Chương 38

Trong phòng có cô và có anh. Cô quay lưng về phía anh.

- Em... - Giọng anh run run.

Cô không thế trả lời anh. Chỉ sợ khi mở lời, cô không thể kìm nổi nước mắt.

- Đừng im lặng như thế! Quay lại đây nhìn anh!

Hít sâu, cô cố giấu những giọt nước mắt đang trực trào ra. Cô có cười tươi đến đâu cũng không thể lừa được anh. 

- Sao lại như thế này? 

- Như thế này là như thế nào ạ?

- Em biết anh nói gì mà! Trả lời anh đi!

Anh rưng rưng ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô.

- Anh thật sự không nhớ gì sao?

- Anh đang hỏi em sao lại thành ra như thế này!!!

- Anh thật sự không nhớ gì rồi! Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi!

- Nhỏ! Nhỏ thôi à! - Anh nói với giọng chua xót, chạm vào cánh tay vẫn chưa lành của cô - Ai? Là ai?

- Một tai nạn giao thông ở Bangkok thôi anh! 

Anh rơi nước mắt.

- Sau này... sau này... - Anh không thể nói thành lời.

Cô lau nước mắt cho anh. Cô cũng khóc theo.

- Em không sao đâu mà! Vẫn... còn tay trái mà. Chỉ cần... có anh là đủ rồi!

Anh ôm chặt lấy cô khóc nức nở. Anh như một đứa trẻ. Cô cố gắng không khóc thêm nữa và cố trấn an anh.

- Đừng khóc nữa mà! Em xin anh đấy! Anh làm em sợ đấy! Phong à! 

Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, anh lau nước mắt nhìn thảng vào mắt cô. Hai người ngồi đối diện nhau. 

- Em... có phải đau lắm không?

- Anh có biết không! Vừa tỉnh dậy, em không biết chuyện gì xảy cho đến khi chị Hà cho em uống nước. Em không biết trước mắt mình là màu gì nữa, chỉ thấy mọi thứ tối sầm lại. Em đã khóc. Cả đập phá đồ đạc nữa. Em khóc đến ngất đi. Lúc ngất đi, em đã mơ!

- Mơ? Mơ gì?

- Em đã mở thấy mình đứng trước biệt thự nhà anh. Em đi vào trong và thấy...

- Thấy anh?

- Đúng! Nhưng anh đang ở bên cạnh Mai!

- Hả?

- Anh, Mai, bà và bố mẹ đang nói cười vui vẻ. Khi thấy em, anh chẳng thèm để liếc nhìn dù chỉ là một cái. Mai đi vòng quay em và nói rất nhiều:"Cô là đồ bất tài. Mất đi cánh tay phải rồi thì làm được trò trống gì? Đủ tư cách làm con dâu nhà này sao? Đừng có mơ tưởng hão huyền! Bây giờ! Tôi mới là con dâu nhà này. Tôi được mọi người công nhận, anh Phong thương yêu. Còn cô chỉ là một con nhân viên què bất tài mà thôi. Biến đi. Biến đi!". Em biết mình đang ở trong mơ nhưng vẫn rất lo sợ. Thế nên khi tỉnh dậy em đã đến gặp anh ngay. Em sợ...

- Sợ linh tinh! Anh vẫn bên cạnh em cơ mà.

- Nhưng đấy cũng là động lúc giúp em vững vàng hơn anh ạ!

- Nhưng... nói thật với anh đi! Cô phải em vẫn đau lắm không?

- Đau chứ! Đau nhiều là đằng khác. Mỗi đếm ngồi chờ anh tỉnh lại mà em cứ nghĩ miên man. Sau này sẽ làm gì? Ước mơ thì sao? Anh tỉnh lại sẽ ra sao? và nhiều hơn thế. 

- Đêm nào em cũng khóc? 

- Anh cũng khóc mà!

- Em ngốc lắm! Tại sao cứ làm anh thấy tội lỗi thế này hả?

Nụ cười ngây ngô của cô đã xuất hiện trở lại trên khuôn mặt xanh xao. Anh cầm lấy tay cô.

- Hứa với anh đi! Nếu anh không có ở bên cạnh thì em vẫn phải tự bảo vệ mình thật tốt. Đừng để những chuyện tương tự hay hơn thế xảy ra nữa. Anh không sống nổi đâu. Hứa đi!

- Hứa với anh! Sau này dù có chuyện gì xảy ra, có anh ở bên cạnh hay không cũng phải tự bảo vệ bản thân thật tốt!

Hai người cứ ngồi nhìn nhau. Nhìn mãi. Nhìn mãi. Một lúc lâu lại cười một chút rồi lại nhìn. Trước mặt họ đều là báu vật, báu vật của tình yêu!

------------------------

- Tại sao nó lại không nhớ chút gì thế ? - Bà nội lo lắng hỏi bác sĩ.

- Theo phim chụp thì do trấn thương mạnh mà bênh nhân mất một phần trí nhớ không mong muốn. Nếu cố gắng khơi gợi thì sau một thời gian có thể nhớ lại.

Bố mẹ đỡ bà nội ra khỏi phòng của bác sĩ. Bà nội run run.

- Đừng cho nó biết! 

- Vâng. Vợ chồng con cũng không muốn như vậy. Thằng bé sẽ rất đau khổ.

 Tùng Anh vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Phong. Bà nội lo lắng.

- Cô đã kể gì cho thằng bé chưa?

- Dạ! Cháu không nói cho anh ý về chuyện ở Bangkok. Chau chỉ nói là cháu bị tay nạn giao thông. Còn về chuyện của anh ý thì cháu chưa nói gì! Bây giờ anh ý ngủ lại rồi ạ.

- Vậy thì tốt! Tôi nghĩ cô nên tránh xa chỗ này ra đi! Càng xa càng tốt!

Bố đỡ bà nội vào phòng. Mẹ anh và cô ngồi ở căng teen bệnh viện nói chuyện.

- Bác rất thông cảm cho cháu. Làm về nghệ thuật mà ...

- Cháu cảm ơn vì bác đã hiểu cho cháu! 

- Nhưng dù thế nào Phong vẫn còn sự nghiệp ở trước mắt...

- Cháu hiểu! Nhưng thưa bác, sau này, dù chó chuyện gì xảy ra cháu cũng không làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy. Về chuyện tình cảm. Cháu và Phong rất yêu nhau nên cháu mong hai bác và bà nội chấp nhận cho hai đứa. Còn bây giờ, cháu xin phép về phòng nghỉ ngơi.

Đến trước cửa phòng bệnh, cô bắt gặp Minh đang bị một cô gái tóc vàng hoe, ăn mặc lố lang bám theo. 

- Minh!

- Chị đi đâu đấy? Em đang định vào thăm chị!

Tóc vàng tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Tùng Anh.

- Đổi guu à! Già cơ đấy! Tay chân còn thiếu thốn thế kia cơ đấy!

- Cô câm mồm và cút ngay cho tôi! Chị kệ cô ta đi! Em đưa chị vào phòng.

Tùng Anh nhìn tóc vàng khinh bỉ.

- Ê! Cẩn thận lời nói. Còn trời, còn đất nữa đấy. Tích đức cho con cháu đi!

- Chị nói cái gì! Chị mới là người phải tích đức cho con cháu. Đi cướp người yêu của người khác mà không biết ngượng à! - Rồi cô ả mồm năm miệng mười nói to cho tất cả mọi người trong hành lang nghe thấy - Đấy! Mọi người xem bà chị này cướp người yêu của tôi này!

Mọi người trong hành lang hướng hết ánh nhìn về Minh và Tùng Anh. Minh tức giận.

- Đừng có bày trò. Nói xem ai tin cô.

- Này! - Tùng Anh cười khinh bỉ - Đến chị dâu của người yêu còn không biết mà nhầm là bồ của người yêu ý! Xứng đáng đứng đây mà gào không? Sau muốn bám thằng nào thì tìm hiểu cho kĩ vào. Nhầm chỗ rồi em nhé!

Mọi người chuyển hướng sang cười cô ả. Xấu hổ không có chỗ chui cô ả chạy một mạch, không dám quay đầu lại. Minh và Tùng Anh được xem một màn tấu hài mà không mất tiền. Cũng vui!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip