàn tay to nắm lấy mông cô, lưng anh căng chặt đang chờ sức giương cung bạt kiếm, đâm sâu bên trong cơ thể cô gái nhỏ.
Eo anh gầy nhưng rắn chắc như chạy bằng mô - tơ điện, không ngừng tiến công vào nơi mẫn cảm ướt nóng của cô. côn thịt đấu đá lung tung, xông thẳng người cô gái nhỏ, sau đó nguyên gậy rút ra, lại tiếp tục đi vào.
Ngay cả chăn bông cũng không ngăn được âm thanh hoan ái kịch liệt, tiếng "bạch bạch" nặng nề vang lên theo tiết tấu.
"Chậm... Chậm một chút... Ông xã..."
Đã lâu không thân mật, Giang Quân cắn chăn bông, cô không thể kiềm chế nổi tiếng khóc nức nở, tay nắm chặt tóc anh.
Nóng quá... Sâu quá... Trước ngực và phía dưới muốn... Cô muốn chết...
Từng giọt mồ hôi nóng bỏng nhỏ xuống khăn trải giường, ướt đẫm bị mật hoa của cô nhóc giặt sạch.
Ở trong chăn rất nóng, ai ngờ được người đàn ông cuồng dã lao tới, chỗ riêng tư bị bàn tay to xoa nắn, không mảy may nhúc nhích, từng cái từng cái đỉnh vào trong làm cô khóc thút thít, lắc đầu xin tha.
"Ông xã... Quân Quân sợ... Anh nhẹ chút... Được không..."
Tiếng khóc quen thuộc đánh thức Viên Soái, khoái cảm từ nơi giao hợp len lỏi khắp người anh, đầu lưỡi ướt nóng mân mê đỉnh anh đào đến môi cô, nửa liếm nửa an ủi.
"Đừng sợ... Ông xã sẽ không tổn thương em..."
Quả nhiên lực đạo bên dưới nhẹ hơn nhiều, hoa huyệt run rẩy đón nhận anh, người đàn ông đâm vào chỗ sâu nhất, có thể nói anh rất dịu dàng, nhưng mỗi khi anh đút vẫn khiến bụng cô no căng.
Tay anh đan xen mái tóc đen của cô, nâng đầu nhỏ, côn thịt chưa tiến đánh hoa huyệt mà ngực anh đã kề sát tuyết nhũ mềm mại, Viên Soái sảng khoái kêu rên, hỏi cô.
Thoải mái sao?"
"Ân a... Ân..." Cô gái nhỏ đổi thành tư thế muốn anh, cơ thể cô run lên rồi thả lỏng. Giang Quân mệt mỏi ôm cổ anh, môi đỏ ghé sát tai anh khóc lóc, một tiếng một tiếng làm tâm can anh mềm nhũn.
Viên Soái khiêu khích cô nhóc bằng kỹ xảo điêu luyện, quy đầu chạm đến điểm mẫn cảm. Qua mười mấy lần ngắn ngủn Giang Quân đã thần hồn điên đảo, âm thanh ngâm nga quyến rũ.
Thật thoải mái... Mông nhỏ không cần tay anh hỗ trợ nữa... tự động hiến dâng hoa huyệt cho dục vọng đói khát, cất chứa nó, hút lấy nó...
Người đàn ông lập tức dụ dỗ thỏ con: "Bé ngoan, gọi ba ba, cầu ba ba cho em..."
Hôm nay nhìn cô gái nhỏ kêu ba Giang bằng giọng nói ngọt ngào đáng yêu, trong lòng Viên Soái khẽ động, anh muốn trở thành nơi để cô toàn tâm toàn ý dựa vào.
Trước kia, danh xưng này thuộc về người khác, sau này sẽ thuộc về anh, anh mới là trời của cô...
Đầu Giang Quân choáng váng, khoái cảm lại xâm nhập tiểu huyệt, thoải mái quá... Ưm... Sao anh chậm rồi...
Cô không thoả mãn cong eo gần anh, miệng nhỏ cọ cọ môi anh, thuận theo lời anh nói: "Ba ba... Ba ba... Cho em được không..."
Viên Soái cũng không vội vã, bàn tay to ngăn mông nhỏ đang vặn vẹo.
"Xưng hô này chỉ thuộc về một mình anh, được không?"
Làm sao Giang Quân không hùa theo anh được, cô gật đầu như gà con mổ thóc, hề hề năn nỉ anh mau động, chỗ kia ngứa ngáy, còn khó chịu.
Người đàn ông bắt đầu tấn công một vòng, khối chăn lên lên xuống xuống, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gầm gừ và tiếng nỉ non của hai người... Kéo dài chưa từng đứt đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip