Chương 14
Liền tối hôm đó sau khi tài xế đón Vương Siêu về Lăng Duệ đã đi mua cho anh một cái túi khác. Trước đây khi Lăng Duệ mới gặp Vương Việt xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng không thấy bóng dáng cô bạn gái này, có lẽ là mới gặp lại gần đây.
Xét về tình yêu dành cho Vương Việt và độ chân thành thì Lăng Duệ chắc chắn không thua kém đối thủ nào. Vương Việt của anh mềm mềm đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, Lăng Duệ nâng niu bảo vệ trong lòng còn sợ đau, làm sao có thể nhìn được cậu ở bên cạnh yêu thương chiều chuộng người khác.
Anh lần này quyết chơi tất tay, được ăn cả ngã bò dậy ăn tiếp.
Sáng hôm nay Lăng Duệ xin chuyển ca, trời còn chưa hửng nắng đã ra chợ mua mấy nguyên liệu tươi ngon Vương Việt thích, cầm theo túi đeo mua cho Vương Siêu đến nhà tìm họ. Anh đã là vị khách vô cùng quen thuộc với người hầu trong nhà, rất tự nhiên dặn dò họ đừng báo cho Vương Việt biết. Quản gia nhìn Lăng Duệ có chút ái ngại, anh biết mình tự tiện ở nhà người ta như vậy là không phải phép nhưng vì hạnh phúc nửa đời còn lại của mình anh đành mặt dày coi như không thấy.
Lăng Duệ cặm cụi trong bếp làm món bún gạo nấu cay Vương Việt thích, tưởng tượng ra vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ của cậu khi bất ngờ được anh nấu cho, âm thầm cười khúc khích.
Anh cẩn thận sắp xếp các nguyên liệu cho đẹp mắt, rón rén bưng lên nhẹ mở cửa phòng Vương Việt.
Bát bún trên tay Lăng Duệ chợt rơi xuống đất, nước nóng tràn vào chân anh bỏng rát nhưng mọi giác quan đều gần như tê dại.
Còn gì đau bằng nỗi đau trong tim anh nữa.
Vương Việt vẫn còn ngủ trên giường, một cô gái đang gối đầu nằm lên ngực cậu, cả hai quần áo xộc xệch.
Hoá ra ván cược này từ đầu Lăng Duệ đã thua rồi.
---
Triệu Phiếm Châu bấm chuông cửa nhà Lăng Duệ hồi lâu, không kiên nhẫn lớn tiếng gọi "Anh Duệ! Có quà của mẹ em dưới quê gửi lên cho anh nè. Anh mau ra lấy đi, em còn bận về chăm Mẫn Mẫn."
Lăng Duệ nằm trên sô pha vứt lon bia vừa uống xong xuống đống ngổn ngang dưới đất, nhếch miệng cười mấy tiếng.
Nói dối cũng hay thật, tên nhóc họ Triệu đó từ bao giờ được nhận đồ dưới quê gửi lên vậy? Trước nay đến mấy món lông gà vỏ tỏi linh tinh cũng là gửi đến cho Lăng Duệ trước. Mấy hôm nay Lăng Duệ xin nghỉ phép ở nhà, ngày nào Trương Mẫn cũng mệt mỏi đau đầu nhờ anh khám giúp, được một lúc thì doạ đánh doạ giết ồn ào không thôi, bây giờ còn quà dưới quê. Lăng Duệ đã mấy ngày uống bia thay cơm rồi, có quà dưới quê thật cũng ăn không nổi.
"Cho em và Mẫn Mẫn của em tất, mau về đi!"
Lăng Duệ cũng đã cố lừa dối bản thân, cho rằng Vương Việt còn nhỏ như vậy lại nhìn thấy được những gì Triệu Phiếm Châu làm cho Trương Mẫn, sẽ bất giác cho rằng Lăng Duệ không đủ chân thành, không đủ yêu thương với cậu. Anh với Vương Việt hiện tại chưa là gì của nhau, cũng không tính là cậu có lỗi. Cũng do Lăng Duệ yêu thầm người ta lại chần chừ chậm chạp, hiện tại còn giận dỗi làm lớn chuyện lên.
Nhưng Lăng Duệ còn chưa tự lừa mình dối người xong cô gái kia đã tìm đến cửa. Cô ta chẳng những biết rõ mọi thông tin về anh còn kể anh nghe một câu chuyện, bi kịch.
Vương Việt từ lâu vốn đã ghê tởm Lăng Duệ, cố ý phớt lờ không tiếp nhận tình cảm đơn phương này nhưng anh vẫn không chịu hiểu ra. Dạo gần đây Lăng Duệ càng không biết thân biết phận hơn, Vương Việt phải tránh né cùng cực đến khoá máy điện thoại, đóng cửa tiệm trà rất sớm, nhiều đêm đến khuya mới về nhà, bỏ mặc luôn cả Vương Siêu chỉ vì sợ Lăng Duệ làm phiền.
Vương Việt từ đầu chỉ coi Lăng Duệ như anh họ người yêu của anh trai, là người anh trai nhờ giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, sau này hậu tạ tiền tài là được. Lăng Duệ lại si tâm vọng tưởng leo lên cành cao bắt được phượng hoàng, đúng là không biết xấu hổ.
Lăng Duệ muốn cãi cũng không được.
"Anh Duệ, mẹ em gửi thịt bò khô anh thích ăn nhất lên nữa nè. Mẫn Mẫn không dám ăn đâu." Triệu Phiếm Châu bắt đầu gõ cửa.
"Gửi cái đầu em!" Lăng Duệ nhặt vỏ lon bia lên quăng mạnh ra cửa nghe một tiếng bốp giòn giã.
"Anh Duệ, anh còn không ra em sẽ phá cửa đó."
Lăng Duệ dồn nén tức giận mấy ngày hôm nay liêu xiêu đứng dậy đạp mạnh cửa nhà, cửa chưa mở ra hết đã lớn tiếng quát "Có cút đi...không....?"
Vương Việt đôi mắt sưng húp đứng cạnh Triệu Phiếm Châu, vừa nhìn thấy Lăng Duệ chóp mũi liền ửng đỏ "Bác sĩ Lăng..."
"Anh đang không khoẻ, em có việc gì nói sau nhé!" Lăng Duệ vô lực chống tay vào tường, gắng gượng mỉm cười qua loa một cái rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Vương Việt nghe được mùi cồn nồng nặc trong hơi thở Lăng Duệ, lòng đau như dao cắt vội vàng dùng tay chắn cánh cửa đang muốn đóng lại. Cậu kêu lên một tiếng đau đớn.
Lăng Duệ giật mình nắm lấy bàn tay sưng đỏ của Vương Việt "Anh xin lỗi!"
"Bác sĩ Lăng, tay anh nóng quá, anh bị sốt rồi sao?"
Vương Việt mặc kệ bàn tay bị đau, nhân lúc Lăng Duệ còn đang đứng bần thần thì lách người vào nhà mở công tắc đèn. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không thể tin nổi, nước mắt lại vô thức trào ra.
Toàn bộ phòng khách chỗ Lăng Duệ nằm ngổn ngang vỏ bia, chắc phải đến gần năm mươi lon bị vứt tung toé khắp nơi, đồ vật trong nhà cũng bị đạp đổ bừa bộn. Vương Việt không dám tưởng tượng mấy ngày hôm nay Lăng Duệ ở đây đã sống như thế nào.
Đau lòng đến không thở nổi.
"Bác sĩ Lăng, anh bị sốt rồi, em nấu cho anh ít cháo. Anh ăn rồi uống thuốc nghỉ ngơi một chút, bác sĩ sao lại không biết mình bị bệnh cơ chứ." Vương Việt nén giọng nói nghẹn ngào tươi cười giả vờ không nhìn thấy những gì trước mắt.
Lăng Duệ giọng trầm đục cúi đầu bước vào nhà "Anh ngủ một chút thì khỏi thôi, nhà cửa bừa bộn em mau về đi, anh tự lo được."
"Bác sĩ Lăng đừng ngại, trước đây anh cũng chăm sóc em mà, bây giờ em muốn chăm sóc lại cho anh."
"Đã nói là không cần!" Lăng Duệ vương đầy hơi men không giữ được bình tĩnh quát lớn.
"Xin lỗi...em nấu xong cháo sẽ đi ngay."
"Vương Việt! Thương hại tôi thú vị lắm sao?"
"Cậu còn muốn nhìn thấy gì nữa? Bác sĩ biến thái bắt cóc trẻ con hay tên bám đuôi bị từ chối tình cảm lên cơn điên cuồng?"
"Muốn nhìn chứ gì? Nhìn cho đã đi!"
Lăng Duệ đem tất cả tách chén trong tủ ra ném xuống đất, bình hoa và cả chiếc bàn trà mặt kính cũng bị lật ngã vỡ vụn. Mảnh thuỷ tinh ngổn ngang cứa vào người anh, từng mảng máu đỏ loang dài thấm ra quần áo.
Đen tối và thê lương! Tình yêu của Lăng Duệ tại sao lại trở nên như vậy?
"Còn không mau đi!" Lăng Duệ thở hồng hộc trừng mắt nhìn Vương Việt vẫn còn đang thất thần tại chỗ.
Anh doạ bé con sợ rồi, lần gặp này có lẽ là lần cuối anh được đường đường chính chính đứng trước mặt người anh yêu.
"Đi mau!" Lăng Duệ chân trần đạp lên chi chít mảnh vỡ trên nền đất, từng bước chân đi đều để lại vệt máu đỏ thẫm. Anh đi đến nắm lấy tay Vương Việt, kéo cậu ra khỏi nhà.
"Bác sĩ Lăng!..." Vương Việt vỡ oà ôm lấy cánh tay Lăng Duệ khóc lớn.
"Bác sĩ Lăng anh bị thương rồi. Anh đừng đuổi em đi! Em không đi!"
"Em sai rồi bác sĩ Lăng. Hôm đó em uống say, ai đưa em về nhà em cũng không biết, nhưng em chắc chắn là không có làm gì. Sau này em không đụng vào rượu bia nữa, em hứa. Anh đừng giận em mà!"
"Bác sĩ Lăng..." Vương Việt ôm ghì lấy Lăng Duệ, nước mắt thấm ướt vai áo anh "Em chỉ nghĩ về một mình anh, trong lòng chỉ có mỗi anh, có chết em cũng không đụng vào người khác. Anh phải tin em!"
"Ai dạy cậu nói dối khó tin như vậy hả Vương Việt?"
"Em không có nói dối mà..."
Không có nói dối? Bao lâu rồi tôi chưa gặp được mặt em? Giờ nào nơi nào tôi gặp em lần sau đều sẽ không gặp nữa, điện thoại em khoá máy, nhà cũng không về, tiệm trà đóng cửa...thời gian đó em dùng để đi uống rượu cùng cô gái khác thay vì gặp người trong lòng em sao?
Nếu hôm đó không phải tôi nhìn thấy em ở cùng cô gái ấy, hôm nay em có đứng trước mặt tôi như thế này không?
Em nói là em không nói dối?
Vương Việt, thương hại tôi để làm gì chứ?
Em đâm tôi một nhát còn phải xát muối lên mới được hay sao?
"Yêu tôi?"
"Em yêu anh, bác sĩ Lăng."
"Được, này thì yêu tôi!"
Lăng Duệ dập mạnh cửa nhà rồi nhấc bổng Vương Việt lên, từng bước chân đi như mảnh vỡ thuỷ tinh cứa sâu vào tim chứ không phải bên ngoài da thịt. Anh quăng Vương Việt lên giường, bắt đầu xé toạc quần áo cậu và đè lên những nụ hôn cuồng dã. Nơi nào Lăng Duệ đi qua đều để lại những dấu vết đỏ thẫm chói mắt.
Khi Lăng Duệ còn đang đè chặt hai tay Vương Việt xuống giường, để lại một dấu răng sâu trên ngực cậu, anh cảm nhận được Vương Việt đang run rẩy.
Bé con của Lăng Duệ hoảng sợ thật rồi, nhưng vẫn không kêu than một tiếng. Cả đời này anh làm sao tìm được một người như Vương Việt nữa chứ. Chỉ tiếc là kết thúc rồi.
Bàn tay Lăng Duệ buông lỏng, anh ngã người gục đầu vào vai Vương Việt, nước mắt nóng hổi chầm chậm rơi xuống.
"Vương Việt, làm ơn về đi!"
Em nhìn thấy rồi có phải không? Tôi là con người xấu xa như vậy, không đáng có được sự thương hại của em.
- Hết chương 14 -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip