Chương 27

Phong thuê một căn phòng nhỏ đối diện với nhà cô. Cô ngoài mặt thì chẳng thèm để ý nhưng trong lòng lại sợ sẽ ngã vào lòng anh nhưng lúc yếu mềm. Thế nên cô một mực đuổi anh về Việt Nam với lý do :" Công ty để ai quản lý mà anh còn ở đây chơi?".

Sáng nào cô cũng nhận được 1 bông hồng và một bữa sáng dinh dưỡng trước cửa. Không thể thiếu, anh hàng xóm luôn trực chiến trước nhà. Hoa hồng và đồ ăn sáng lúc nào cũng bị trả lại. Sau 15 bông hồng bị trả lại, anh quyết định trồng hẳn một chậu hoa trước nhà cô.

Sau vài ngày nghỉ ở nhà, cô đã lấy lại tinh thần trở lại làm việc. Cô có một cái đuôi đi theo lên xe buýt đến tận công ty. Cô làm việc anh cũng làm việc. Ngồi ở quán cafe trước công ty cô, anh ôm laptop, chat video về Việt Nam để điều hành công việc. Đến giờ ăn trưa anh cũng lẽo đẽo theo cô. Tan ca thì hai người về cùng xe buýt. Nhưng không bao giờ anh được ngồi hay đứng cạnh cô. Vì nếu vậy sẽ anh ăn cú đá của cao thủ Karate.

Tối đến cô cũng không thể yên với bạn hàng xóm. Anh hết mượn dầu ăn, gạo rồi đến chảo, bát, đũa. Cứ 5 phút một lần, cô như muốn phát điên lên. Lần này cô không thể nhân nhượng được nữa, vừa mở cửa cô đã hét thẳng vào mặt anh:

- MUỐN SỐNG Ở ĐÂU ỔN ĐỊNH THÌ CŨNG PHẢI CÓ NHỮNG THỨ TỐI THIỂU NHƯ NỒI, CHẢO, BÁT, ĐŨA CHỨ!!! ANH MƯỢN MÃI KHÔNG THẤY XẤU HỔ À? TÔI PHÁT ĐIÊN LÊN RỒI ĐẤY!

Anh thản nhiên trả lời:

- Không! Anh chỉ muốn mang gà rán cho em thôi mà.

Cô nhìn đĩa gà rán vàng ươm, chỉ muốn cắn một miếng. Nước bọt trong miệng cô không ngừng tiết ra. Nhưng câu trả lời đầy mâu thuẫn:

- Không! Anh mang về mà ăn!

- Mắt em sáng lên kìa! Miệng chảy nước miếng nữa. Cầm lấy ăn đi.

Anh đặt đĩa thịt vào tay cô rồi trở về nhà. Cô gọi anh cũng không quay lại.

- Đàng nào cũng cho mình mà! Không ăn là có lỗi. Thôi kệ! Chén nóooooo!

Sáng hôm sau trên xe buýt anh nhận được lời cảm ơn vì đĩa gà rán đi kèm một lời khen tay nghề nấu anh đã lên trình. Anh sướng hét ầm ĩ trên xe buýt. Cả xe ai cũng nhìn anh trừ cô.

Nhưng từ sau ngày hôm ấy, anh không tìm thấy cô đâu. Cô không đi làm, gọi cửa cũng chả thấy ai nghe. Anh gọi cho Linh và An mới biết cô đã về Việt Nam chơi mấy hôm. Anh tức tốc trở về Việt Nam. Xuống đến sân bay, anh mới nhớ ra sắp có chương trình Rock cô yêu thích. Mỗi năm chỉ có một lần nên không bao giờ cô bỏ lỡ. Anh gọi điện ngay cho thư kí ra lệnh mua bằng được vé rock show sắp tới.

Trở về nhà của cô, anh mở cửa bước vào. Căn nhà lạnh lẽ đã có chút hơi người. Anh dón dén đi vào phòng ngủ thấy tấm lưng trần của cô. Anh nhẹ nhàng bước tới ôm lấy thân hình nhỏ bé ấy. Cô giật mình hoảng hốt hét ầm ĩ. Phong thả cô ra, trấn an.

- Anh đây mà!

Cô lấy áo che đi bộ ngực trắng nõn.

- Anh làm gì ở đây? Vào nhà không biết bấm chuông à?

- Nhà của hai chúng ta mà!

- Đồ điên! Đi ra!

Cô mặc nhanh chiếc áo phông trên giường.

- Áo phông của anh mà! Em vẫn giữ à?
Thảo nào anh tìm mãi không thấy!

Cô lúng túng.

- Tại... tôi... tôi...

- Không phải nói nữa. Đi theo anh!
Anh kéo cô lên ô tô đi đến một nơi nào đó.
Cô nhận ra con đường này, cô hoang sợ:

- Anh điên à! Dừng xe lại!

- Bố mẹ cần biết về đám cưới của chúng ta!

Giọng anh rất nghiêm túc càng làm cô lo sợ.

- Đám cưới nào? Cưới ai? Bao giờ? Anh điên thật rồi! Dừng xe lại!

Anh phanh gấp, tấp xe vào bên đường. Người cô đập vào thành xe. Anh gắt lên.

- Anh đang điên lên vì em đây! Em hài lòng chưa?

- Anh điên thì điên một mình đi. Đau quá!

Do đập vào thành xe nên cánh tay của cô bị bầm tím.

- Cho tôi xuống!

- Em ngồi im đấy.

Anh đi xuống, khoá cửa xe lại. Cô hét toáng lên.

- Này này! Đi đâu thì phải cho tôi xuống đã!

Cô nghĩ lại hành động của anh, lẩm bẩm một mình: "Anh chưa bao giờ giận dữ như thế với mình. Chắc là mình quá đáng lắm. Nhưng thế sẽ tốt hơn cho anh!". Cô thở dài, nhìn vào con cái túi thơm treo lửng lẳng trước mặt mà mỉm cười.

- Anh vẫn giữ nó!

Cái túi thơm này là do cô làm cho anh. Cô một cái hình thằng con trai giống anh. Anh một cái hình đứa con gái giống cô. Mỗi lần nhìn thấy cái túi ấy cô lại mỉm cười nhớ đến anh.

Một lát sau, anh quay lại với túi đồ lớn. Anh lạnh nhạt hỏi:

- Có đau không?

Tự nhiên tim cô nhót lên. Biết anh như vậy sẽ tốt hơn nhưng cô vẫn đau quá nhiều. Cô không nói gì, cắn nhẹ môi, nhìn ra khoảng không trước mặt. Anh lôi ra một vỉ thuốc và chai nước.

- Đau quá thì uống cái này vào.

Vẫn cái giọng lạnh nhạt ấy cứa vào tim cô. Cái đau về thể xác hình như không còn nữa. Cô giờ đây chỉ thấy được trong lồng ngực rất đau. Cố gắng giữ bình tĩnh, cô lấy chai nước kẹp vào hai chân định mở ra thì bị anh lấy lại.

- Muốn uống thì phải nói chứ.

Anh đưa chai nước cho cô rồi lái xe đến bệnh viện. Cả quãng đường, xe bao trùm sự im lặng lạ thường. Hai người như có một bước tường ngăn cách ở giữa vậy.
Cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nước mắt rơi từ lúc nào không biết. Cô cắn chặt môi, lấy tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh liếc nhìn cô.

- Cố chịu một lát, sắp đến bệnh viện rồi. Anh rút vài tờ khăn giấy đưa cho cô - Đau quá thì cứ kêu lên cũng được. Không cần cắn chảy máu môi vậy đâu.

Cô giật mình, đưa tay lên bờ môi hằn rõ vết răng. Mấy ngón tay cô nhuốm đầy máu. Cô mím chặt môi cầm máu. Anh dừng xe ở trước cửa bệnh viện. Bất ngờ, anh cướp lấy đôi môi cô. Cô ra sức chống cự trong vô vọng. Anh tha hồ chơi đùa với môi cô. Môi anh quấn chặt lấy bờ môi nhuốm máu của cô. Cả người cô như tan chảy bởi nụ hôn của anh. Cô nắm chặt tay cô giữ bình tĩnh để không đáp lại nụ hôn của anh.

Thật kì diệu, sau nụ hôn nồng cháy của anh thì bờ môi cô cũng không còn chảy máu. Cô ấm ức nhìn anh.

- Anh làm cái gì đấy? Tôi và anh còn là gì của nhau nữa đâu.

- Anh không nghĩ thế đâu!

Anh mở cửa xe, đưa cô vào bệnh viện. Bác sĩ nói tay cô chỉ chấn thương phần mềm, không được hoạt động mạnh nhiều, vài ngày là khỏi. Anh đưa cô về nhà.

- Cảm ơn! Anh về được rồi đấy!

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.

- Em nghe thấy nhịp tim của anh không? Nó đang nhảy loạn lên đấy. Vì em đấy bảo bối ạ! Anh biết tim em cũng đang nhảy loạn cả lên. Sao không quay lại để không phải thế này hả em? Em cứ ôm hết phần thiệt về mình để làm gì? Yêu nhau là phải chia sẻ hết với nhau kể cả khó khăn, hạnh phúc chứ!

Cô im lặng. Cô không dám nói câu "em yêu anh" vì thà nhận phần thiệt còn hơn là chia sẻ với anh. Cô quá "ích kỉ" rồi!

Anh hôn lên trán cô.

- Em nhớ nghỉ ngơi. Lấy sức tuần sau đi xem Rock Show nữa. Mấy ngày tới chắc anh không đến thăm em được rồi. Công ty đang bận lắm. Anh sẽ bảo Linh, Huy và Khánh đến thăm em. Anh về đây.

Cô muốn anh ở lại nhưng không thể nói ra. Cả ngày hôm ấy cô bứt rứt không yên, không làm được việc gì cả. May mắn có Linh đến cứu mạng cô.

- Thế mày định như thế đến bao giờ? Mày sợ bố Phong thế cơ à?

- Ông ý là sát thủ máu lạnh đấy mày ạ! Tao sợ ông ý không chừa thủ đoạn ép tao với Phong đến chân tường.

- Bây giờ cái gì nó cũng chịu vì mày sao mày cứ phải thế nhỉ!

- Tao cũng đang rối lắm đây!

- Con điên! Bình thường thì chả sợ gì. Bây giờ thì...

- Thôi ngay! Thế anh chị dạo này thế nào rồi?

- Ừ thì... Bạn kia tuần sau nữa học xong. Tối nào cũng nói chuyện vài tiếng. Bạn ý cũng ngoan. Còn kiểu bầy trò nữa ý. Đáng yêu gần chết.

- Vậy cũng mừng! À! Gọi đồ ăn về đi Huy với Khánh sắp sang rồi đấy.

- Ờ để tao gọi!

Hai cô nàng trong lúc chờ đợi, lôi phim ra xem. Một lát sau, thức ăn mang đến. Hai nàng ra lấy đồ ăn và rất tình cơ bắt gặp đôi trẻ trong thang máy hôn nhau. Khánh quay lại bắt gặp hai ánh mắt sáng rực từ cửa nhà. Mặt cậu bé đỏ lên. Huy thì tủm tỉm cười khoái chí. Khánh ngại ngùng vừa bước vào nhà vừa đánh Huy mấy cái: "Tại anh đấy! Ngại quá..."

- Hai đứa vào đi! Ngại gì! Chị thấy hai đứa đáng yêu mà! - Tùng Anh nói.

Vừa thấy Linh, Huy đã trêu chọc:

- Chào phụ-nhân-tổng-giám-đốc ạ!

- Anh cậu cầu hôn chưa chắc chị đã đồng ý đâu mà phu nhân.

- Á à! Tao bắt quả tang nhé! Tôi tao gọi cho thằng bé kể tội mày!

- Thoải mái đi nhé!

- Mọi người ơi ăn thôi!

Khánh bê khay đầy thức ăn ra phòng khách.

- Vẫn là Khánh ngoan nhất! Lúc nào cũng chăm chỉ!

Cậu bé cười tím mắt, ngồi xuống bên cạnh Huy. Họ vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.

- Công việc dạo này bận lắm hả Khánh? - Linh đánh tiếng.

- Không ổn lắm chị ạ! Anh Phong bận lắm. Tại anh ý đi Thái gần tháng. Phòng thiết kế không có chị Tùng Anh cũng như ong vỡ tổ. Không phải anh Phong tuyển có khác, anh trưởng phòng mới chậm lắm chị ạ. Công việc cứ loạn hết cả lên. Hay là... chị về làm lại đi ạ!

- Ừ! Tao cũng thấy thế!

- Tao kí hợp đồng với bên Thái hết tháng này cơ! Mà tao cũng không muốn về.

- Chị à! - Khánh dùng bộ mặt dễ thương năn nỉ.

- Chị không về đâu. Nhưng mai chị sẽ qua giúp mấy đứa. Chắc tổng giám đốc của em cũng không phản đối đâu.

- Đồng ý cả hai chân hai tay luôn ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip