3. Thâm Thâm ốm rồi
Thâm Thâm là một người rất dễ ốm, nhất là trong tình trạng thời tiết thất thường hoặc làm việc quá sức. Nhưng con người này đã quen sống độc lập một mình không dựa dẫm vào ai nên bệnh cũng chỉ tự nằm nghỉ ngơi hoặc nặng hơn thì tự đi mua viên thuốc, chẳng thông báo cũng chẳng nhờ cậy ai, đến khi có lịch trình đột xuất cũng im ỉ đi thực hiện, thật khiến người ta vừa thương vừa hận.
Thượng Hải mấy hôm nay vừa mưa ẩm ướt vừa rét buốt, khiến mọi người đều thấy khó chịu. Nhưng thời tiết có khó chịu thêm nữa thì lịch trình vẫn là thứ phải hoàn thành, nên dù chưa hoàn thành đống lịch trình để kiếm cơm chết tiết thì Thâm Thâm đã oanh liệt ngã bệnh. Con người ngày thường chỉ cần một tiếng chuông báo thức đã bật dậy hôm nay phải vật lộn mãi mới có thể thức dậy, kèm theo đó là những cơn nhức đầu tới choáng váng và cơ thể nóng ran mềm nhũn.
- Ca, em ốm rồi. - Một câu thông báo mà như sét đánh ngang tai anh quản lý vậy. Đầu sỏ bên kia còn không tiết tháo nũng nịu thêm hai câu mới chịu cúp máy, còn người được thông báo đã vội muốn chết rồi.
Nhóc ca sỹ kia cái gì cũng tốt, chỉ có sức khỏe là không tốt thôi. Không những dễ ốm, còn ốm rất dai, hơn nữa khi ốm tâm tình cực kỳ tệ, khó tính vô cùng, cũng lười vô cùng, thật như biến thành một người khác vậy. Nghĩ đến đây, anh quản lý liền ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ nhóc ca sỹ xấu xa nào đó, tiện đường mua cả thuốc và cháo đến cho cậu nhóc xấu xa. Hôm nay còn nhiều lịch trình lắm, không thể để thằng nhóc kia lười được.
Đến căn phòng bé tí kia, thấy cậu nhóc cuộn cái chăn to đùng ngồi trên cái sô pha nhỏ xíu, tóc tai rũ hết xuống, thật như một nhóc mèo bệnh. Thấy có người mở cửa vào nhóc mèo kia còn không buồn liếc mắt nhìn xem ai, cứ ủ ủ rũ rũ ngồi như vậy, thật khiến trái tim người ta mềm nhũn mà.
- Thâm Thâm, anh mua cháo với thuốc đến cho em này, mau ăn với uống thuốc đi nào. - Chuyên mục dỗ dành người ốm bắt đầu.
- Ca, em mệt. - Người ốm bắt đầu bày tỏ sự nũng nịu của mình.
Vậy là kẻ không chịu được sự moe moe của mèo kia liền nhận mệnh từ đút cháo đến đút thuốc, mặc áo ấm và bế cả người cả chăn xuống xe. Đành chịu thôi, thiên hạ rộng lớn người bệnh to nhất. Mà có phải lúc nào cũng được người bệnh này nũng nịu vậy đâu. Những lúc anh bận hoặc những lúc công việc không thể bỏ được cậu nhóc nhất định sẽ không than vãn lời nào nà hoàn thành hết, khiến người ta nhìn nà đau lòng muốn chết.
Thật vất vả mới hoàn thành xong những lịch trình quan trọng nhất của hôm nay, những cái còn lại đành để dời đến hôm khác, anh quản lý cũng đau lòng mèo lắm, nhìn cậu nhóc mọi hôm hoạt bát vui vẻ hôm nay chỉ có thể nằm bẹp một chỗ, thâm tâm anh thật không đành lòng bắt cậu phải chạy hết lịch trình từ sớm đến khuya. Vậy nên, chỉ đến giờ tan tầm là anh đã đưa Thâm Thâm về đến căn hộ nhỏ xíu kia, còn dặn đi dặn lại là nếu có gì phải gọi cho anh, xong mới lo lắng ra về. Thật ra xác xuất để Thâm Thâm gọi cho anh thấp lắm, anh biết Thâm Thâm luôn không muốn làm phiền ai cả. Nhưng anh vẫn phải dặn vậy, để thêm chút yên lòng.
Anh quản lý vừa rời khỏi, điện thoại của Thâm Thân liền reo liên hồi, gấp gáp như muốn đòi mạng người ta vậy. Bất đắc dĩ với lấy điện thoại, vừa ấn nút nghe liền nghe thấy một giọng nói thật gợi đòn:
- Thâm Thâm, giờ này em vẫn còn làm một nhóc mèo lười trốn trong chăn sao, mau ra đây anh có bất ngờ cho em này.
Không chờ Thâm Thâm trả lời, người bên kia đã cúp máy. Ngay sau đó, chuông cửa liền reo liên hồi, đầu Thâm Thâm đau muốn nứt ra rồi mà thứ ma âm kia vẫn kêu không ngừng, buộc mèo bệnh phải lảo đảo ra mở cửa.
- Hi, Thâm Thâm, anh đến thăm em nè, bất ngờ không. - Người đàn ông Nội Mông có chất giọng khi hát vừa dày vừa vang nhưng khi lọt vào tai những người đang bệnh như Thâm Thâm thì cũng chẳng khác tiếng ồn ngoài cửa sổ là mấy, nhất là khi nó đập thẳng vào màng nhĩ như vậy.
Người kia không hổ là đàn ông Nội Mông mạnh mẽ nhanh nhẹn, vừa nói chưa dứt liền tiến tới ôm trọn cậu em yêu dấu vào lòng. Thâm Thâm bình thường đã chẳng thể tránh được số phận bị ôm, bị ốm phản ứng chậm chạp càng không thể, chỉ thấy cả cơ thể rã rời của mình như muốn đứt ra từng khúc vậy.
A Vân Ca ngay lập tức nhận ra sự khác thường. Ngày thường Thâm Thâm lúc nào chả hoạt bát tinh nghịch, còn ngạo kiều chút nữa, ôm bất ngờ thế này hoặc sẽ bị đẩy ra (dù đẩy không ra) hoặc sẽ bị ma âm chót vót của Thâm Thâm xuyên tới đau màng nhĩ, vậy mà lần này Tiểu Thâm Thâm lại ngoan tới lạ. Anh liền cúi xuống xem xét sự tình kì lạ này, thấy khuôn mặt nhỏ nhỏ của Thâm Thâm đỏ bừng lên càng thêm đáng yêu, chỉ là nóng tới dọa người, hai bàn tay nhỏ nhỏ bị nắm cũng thật lạnh.
- Thâm Thâm, em ốm rồi. - Người đàn ông mạnh mẽ vừa nhận ra sự thật này liền lập tức quýnh quáng lên, vội ôm ngang lấy Thâm Thâm chạy nhanh vào trong nhà, tìm phòng ngủ, ủ mèo nhỏ trên chiếc giường không lớn lắm thành một cục mập mập, xong lại cảm thấy vẫn không đủ dày muốn lục cái tủ to đùng tìm thêm mấy cái chăn nữa, nhưng đến cái chăn mỏng còn chả thấy nữa là chăn bông dày cộm.
- Thâm Thâm, sao nhà em đến cái chăn cũng không có vậy, em không biết chăm sóc bản thân vậy bảo sao lại ốm. - Ca Tử gấp gáp lại bắt đầu mở máy nói của mình. Thâm Thâm nhìn người kia vội tới vội lui, còn nói nhiều như vậy, muốn nói mà chẳng thể cất giọng, dứt khoát mệt mỏi nhắm mắt, mặc kệ người anh vẫn đang lo tới nỗi không biết làm gì nữa.
A Vân Ca thấy Thâm Thâm của anh nhắm mắt lại, lại thấy gấp gáp thêm. Cậu nhóc hư này, sống một mình mà còn không biết tự chăm sóc để bản thân ốm thành như vậy, đã thế hôm nay vẫn còn chạy lịch trình nhiều như vậy, thật không biết yêu thương bản thân gì cả. Sờ lên cái trán vẫn còn nóng phừng phừng, Ca Tử liền lo lắng, có khi nào Thâm Thâm sốt cao quá dẫn đến ngốc luôn không, hoặc hỏng não quên hết mọi người luôn. Càng nghĩ càng sợ, anh liền gọi điện cầu cứu cậu bạn cùng lớp.
- Đại Long, Thâm Thâm ốm rồi, sốt cao lắm, làm sao đây?
- Ca Tử, cậu nói to lên nào, Thâm Thâm làm sao?
- Tôi nói Thâm Thâm ốm rồi, em ấy còn sốt cao lắm, làm sao đây?
- Cái gì, sao đang yên đang lành Thâm Thâm lại ốm? Em ấy có sao không?
- Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai chứ? Tôi gọi điện cho cậu để hỏi xem cậu biết chăm sóc người ốm thế nào không đấy.
- Tôi làm sao mà biết được chứ. Mà sao cậu không gọi điện hỏi Tích ca...
Không đợi cậu bạn cùng lớp nói xong, Ca Tử liền cúp điện thoại, giờ anh gấp lắm rồi, làm gì có thời gian nghe con rồng điếc kia lải nhải thêm chứ.
- Tích ca, Thâm Thâm ốm rồi, sốt cao lắm, giờ em phải làm sao đây? - Đối tượng tiếp theo là Tích ca được cậu bạn gợi ý. Bé Xoài còn nhỏ mà, chắc chắn anh ấy sẽ biết chăm mấy nhóc ốm này thế nào.
- Thâm Thâm của tôi đang ốm á, em ấy sốt như thế nào? - Quả là Tích ca, nghe Thâm Thâm ốm liền gấp gáp còn hơn người đầu dây kia.
- Em không biết, hôm nay em vừa tới thăm Thâm Thâm liền thấy vậy rồi, chỉ biết em ấy nóng lắm, tay lại lạnh ngắt.
- Cậu đo nhiệt đọ cho Thâm Thâm chưa, bao nhiêu độ?
- Ể, em chưa đo, để em đi kiếm kẹp nhiệt độ.
Tích ca bày tỏ sự bất lực sâu sắc và sự tức giận sâu sắc trước kẻ già đầu còn thiếu ổn trọng kia, cảm thấy thật lo lắng cho Thâm Thâm của anh khi giao vào tay kẻ kia. Còn Ca Tử bên kia, lục lọi khắp nhà một lúc lâu mới thấy chiếc máy đo nhiệt độ nằm cạnh gối đầu của Thâm Thâm.
- Tích ca, em đo được rồi, là 39 độ.
- Thâm Thâm có ở cạnh cậu không, hỏi em ấy uống thuốc hạ sốt chưa, uống được bao lâu rồi.
- Tích ca, Thâm Thâm hình như ngủ rồi, có nên đánh thức em ấy không?
- Vậy cậu có muốn tôi đánh cậu không? Đánh thức cái gì mà đánh thức, người ốm phải ngủ nhiều mới nhanh khỏe được. Cậu mau đi lấy một chậu nước ấm với hai cái khăn sạch đi, một cái để đắp lên trán cho em ấy, một cái để cậu lau người cho em ấy. Nhớ đừng ủ kín quá để nhiệt không thoát được, cũng đừng lau người thường xuyên, Thâm Thâm sẽ dễ bị nhiễm lạnh, còn phải thường xuyên đổi khăn đắp trán nữa, nhớ chưa. Xong thì cậu đi pha nước gừng hoặc trong nhà có trà gừng thì pha cho em ấy cũng được, để giải cảm tránh bị lạnh, nhớ chưa.
- Được rồi, Tích ca, em nhớ rồi. Nhất định em sẽ chăm sóc tốt cho Thâm Thâm của anh mà.
- Hừ, cậu mà chăm Thâm Thâm của tôi không cẩn thận thì cậu biết tay tôi đấy. - Tích ca bắt đầu đe dọa tuyên bố "chủ quyền".
- Được rồi, được rồi mà, Thâm Thâm của anh em chỉ động một chút thôi nha, không lấy mất của anh đâu mà sợ, nha. - Ca Tử nói xong liền phải vội vàng cúp máy, sợ phải nghe "gà mẹ" Tích ca lải nhải thêm một lúc nữa, lỗ tai anh lùng bùng rồi.
Khoảng thời gian sau đó, Ca Tử liền bận rộn làm theo lời Tích ca nói, mà Tích ca cứ nửa tiếng lại gọi đến hỏi thăm tình hình Thâm Thâm thế nào, cũng may là chỉ khoảng hai tiếng sau, Thâm Thâm đã hạ sốt, nếu không anh thật không biết sẽ bị Tích ca "nã đạn" đến khi nào nữa. Chăm người ốm thật mệt mỏi mà.
Sáng hôm sau, Thâm Thâm tỉnh dậy liền thấy cả người thật ấm áp, đầu cũng không đau muốn vỡ như hôm qua nữa, chỉ là sao bản thân lại thấy nặng nặng. Cố gắng xoay người lại, Thâm Thâm thấy bản thân bị biến thành cái gối ôm của một người, mà người kia lại chính là vị khách hôm qua không mời mà đến - Ca Tử ca. Mèo nhỏ xù lông định đạp người kia xuống giường, nhưng lương tâm liền trỗi dậy nhớ ra hôm qua là Ca Tử ca tận tâm chăm sóc hôm nay cả người mới thoải mái như vậy, thôi thì ngoan ngoãn làm cái gối ôm cho người kia thêm một lúc vậy.
Thật ra, từ lúc Thâm Thâm tỉnh giấc xoay người lại, Ca Tử ca bên cạnh cũng đã tỉnh theo, chỉ là chẳng mấy khi được ôm Thâm Thâm thế này, bình thường có Tích ca đụng một chút liền bị lườm cháy mặt mà ổng toàn kè kè bên cạnh làm gì có kẽ hở mà đụng, còn khi không có Tích ca thì cũng khó mà tranh được, ai bảo Thâm Thâm là đoàn sủng cơ chứ, nên lúc này phải tranh thủ ôm Thâm Thâm mềm mềm thơm thơm thêm một lúc mới được.
Nhưng mà Tích ca hình như có siêu năng lực phá đám người khác lại gần Thâm Thâm của ổng, chưa giả ngủ được bao lâu, diễn viên nhạc kịch kinh nghiệm đầy mình liền không thể giả tiếp nữa mà phải lồm cồm bò dậy đi nghe điện thoại của Tích ca, giải thoát cho Thâm Thâm khỏi thân phận làm gối ôm. Sau một hồi nghe Tích ca lải nhải, Ca Tử liền nhận được một món quà to bự - bữa sáng tình yêu của Thâm Thâm, gọi là chút lòng thành Thâm Thâm gửi đến người đã bận rộn chăm sóc mình cả tối qua. Ca Tử sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy để khoe với đám anh em nhà Hồ, khiến bọn họ ghen tị đỏ cả mắt. Kết quả, Ca Tử bị anh em "đánh" thành đầu heo, còn Tiểu Thâm Thâm tội nghiệp bị "nã đạn" cả ngày bởi những con người chưa nhận được bữa sáng tình yêu từ đoàn sủng, nhất là Tích ca giọng trầm quý báu. Ai có thể ngờ được người đàn ông vẻ ngoài chín chắn giọng nói từ tính một vợ một con lại có thể dùng giọng trầm quý báu của mình mà làm nũng với con người vừa ốm dậy là Thâm Thâm chứ. Nhưng mà, khi đang ghen tị, có não ai còn tỉnh táo đâu.
AAAAAAAAA, Thâm Thâm lại muốn ốm rồi. Ca Tử, anh chết chắc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip