Chương 26: Khóc!!!
Anh làm việc liên tục không quan tâm đến ngày tháng. Đến một ngày, điện thoại anh có thông báo "Anh yêu ơi kỉ niệm ba tháng rồi kìa! Đợi quà của em nhé! Moazzz!". Tim anh lại bị đâm một lần nữa. Hơn thế, anh còn nhận được một bưu kiện. Trong bưu kiện có một cái hộp bằng gỗ. Nắp hộp in ảnh của hai người. Thành hộp được khắc rất tinh xảo tên của hai người nữa. Thiệp kèm theo có ghi: "Tự tay em khắc đấy. Không đẹp lắm nhưng anh phải thích đấy. nhớ để đồ quan trọng của hai đứa mình vào đây nhé! Yêu anh lắm lắm lắm lắm ý! Hôn hôn!". Anh ôm chặt cái hộp vào lòng như ôm cô vậy. Cô đi rồi nhưng để lại quá nhiều thứ cho anh. Quá nhiều...
Đã hơn bốn tuần kể từ khi cô rời xa anh. Bốn tuần ấy cô tưởng chừng như cả thế kỉ.
Như mọi ngày, cô đến công ty làm việc chăm chỉ. Hôm nay, cô phải đi sang công ty đối tác cách đó vài con đường. Vẫn còn sớm nên cô quyết định đi bộ.
Cô có một thói quen vừa đi bộ vừa nghe nhạc. Thả hồn mình vào âm nhạc giữa đường phố đông đúc. Cô cảm giác như mình ở một thế giới khác vậy.
Cô có cảm giác hình như có chuyện gì đó ở sau lưng. Chưa kịp quay lại, cô đã ngã lăn xuống cầu thang bất tỉnh.
Vài người ở đó đưa cô đến bệnh viện. Cô tỉnh lại khá nhanh vì chỉ bị thương nhẹ. Bác sĩ nói với cô:
- Cô chỉ bị trầy xước bên ngoài. Còn ngất đi do tai nạn xảy đến bất ngờ. Nhưng chúng tôi rất tiếc! Đứa bé không thể giữ được.
Cô sững người. Cả bầu trời như sập xuống trước mắt cô. Cô lắp bắp:
- Tôi... có thai! Từ khi ... nào?
- Đứa bé mới được gần 4 tuần tuổi.Chúng tôi rất tiếc! Còn nữa, qua các xét nghiệm cho thấy cô đang bị suy nhượng cơ thể do làm việc qua sức. Cô cần ăn uống đầy đủ và dành thời gian nhỉ nhiều hơn.
Chân tay cô bủn dủn. Bàn tay cô run rẩy đặt lên bụng cô. Trong ấy đã từng có một sinh linh bé nhỏ của cô và anh. Nước mắt cô lăn dài trên gò má hốc hác của cô. Cảm giác đau đớn đang ăn sâu vào con người cô.
Cô gọi điện cho giám đốc xin nghỉ 1 tuần. Cô về căn nhà nhỏ bé, cô quạnh. Một mình, cô ngồi khóc. Khóc rất nhiều.
Cô ghét cái cảm giác cô đơn như thế này. Trước kia, Phong luôn ở bên cạnh cô dù bất cứ hoàn cảnh nào. Còn giờ đây, chỉ còn một mình cô. Đột nhiên, skype hiện lên. Linh và An đang gọi cô.
Hai cô gái hoảng sợ vì cặp mắt sung húp của cô.
- Mày làm sao thế? Có chuyện gì nói bọn tao nghe!
Cô vừa khóc vừa kể hết chuyện cho hai cô bạn thân nghe.
- Sao mày phải làm thế? Mày có chịu bỏ cái gì bao giờ đâu. - An tức giận.
Linh phẫn nộ:
- Tao đi gọi cho Phong!
- Không được! - Tùng Anh hét lên - Mày điên à?
- Mày im lặng. Định như thế này đến bao giờ! Để bọn tao giải quyết. Mày cứ phải dành hết phần khổ về mình thế à! Phong cũng chả vui vẻ gì đâu.
- Nhưng ... bố Phong không đơn giản đâu. Tao lo cho Phong...
- Bình thường mày mạnh mẽ lắm cơ mà. Có biết sợ cái gì đâu.
- Tao cũng không biết vì sao nữa. Tao sợ lắm. Phong làm sao thì tao cũng không sống nổi mất.
Linh quay lại.
- Tao gọi cho nó rồi. Phong nó đang bay sang đấy. Mày ở im đấy cho tao.
- Sao lại thế!!! Tao phải đi!
Tùng Anh lúng túng, gom hết những gì trước mặt vào túi. Linh và An hét lên:
- Dừng lại!
- Từ nãy đến giờ tao nói mày không hiểu à! Yêu là cùng nhau vượt qua tất cả chứ không phải nhận hết cái khổ về mình. Tình yêu phải có cho và nhận.
- Mình cho đi nhiều rồi. Còn mày nhận được cái gì hả?
- Tao không cần nhận lại.
- Mày điên à!
An và Linh không thể chấp nhận cái tính cố chấp của Tùng Anh.
- Kệ mày đấy! Bọn tao nói hết nước hết cái rồi. Mày ngồi mà nghĩ xem cái gì đúng cái gì sai.
Tùng Anh ngồi đấy. Trong căn phòng u ám chỉ còn mình cô. Cô cứ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ liên miên. Cô nghĩ về những lời An và Linh nói. Cô nghĩ về cô và Phong, về đứa con của hai người. Rồi lại nghĩ đến bố Phong.
Cô lại khóc. Cái vỏ bọc mạnh mẽ của sư tử đâu rồi? Sao yếu đuối quá...
Ngồi khóc một lúc lâu. Cô quyết không để anh tìm thấy mình. Cô dọn hết đồ đạc sang một khách sạn gần đó.
Anh nghe được tin của cô. Lập tức đến sân bay, mua vé sớm nhất đến Bangkok. Anh đến Bangkok cũng 5h chiều. Theo địa chỉ của Linh đưa, anh tức tốc đến nhà cô. Đập cửa và gọi cô không ngừng nhưng trong nhà không ai ra mở cửa. Bỗng một cô gái Thái đến gần anh.
- Xin lỗi anh là ai? Tại sao lại đập cửa nhà này?
- Xin lỗi! Bạn có thể nói tiếng Anh không?
- Được! Anh là ai? Anh biết người ở nhà này à?
- Đây là nhà Tùng Anh phải không?
- Đúng! Nhưng anh là ai?
- Tôi là chồng của Tùng Anh! Chúng tôi giận nhau nên cô ấy bỏ đi. Tình trạng sức khoẻ của cô ấy đang không tốt. Cô ấy cần tôi bên cạnh. Cô giúp tồi gọi cô ấy được không? Xin cô đấy!
Ánh mắt khẩn khoản và gương mặt tội nghiệp của anh làm cô gái siêu lòng. Cô đồng ý giúp anh. Cô gọi điện cho Tùng Anh. Một lát sau, cô gái viết vào tay Phong một địa chỉ.
- Là chỗ này! Chúc hai người sớm hòa hợp!
- Cảm ơn bạn rất nhiều! Nhất định tôi sẽ hậu tạ.
Anh vội vã chạy đi đón taxi. Vào giờ này, Bangkok rất dễ tắc đường. Anh bị kẹt trên đường gần 2 tiếng đồng hồ. Tám giờ anh mới đến chỗ cô ở.
Đứng trước cửa phòng cô, anh hít thật sâu, gõ cửa. Cô nói vọng ra:
- Ai đấy? Kao à?
Cô vừa mở cửa, thấy anh. Cô vội đóng cửa lại. Anh đập cửa.
- Mở cửa cho anh đi! Chúng ta cần nói chuyện! Anh xin em đấy! Tùng Anh!
Cô ngồi sụp xuống cửa, ôm lấy tấm thân nhỏ bé của mình, rưng rưng nói:
- Anh về đi! Chúng ta không còn gì để nói với nhau cả!
- Anh xin em đấy! Cứ thế này anh đau lắm!
Cô từ từ mở cửa phòng. Nhìn thấy gương mặt sưng húp của cô. Anh run run đưa tay lên mặt cô. Cô quay lưng lại, tránh bàn tay của anh. Cô sợ sẽ không rời được bàn tay ấm áp ấy. Cô dùng giọng lạnh lùng nói:
- Anh ngồi đi. Nếu có chuyện thì nói một lần cho xong đi.
- Sao mắt em lại sưng húp lên thế kia?
- Tôi bị dị ứng. Sang đây thời tiết thay đổi nên thế.
- Ở Việt Nam cũng đang mùa hè mà. Em không lừa được anh đâu. Sao em lại khóc nhiều như thế? Anh nhìn thấy em như vậy anh cũng đau lòng lắm.
- Tôi và anh bây giờ không còn gì với nhau ngoài tình bạn.
- Nhìn thẳng vào mắt anh đi! - Anh giữ gương mặt cô đối diện với mình - Em còn yêu anh! Em còn rất yêu anh phải không?
Cô khẳng định:
- Không!
- Vậy còn con của chúng ta?
- Nó ... nó đã ... đi rồi !
Cô không kìm được nước mắt. Anh ôm lấy cô vào lòng, lau nước mắt cho cô. Giọng dịu dàng của anh lâu rồi cô không được nghe.
- Anh biết là em đang rất buồn. Đừng khóc nước! Có anh ở đây rồi.
Cô đẩy anh ra, gạt đi nước mắt.
- Không được! Tôi không thể quay lại.
- Em cho anh lý do đi.
- Vì... vì
- Nếu vì bố anh thì không thuyết phục đâu! Em vẫn là của anh. Nhớ kĩ đấy.
- Bây giờ thì về nhà.
Anh gom hết đồ đạc của cô vào túi. Cô khó chịu bị anh kéo về nhà.
- Anh đi ra khỏi nhà tôi. Ra nhanh!
Cô đẩy anh ra khỏi nhà.
- Này! Em không thể đối xử tốt với người yêu của mình à.
- Đi ra!!!
Anh đứng ở ngoài cửa cười sảng khoái.
- Cuối cùng cũng tìm được báo bối. Bây giờ chỉ có việc lấy lòng thôi. Phong ơi cố lên!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip