Chương 24
Sau một đêm ân ái vui vẻ với cô, Phong thức dậy người có chút ê ẩm. Anh xoay người, đưa tay như muốn ôm cô vào lòng. Nhưng không thấy cô đâu. Anh ngồi dậy, gọi cô:
- Quỷ nhỏ! Sao em dậy sớm thế.
Một lúc lâu cũng không thấy cô trả lời, anh đi khắp nhà tìm cô. Đến nhà bếp, anh thấy cô bức thư của cô.
"Ê! Anh dậy rồi à? Ngủ ngon không? Tối qua anh vui chứ?
Em cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh anh tối qua. Đồ ăn sáng em chuẩn bị sẵn trên bàn. Nhớ ăn nhé. Quần áo em cũng treo ở ngoài cho anh rồi. Tối nhớ về thăm bà và bố mẹ anh đấy!
Anh ạ! Mấy hôm trước em có gặp lại Duy. Khi ấy em mới nhận ra mình vẫn còn yêu Duy rất nhiều! Em xin lỗi... Em biết mình đã làm tổn thương anh nhưng em không thể lừa dối con tim mình được. Em quyết định sẽ đi nước ngoài cùng Duy.
Anh coi em như người qua đường anh nhé! Em không xứng đáng để anh phải buồn đâu.
Lo tốt cho công ty anh nhé. Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc mới!"
Anh ngã quỵ trước bức thư của cô. Bức thư bị anh vò nát.
- Em đang đùa anh đúng không? Đúng không?
Anh cố gắng nghĩ đấy là chuyện đùa. Cô là người thích đùa mà. Nhưng trò đùa này không vui. Trò đùa này xé nát tim anh rồi. Anh chạy đi lấy điện thoại, gọi cho cô. Nhưng không thể nào được nữa. Lấy chút hy vọng cuối cùng anh gọi cho Linh.
- Có Tùng Anh ở đấy không em? - Anh hoảnh hốt
- Lúc nãy nó gọi cho em bảo lên máy bay đi nước ngoài rồi mà. Anh không biết à?
Điện thoại rơi xuống đất. Cả người anh như rụng rời trước lời nói của Linh. Trong điện thoại không ngừng vọng ra "alo... alo... anh sao thế... alo..."
Anh đứng dậy đi vào giường. Vào cái nơi mà anh và cô bên nhau lần cuối. Vết máu loang đã khô trên tấm ga giường như đang gặm nhấm trái tim anh. Cô trao cho anh cái ngàn vàng của mình rồi bỏ đi trong im lặng. Cô đưa anh lên đỉnh cao của tình yêu đôi lứa để rồi đẩy anh xuống địa ngục sâu thẳm. Nhìn vào trong gương, vết cắn với máu khô như đang đâm thẳng vào con mắt anh. Tại sao cô đi rồi vẫn để lại cho anh nhiều dấu ấn quá? Cô muốn đùa giỡn đến mức nào nữa đây.
Anh đã từng nghĩ nếu cô làm người yêu anh nhưng vẫn không quên được Duy anh sẽ để cô đi không hối hận, vui vẻ chúc phúc cho hai người. Nhưng vì thực tế quá phũ phàng hay vì anh quá ích kỉ mà anh không thể làm điều đó. Anh tự nguyền rủa bản thân mình không đối xử với cô ấy tốt hơn Duy. Anh đã khóc... Lần đầu tiên anh khóc vì phụ nữ. Trái tim bị cô mang đi mất rồi. Cô đã lấy đi tất cả của anh...
Chợt điện thoại anh đổ chuông. Anh bắt máy.
- Anh ơi! Chị Tùng Anh đi đâu hả anh? Sao chị ý không báo trước gì thế ạ? Còn dự án thì sao? Anh chưa đến công ty à? Khách hàng đợi anh rồi đấy!
Khánh hoảng sợ nói với anh
- Anh biết rồi! Em thay mặt Tùng Anh trình bày ý tưởng đi. Anh đến bây giờ.
Anh mặc bộ quần áo cô chuẩn bị sẵn mà tim đau nhói. Hơi ấm của cô vẫn còn đâu đây? Thức ăn sáng nay sao lạ thế! Nó vừa ngọt lại vừa đắng. Đắng đến tận tim anh.
Đến công ty, bao hình ảnh của cô lại trỗi dậy trong anh. Anh vui sướng khi bắt gặp bóng dáng cô đâu đây nhưng rồi lại thấy vọng vì chỉ là ảo giác.
- Anh Phong!
Tiếng gọi của Khánh khi đánh thức anh khỏi ảo giác ấy.
- Anh đến muộn thế. Khách hàng đợi anh mãi.
- Thế họ đâu?
- Em trình bày ý tưởng xong thì họ về rồi. Họ nói vào ngày nữa sẽ liên lạc lại.
- Thế tốt rồi!
Hai người vừa đi về phòng thiết kế vừa nói chuyện.
- Anh gặp chuyện gì à?
- Um...
- Có phải vì chị Tùng Anh không ạ?
- Cô ấy có nói gì với em không?
- Chị ý chả nói gì cả. Sáng nay đọc bức thư trên bàn em mới biết.
- Hờ... - Anh cười nhạt - Anh cũng không hơn là mấy!
- Chị ý làm sao thế không biết! Tự nhiên biến mất thế thì ai mà chịu được.
Đến trước cửa phòng, đập vào mắt anh là bàn làm việc của cô. Anh lặng đi. Khánh mở cửa cho anh đi vào.
Anh ngồi xuống ghế của cô. Trước mắt anh là một cái bàn trống không. Không còn một cái gì cả. Khánh đến bên cạnh anh.
- Thế là cô ấy đi thật rồi sao? Đi theo tiếng gọi của trái tim thật rồi sao? - Anh cay đắng nói.
- Anh... Anh Minh cũng mất tích rồi.
- Cái gì nữa thế! Huy gọi cho em à?
- Vâng! Anh Huy bảo mọi người bên ấy đang loạn lên tìm anh Minh.
- Thôi được rồi! Tạm thời em làm thế chỗ Tùng Anh bên này. Công việc nào em cảm thấy giải quyết được thì cứ tự làm. Nếu khó khăn thì gọi cho chị Ánh phó giám đốc. Bây giờ anh chạy sang bên kia đã.
- Vâng. Anh đi cẩn thận
Anh tất tả chạy đi. Anh vừa đi khỏi, Khánh đã bị mọi người vây kín lấy.
- Sếp tổng sao đấy?
- Xin lỗi! Em không nhiều chuyện như các anh, các chị!
Tuy anh không làm ở công ty của Minh, nhưng không ai là không biết anh. Ai gặp anh cũng cúi chào lễ phép. Anh mệt mỏi đến gặp thư kí của Minh.
- Gọi cho chủ tịch chưa?
- Dạ chưa! Tại chủ tịch đang đi họp ở Thái Lan ạ.
- Thôi được rồi! Có chuyện gì không ổn không?
- Dạ đây ạ! - Cô đưa anh tập tài liệu.
- Được rồi!
Anh vào phòng của Minh, gọi mẹ đến. Anh online để tìm Minh nhưng không có động tĩnh gì. Mẹ anh cũng không biết Minh ở đâu. Bất đắc dĩ anh gọi cho bố.
- Bố có biết Minh đi đâu không ạ?
- Nó đi học chuyên tu ở nước ngoài rồi. Nó không báo với con à? Bây giờ bố sẽ tạm thời điều hành công ty!
- Thế thì tốt rồi ạ! Con chào bố!
Mẹ thấy bộ dạng tiều tuỵ của anh lo lắng.
- Con sao thế?
- Con không sao!
- Nói thật đi!
- Um... Cô ấy đi rồi mẹ ạ!
Anh đem toàn bộ truyện kể cho mẹ.
- Cái gì đến thì nó sẽ đến con ạ. Mình phải chấp nhận thôi con.
- Vâng. Bây giờ con phải đi rồi! Chào mẹ!
Anh lặng lẽ bước khỏi phòng. Bầu trời trước mặt anh tối sầm lại. Anh đi đến quán bar quen thuộc. Lần này, một chai Jonhnie Walker Green Label chắc là đủ cho anh.
Một chai rượu và một bàn góc khuất.
Một ly, hai ly rồi nửa chai. Nửa chai đã khiến anh say mèm.
- Tôi hận em! Tôi hận em, em biết không? - Anh hét lên như sắp khóc.
- Tôi hận anh. Tôi hận anh! - Bàn bên cạnh vọng sang tiếng một cô gái. Hình như cô ta đang khóc.
Anh ngạc nhiên, cầm chai rượu, loạng choạng bước sang bàn bên cạnh. Thật tình cờ, cô gái ấy là Linh.
- Uống chung đi!
Cô đặt mạng chiếc ly trước mặt anh.
- Em trai anh thật quá đáng! Tại sao anh ấy cứ làm người ta yêu anh ấy rồi lại biến mất như thế chứ.
- Bạn cô cũng thế. Tại sao cô ấy lại bỏ tôi cơ chứ. Nó còn đau khổ gấp trăm, gấp ngàn lần việc Mai lười tôi cô biết không, hả!
Hai người vừa than vãn, vừa uống rượu đến nỗi nằm bẹp tại bàn. Huy và Khánh lại phải đến bar đưa hai người về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip