33 - Vũ trụ của hai ta, vũ trụ của riêng anh.

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc trước giờ giới nghiêm của ký túc xá trường Trung học Nhất Hoa vì Caelan và Vương Chính Hùng phải về trước, tiếp đó là Lâm Mặc và Lưu Chương cũng đi về.

"Anh ơi!"

Lúc Châu Kha Vũ định ra về, Doãn Hạo Vũ liền gọi anh lại, hai bàn tay bắt đầu đan vào với nhau.

"Lúc nãy trước khi thổi nến em có ước một điều rồi. Nhưng mà anh có thể cho em thêm một điều ước nữa, có được không ạ?"

Châu Kha Vũ đoán rằng đứa nhỏ này đang định bày trò gì đó, nhưng không sao, miễn rằng đứa nhỏ ấy vui thì anh nguyện ý chiều lòng.

"Được."

Doãn Hạo Vũ ấp úng một hồi, cuối cùng cũng nói ra:

"Thời gian diễn ra kỳ thi xếp lớp còn chưa đầy hai tháng nữa, em muốn lần này có thể học cùng lớp với anh. Anh giúp em có được không ạ?"

Vì vốn tưởng cậu sẽ bày trò, nên khi nghe được những lời này, Châu Kha Vũ thoáng sững sờ. Thấy anh sững người như vậy, Doãn Hạo Vũ đương nhiên có chút lo lắng. Bởi vì kiến thức càng lúc càng khó, người yêu của cậu lại ưu tú như vậy, phải tìm những bài tập khó để luyện tập, sợ rằng sẽ không có thời gian cùng cậu ôn bài.

"Em hứa sẽ không làm phiền anh nhiều đâu, em chỉ hỏi anh những bài thật sự khó thôi."

Anh nghĩ rằng đứa nhỏ ấy lại nghĩ chuyện không đâu gì rồi, Châu Kha Vũ liền nở một nụ cười, sau đó đưa tay lên xoa lấy đầu cậu.

"Giúp em không phải không được, nhưng anh muốn được trả công, là học phí ấy. Em có định trả cho anh không?"

Doãn Hạo Vũ tròn mắt.

Học phí hả? Nên trả bao nhiêu mới phải nhỉ?

"Vậy anh cứ lấy theo giá thị trường đi ạ, hoặc cao hơn cũng được."

Thấy cậu ngây ngô trả lời như vậy, Châu Kha Vũ cười thầm trong lòng.

"Được, vậy anh sẽ lấy giá cao hơn thị trường. Bắt đầu học từ đầu tuần sau."

Vì chân cậu còn chưa khỏi hẳn nên anh không cho Doãn Hạo Vũ 'tiễn' mình lên lầu.

.

Sau giờ tự học buổi tối ở trường, như mọi khi thì Châu Kha Vũ sẽ chở Doãn Hạo Vũ trở về bằng con xe đạp của mình.

"Anh ơi, hôm nay có một bài toán khó. Lát nữa anh giảng cho em nha!"

Doãn Hạo Vũ ngồi ở yên sau xe, hai tay thả tự do trong không trung, để cho những cơn gió thu lành lạnh luồng vô từ cổ áo mình.

"Em ngồi đàng hoàng một chút. Té bây giờ."

Vừa nói, Châu Kha Vũ vừa tăng tốc độ đạp xe của mình, làm đứa nhỏ ở phía sau mất đà mà ôm lấy eo anh.

"Châu Khơ Vũ! Anh chơi xấu!"

Có một sự thật rằng có lẽ chính chủ của nó cũng không hề hay biết: từ ngày Doãn Hạo Vũ từ Đức trở về, Châu Kha Vũ rất thường xuyên cười.

Chẳng hạn như lúc này, nụ cười của cậu thiếu niên mười lăm tuổi đẹp biết bao.

Châu Kha Vũ thật sự rất thích Doãn Hạo Vũ, thích hơn cả chữ 'thích'.

.

Sau khi cơm nước tắm rửa xong xuôi, Châu Kha Vũ vì không muốn cho em người yêu của mình đi lại nhiều nên quyết định học ở nhà của Doãn Hạo Vũ. Lúc Châu Kha Vũ đến, ba mẹ Doãn đang ngồi ăn trái cây ở phòng khách.

"Cháu chào hai bác ạ."

Tuy chỉ đến học cùng với cậu con trai nhà họ Doãn, nhưng chẳng hiểu sao lúc này anh lại thấy có chút chột dạ. Lẽ nào đây chính là biểu hiện 'rén' phụ huynh của người yêu như lời đồn?

Ba mẹ Doãn niềm nở chào lại Châu Kha Vũ, sau đó Doãn Hạo Vũ kéo tay anh vào phòng học.

"Anh xem này!"

Vừa kéo anh người yêu vào đến phòng học, cậu liền tắt đèn. Nhưng bao quanh cả hai không phải là bóng tối mà thay vào đó là những ánh đèn nhiều màu, chẳng khác nào một vũ trụ thu nhỏ.

"Em đã tạo bất ngờ này cho anh đó."

Doãn Hạo Vũ vui vẻ nhìn anh cười, chiếc răng hổ xinh xắn vì thế cũng lộ ra, thu hút Châu Kha Vũ không thôi. Tuy vậy, anh vẫn để tâm đến ánh đèn phòng lúc này.

Vũ trụ của hai chúng ta là đây, còn vũ trụ của riêng anh là em.

"Em làm nó lúc nào vậy?"

"Là tối qua đó ạ, hôm qua là Chủ Nhật mà."

Cả ngày Chủ Nhật vừa rồi Châu Kha Vũ không ở nhà, bởi vì nhà trường có tổ chức một buổi giao lưu Toán học giữa học sinh tiêu biểu của các trường Trung học với các vị giáo sư Toán được mời đến từ các trường đại học hàng đầu trong nước.

Đèn được lắp ở các góc phòng, đứa nhỏ không có trèo cao. Đó là những gì Châu Kha Vũ nghĩ lúc này, sau khi quan sát căn phòng một lượt.

Ngắm vũ trụ của riêng hai người xong thì bắt đầu vào chuyện học. Bài toán mà Doãn Hạo Vũ không biết làm quả thật rất khó, nhưng đối với anh người yêu của cậu thì không đến nỗi nào, suy nghĩ tầm mười phút là ra.

Khoảng thời gian qua môn Toán của cậu tiến bộ không ít, dường như đã hoàn toàn theo kịp tiến độ dạy học của giáo viên trên lớp, cũng đã bù được phần kiến thức dạy trước mà cậu đã bỏ lỡ.

"Nếu vào cùng một lớp, em có thể làm bạn cùng bàn với anh không?"

Châu Kha Vũ đương làm bài tập của mình thì nghe thấy câu hỏi ấy, anh lập tức ngừng bút. Quay sang nhìn thẳng vào ánh mắt của Doãn Hạo Vũ, ý cười có chút vương trên khóe môi.

"Anh rất thích em, muốn mỗi phút mỗi giây trôi qua đều bên cạnh em. Em ở bên cạnh anh không cần phải hiểu chuyện, em chỉ cần là em, còn những việc khác anh đều đồng ý với em."

"Mọi việc anh đều đồng ý với em sao?"

Đối với Doãn Hạo Vũ, chẳng có gì là tuyệt đối. Liệu rằng mọi chuyện mà anh nói đến sẽ bao gồm cả chuyện đó? Ánh mắt cậu thoáng chút buồn

Châu Kha Vũ không rõ đứa nhóc trước mặt mình đang nghĩ gì, nhưng vừa hay ý nghĩ của cả hai lại trùng khớp với nhau. Anh kí một cái nhẹ lên trán cậu, theo phản xạ tự nhiên mà Doãn Hạo Vũ cũng ôm trán.

"Ngoại trừ việc chia tay. Anh là kẻ dính người, nếu đã xác định người mình thích là em thì cả đời này cũng chỉ có em."

Trong lòng Doãn Hạo Vũ lúc này chẳng khác nào có cả một vườn hoa đang cùng lúc nở rộ. Sự vui sướng cùng chút ngại ngùng chiếm lấy tâm trí cậu.

"Thích anh!"

Cậu nhào tới, ôm lấy anh người yêu của mình, tinh nghịch mà cọ cọ mái tóc đen của mình lên ngực anh. Chẳng khác nào một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân của nó.

"Chỉ mỗi em."

Châu Kha Vũ không nói thành lời, câu nó ấy chỉ dừng lại trong tâm trí anh. Bởi anh đã sớm khắc ghi cậu con trai ấy vào tâm trí mình, vào sâu thẳm nơi trái tim mình.

Dù sao trời có chẳng còn nữa, dù bóng đêm có buông xuống, dù ánh Mặt Trời vĩnh viễn mất đi.

Thì cũng chỉ mỗi em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip