Chương 1

Trước cổng trường Đại học Y Dược đậu một chiếc Mercedes màu đen cáu cạnh. Người đàn ông đứng dựa bên cửa xe mặc một bộ vest màu xám cắt may tỉ mỉ làm tôn lên từng đường nét quyến rũ của cơ thể. Người nọ mắt hướng cổng trường, vẫy tay với người từ đằng xa, nở nụ cười ngọt ngào mị hoặc.

"Tiểu Châu!".

Cậu nhóc dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt bừng sáng trong nắng chiều, vừa nhìn thấy anh liền ba bước thành một chạy nhanh tới, balo trên vai đung đưa theo nhịp chạy nhìn cực kỳ đáng yêu.

"Mẫn Mẫn!".

"Đi từ từ thôi! Nhìn em xem người đầy mồ hôi rồi này" Trương Mẫn lấy khăn tay trong túi áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Triệu Phiếm Châu.

Mặt Triệu Phiếm Châu thoáng chốc ửng hồng.

Hôm nay Trương Mẫn đưa cậu đến một nhà hàng Pháp sang trọng, gọi những món ăn đắt tiền nhất. Anh chống cằm ngọt ngào nhìn Triệu Phiếm Châu.

"Tiểu Châu không thích ăn mấy món này sao?"

"Không phải Mẫn Mẫn, chỉ là em ăn không quen...".

Nhìn khuôn mặt gấp gáp giải thích của Triệu Phiếm Châu, Trương Mẫn vươn tay nhéo má cậu, cưng chiều hỏi "Vậy Tiểu Châu thích thế nào?"

"Em nấu được rất nhiều món, nếu anh không chê lần sau có thể đến nhà em ăn tối".

"Được, anh rất chờ mong đó".

Triệu Phiếm Châu lâng lâng đến tận khi lên giường đắp chăn, khoé môi vẫn không thể hạ xuống. Cậu gặp Trương Mẫn lần đầu vào nửa năm trước khi anh đến trao học bổng cho sinh viên trường cậu. Là Trương Mẫn chủ động liên lạc với cậu trước. Anh là mối tình đầu của cậu, lại ngọt ngào yêu thương cậu hết mực. Triệu Phiếm Châu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

—-

Triệu Phiếm Châu cẩn thận cho thức ăn vào từng hộp nhỏ. Cậu dành cả buổi sáng để nấu mấy món này, muốn mang đến công ty cho Trương Mẫn ăn trưa. Hôm trước anh đã nói rất chờ mong món ăn cậu nấu, cậu không muốn anh phải chờ lâu.

Triệu Phiếm Châu đi thang máy lên phòng Trương Mẫn. Cậu nhìn quanh quất không thấy thư ký Tiêu đâu nên quyết định đẩy cửa bước vào.

Tâm trạng Triệu Phiếm Châu cực kỳ hào hứng, cửa vừa hé mở đã vội vàng hô lên "Bất ngờ chưa?" kèm nụ cười hahaha quen thuộc.

Không gian im ắng, hai người trong phòng nhìn cậu không chớp mắt. Trương Mẫn còn có chút sững sờ.

Người còn lại nhướng mày cười nhìn Trương Mẫn rồi đi đến chỗ Triệu Phiếm Châu, ánh mắt đầy ý vị "Cậu nói là bất ngờ gì vậy?"

Triệu Phiếm Châu ngại ngùng đặt túi cơm lên bàn "Xin lỗi đã làm phiền! Tôi đem cơm trưa đến cho Mẫn Mẫn, không thấy thư ký Tiêu nên đã tự ý đi vào. Tôi đi ngay đây ạ".

"Đem cơm trưa cho Mẫn Mẫn à? Là cơm tự nấu sao?".

Triệu Phiếm Châu gật đầu.

"Ngọt ngào thật...! Là người yêu sao?". Người đó cố ý kéo dài giọng trêu chọc "Không làm phiền Trương tổng ăn trưa cùng người yêu nhỏ nữa, tôi đi trước đây hahaha".

Triệu Phiếm Châu ngượng ngùng quay mặt nhìn Trương Mẫn. Nhưng không như cậu vẫn tưởng, khuôn mặt Trương Mẫn cực kỳ tức giận. Anh quát lớn "Ai cho cậu tự ý vào phòng tôi?".

"Em xin lỗi Mẫn Mẫn, là em vô ý. Sau này em sẽ không như vậy nữa, anh đừng giận".

"Sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa".

"Mẫn Mẫn...".

"Thư ký Tiêu tiễn khách".

"Mẫn Mẫn em xin lỗi, anh đừng giận!" Triệu Phiếm Châu ngơ ngác trước phản ứng của Trương Mẫn, cậu không biết phải nói gì ngoài mấy câu xin lỗi.

"Mẫn Mẫn......".

"Cậu Triệu, cậu không chịu về phải không? Vậy để tôi nói cho cậu biết, tôi chơi chán rồi, muốn đá cậu đi".

"Mẫn...."

"Đem luôn cơm của cậu về! Thư kí Tiêu đâu! Mau tiễn khách cho tôi!".

Triệu Phiếm Châu bàng hoàng bước ra khỏi phòng. Mọi thứ ập đến quá nhanh khiến cậu không biết rốt cuộc bản thân đã phạm lỗi lầm nghiêm trọng gì.

Góc phải cầu thang dẫn lên công ty, ba cô nhân viên túm tụm uống mấy ly trà sữa. Nhân viên bên trái huých vai người chính giữa "Này cô có thấy ai vừa mới đi ra không? Là Cung tổng đó".

"Ấy chết, cậu sinh viên đó vừa mới đi lên mà phải không? Ầy...cậu ta ngoan ngoãn như vậy, tốt hơn cả khối người trước, tiếc thật!".

"Cậu ta cũng trụ lâu nhất rồi còn đâu".

Nhân viên bên phải nghe không hiểu cũng huých vai người chính giữa "Các cô đang nói chuyện gì vậy?".

"Cô mới vào làm không biết, là thiên tình sử của sếp".

"Thiên tình sử của sếp?".

Nhân viên ở giữa nhướng mày "Thấy người đẹp trai vừa đi ra đó không? Là Cung tổng, Cung Tuấn, bạn từ nhỏ của sếp. Từ nhỏ sếp đã thích người ta".

"Ây chou...trúc mã trúc mã đúng là đẹp đôi".

"Nhưng Cung tổng không có thích sếp. Cung tổng và Trương thiếu gia em họ của sếp tình định trên đá tam sinh, vừa gặp đã yêu, rất là đẹp đôi. Cho nên cấm kỵ ngầm của công ty là không được nhắc đến ba chữ Trương Triết Hạn. Nay tôi phá lệ nhắc nhở cô".

"Vậy cậu sinh viên kia?".

"Là một trong nhiều người tình trông giống Cung tổng của sếp thôi. Hôm nay cậu ta đến ngay lúc Cung tổng ở đây là thảm rồi đó. Tội nghiệp! Nhìn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy".

"Chắc chắn thảm, sếp trước giờ thay người tình như thay áo nhưng chưa có ai từng gặp qua Cung....Oái...suỵt...".

Triệu Phiếm Châu từ phía sau họ đi lướt qua.

Giả dối, tất cả đều là giả dối.

Hôm đó Triệu Phiếm Châu đi bộ năm cây số về nhà, vứt túi cơm vào thùng rác rồi leo lên giường đi ngủ, lúc bốn giờ chiều.

---

Nhìn bộ dạng uống nước sống qua ngày của Triệu Phiếm Châu, mấy người bạn đẩy đẩy tay nhau, cuối cùng một người bị ép lên tiếng "Ê Phiếm Châu! Mày xem tin tức hôm nay chưa?".

"Hửm...?".

"Cái người hay đến đón mày đó, Trương Mẫn gì đó, TV đang trực tiếp nói là bị tước quyền thừa kế, mày biết chưa?".

".............".

Triệu Phiếm Châu bỏ cả khay cơm còn chưa ăn miếng nào chạy bổ ra nhà xe lấy xe đạp, cậu đạp như bay đến tập đoàn Tứ Hải. Lúc Triệu Phiếm Châu đến nơi mọi chuyện đã xong xuôi, bảo vệ nói Trương Mẫn cũng đã rời khỏi công ty.

Triệu Phiếm Châu lập tức quay xe đến nhà Trương Mẫn, trên đường đi cậu nhìn thấy một bóng người co ro ngồi bên vệ đường, bé nhỏ, cô độc. Cậu hạ chống xe, cầm theo chai nước Trương Mẫn thích vừa mua bên đường đi đến ngồi xuống bên cạnh.

"Mẫn Mẫn, ở đây nắng lắm, anh uống chút nước đi!".

"Em đưa anh về nhà nhé!".

Trương Mẫn vẫn cúi gầm mặt không trả lời.

"Anh muốn ăn gì lát nữa em đi mua nguyên liệu về nấu cho anh, món gì em cũng nấu được".

"Cậu Triệu!" Trương Mẫn ngước khuôn mặt đầy khó chịu nhìn Triệu Phiếm Châu "Cậu đến đây để chê cười tôi sao?".

"Không phải Mẫn Mẫn, em...".

"Tôi không chào đón cậu".

"............".

"Tôi cũng không phải giả vờ chia tay để không liên luỵ cậu. Tôi là thực sự chán ghét cậu".

"Em....".

"Tôi chủ động tán tỉnh cậu bởi vì cậu giống người tôi yêu, cũng không phải tán tỉnh mỗi mình cậu. Cậu ở đây chính là cản trở việc người đó tới giúp đỡ tôi. Hiểu rồi chứ?".

"Em hiểu rồi...." Triệu Phiếm Châu đứng dậy lấy xe đạp, ngoái đầu nhìn Trương Mẫn mấy lần rồi mới đạp xe đi.

Trương Mẫn nhìn chai nước đào Triệu Phiếm Châu để lại bên cạnh, chán ghét vứt vào thùng rác "Ai thích cái thứ này chứ, thuận miệng ừ một cái rồi ngày nào cũng mua".

---

Từ hôm đó ngày nào sau khi tan học Triệu Phiếm Châu cũng đạp xe một vòng quanh khu nhà Trương Mẫn, chẳng để làm gì cả.

"Người trẻ bây giờ sống sa đoạ quá, ăn chơi nợ nần để cả giang hồ đến nhà đập phá" Triệu Phiếm Châu cầm chai nước uống dở nghe một cô vừa đi ra từ chung cư nhà Trương Mẫn cảm thán.

"Nghe nói hồi trước làm giám đốc cơ đấy".

"Thế mới cách hai ba hôm là đổi một người đến nhà, ôm nợ rồi lại chả ma nào thèm ngó".

Triệu Phiếm Châu nghe có chút chột dạ liền gửi xe đạp dưới hầm rồi đi lên nhà Trương Mẫn. Trước đây cậu cũng đã ghé nhà anh vài lần, chỉ ngồi chơi một lúc rồi về. Triệu Phiếm Châu cũng cảm thấy trong nhà Trương Mẫn có dấu vết của người khác, lúc đấy cậu nghĩ là trợ lý, không ngờ sự thật lại quá ngoài tưởng tượng.

Trong nhà Trương Mẫn có tiếng đổ vỡ, anh bị đánh nằm gục dưới sàn, máu từ trên đầu chảy xuống đỏ thẫm một mảng.

"Khí thế của Trương tổng đâu rồi? Sao nhìn như con mèo chết vậy?" Một tên hung hăng đạp mạnh vào người Trương Mẫn. Hắn đi đến lật người anh lên, siết chặt cổ áo "Mới mấy ngày trước còn doạ không cho bọn tao đường sống mà".

*Ch...oả...ng*

Triệu Phiếm Châu lấy chai rượu đặt trên kệ đập mạnh lên tường, chĩa mũi nhọn vào bọn chúng "Mau thả anh ấy ra!".

"Mày là thằng chó nào? Dám xen vào chuyện của bọn tao?".

"Thả anh ấy ra!".

Mấy tên còn lại gườm gườm đi đến gần Triệu Phiếm Châu, lăm le rút dao. Chợt Triệu Phiếm Châu cầm đầu chai rượu đâm thẳng vào bụng mình, máu ồ ạt chảy ra ướt đẫm.

"Tao báo cảnh sát rồi, bọn mày là tội giết cố ý giết người, tử hình từng đứa".

Triệu Phiếm Châu cầm vỏ chai rượu đầy máu vứt xuống nền nhà, cười ha hả "Rút dao hả? Muốn đâm tao hả? Đâm đi! Tao còn sợ sống lâu quá đây".

"Thằng điên" Nét điên cuồng trên mặt Triệu Phiếm Châu làm bọn chúng sợ toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy mất.

"Tiểu Châu!" Trương Mẫn sắp lâm vào mê man gắng gượng gọi một tiếng.

"Ha...haha...bọn nhát gan, em doạ một chút đã sợ rồi" Triệu Phiếm Châu đi đến ngồi gục xuống bên cạnh Trương Mẫn, tay chân bắt đầu lạnh toát.

Cậu gắng gượng móc điện thoại, mơ mơ hồ hồ bấm số "Lăng Duệ, mau tới cứu em....!".

- Hết chương 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip