Chương 44
"Anh có đồng ý tiếp tục đợi em nữa không?"
Giọng Hứa Nùng không cao, không thấp, vừa vặn có thể làm cho từng câu từng chữ truyền vào trong tai Chu Khởi.
Hắn lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, tiếp theo , đột nhiên đứng dậy, cất bước hướng về phía cô bên này.
Hắn kéo một chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống bên cạnh cô, một cánh tay khoát lên lưng ghế dựa, một cánh tay đặt ở mép bàn.
"Em lặp lại lần nữa."
Lúc nói chuyện, ánh mắt Chu Khởi dán chặt vào cô, Hứa Nùng cảm nhận được khí thế xâm lược trên người anh ta, không khí xung quanh , dường như cũng bởi vì anh ta tới gần, mà trở nên căng thẳng.
Cô vẫn không đáp lại, Chu Khởi đợi, có chút không nhẫn nại.
Hắn nhích tới gần cô, bởi vì dậy sớm tắm rửa, trên người mang theo mùi thanh mát nhàn nhạt, vào lúc này tràn ngập ở chóp mũi của Hứa Nùng,cảm giác tồn tại phóng to vô hạn.
Cảm giác không khí xung quanh, đều biến thành mùi vị của anh ta.
Hứa Nùng muốn lui về phía sau, thế nhưng Chu Khởi nhưng không cho cô cơ hội này, hắn trực tiếp bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng mở miệng hỏi.
"Hả? Lặp lại lần nữa?"
Vốn dĩ Hứa Nùng thốt ra lời đó, đã lớn mật cổ vũ chính mình, hiện tại kêu cô lặp lại lần nữa, cô vẫn là cảm thấy xấu hổ.
Gò má cô bị anh ta ép tới đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh lúc này giăng kính một tầng sương mù, có chút xấu hổ có chút gấp gáp, vẫn muốn lùi về sau, nhưng vẫn không lùi được.
Chu Khởi vẫn không mảy may lay động, thậm chí lại còn dán tới gần cô hơn, giọng nói trầm thấp, giống như là nhẹ nhàng dỗ dành, vừa giống như là mê hoặc.
"Bạn học nhỏ, em cảm thấy em không nói anh sẽ để em rời đi hay sao?"
Hứa Nùng tức giận muốn đánh anh ta, hai mắt trừng lớn, nhìn hắn thật không có ý định buông tha cho chính mình, mới rầu rĩ lặp lại lần nữa.
"Em nói, em sẽ nghiêm túc cân nhắc quan hệ của chúng ta, thế nhưng cần thời gian. Anh có đồng ý tiếp tục đợi em nữa không?"
Chu Khởi hài lòng, cười phá lên.
Hắn ôm đầu Hứa Nùng qua, trực tiếp ấn vào vị trí bên trái ngực của mình, sau đó lười biếng ở trên đầu cô nói.
"Tự mình nghe đáp án."
Hứa Nùng ngẩn người, căn bản không hiểu rõ ý của hắn là gì.
Lát sau, bên tai truyền tới tiếng tim đập mạnh mẽ mà có quy luật của hắn, từng tiếng. từng tiếng, tiếng trước so với tiếng sau, càng lớn càng mạnh mẽ.
"Nghe thấy không?"
". . . Nghe thấy gì chứ?"
Chu đại thiếu gia nở nụ cười, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, mê hoặc lòng người.
"Nó nói chờ em, hoàn toàn không có vấn đề."
—————————————
Bà Tạ cả đêm ngủ đều không ngon giấc.
Một mặt là bị Hứa Nùng làm cho tức giận.
Cô con gái này từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan ngoãn, dường như chưa từng ngỗ nghịch với mình như vậy, trừ ngày đó mình quyết định gả vào Bùi gia, nó vì ba của của mình mà biểu hiện ra dáng vẻ bất mãn, trên căn bản đều là mình nói gì nó nghe cái đấy.
Thế nhưng lần này không biết nha đầu này hít phải gió gì!
Rõ ràng mình đã trải đường sẵn cho nó, chọn con đường sống dễ dàng nhất cho nó, kết quả nó không cảm kích thì thôi, lại còn dám nói mình ích kỷ? !
Bà Tạ đúng là bị cô làm cho tức giận đến lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, nhấc điện thoại lên mấy lần nghĩ muốn gọi điện cho cô, thế nhưng ở đầu bên kia vẫn luôn ở trạng thái không có người nghe máy .
Mà đêm nay, bố Bùi cũng vì chuyện công ty mà vẫn chưa về nhà, bà Tạ muốn tìm người tâm sự về chuyện của Hứa Nùng cũng tìm không được người.
Sáng ngày hôm sau, bà Tạ lại rút điện thoại gọi cho Hứa Nùng, nhưng đầu bên kia vẫn như cũ không có người nhận.
Bà ta tức giận nghĩ muốn đập vỡ điện thoại hoặc là hùng hổ muốn tới thẳng căn hộ của Hứa Nùng, nhưng lúc này, Bùi Ngọc đột nhiên gọi điện thoại tới.
Giọng người con riêng này ở đầu bên kia vẫn như cũ dịu dàng, ôn hòa, giọng điệu nói với bà cũng mang theo lễ phép cùng kính trọng đối với trưởng bối.
"Dì, Nùng Nùng gần đây có liên lạc với dì không? Mấy ngày hôm nay con gọi điện sao cô ấy không có nhận máy?"
Trong lòng Tạ nhảy dựng lên , vội vàng đáp: "Nó nó gần đây ở trường học có việc gấp, dì gọi điện thoại bình thường cũng không nhận."
"Thật sao?" Bùi Ngọc ở đầu bên kia ý vị sâu xa đáp lời, sau đó vừa cười vừa nói, "Chuyện lần trước con nhắc với dì, dì cùng cô ấy nói chuyện với nhau rồi phải không?"
Ngược lại chuyện này bà Tạ không tỏ vẻ gì, rất tự nhiên đáp, "Dì đã nhắc nó. Nhưng con gái dì, dì biết, chuyện khác nó có thể sẽ gạt dì, nhưng loại chuyện yêu đương tuyệt đối sẽ không, con yên tâm."
Bùi Ngọc hài lòng cười, vừa vặn đạo diễn bên đó gọi hắn, hắn dùng tiếng anh đáp lại câu gì đó, liền vội vàng cúp điện thoại của bà Tạ.
Sau khi bà Tạ gác máy, oán hận trong lòng đối với Hứa Nùng càng sâu.
Bà Tạ đang muốn đợi bố Bùi quay về để giải quyết sự việc phó đạo diễn của Hứa Nùng, là đang đợi bố Bùi dẫn theo trợ lý quay về.
Tối đó bố Bùi rất bận rộn, toàn thân trên dưới đều mệt lừ.
Mắt bà Tạ rất tinh tường, nhìn thấy bố Bùi như vậy, liền biết công ty khẳng định xảy ra vấn đề, do vậy lời muốn nói tới bên miệng liền xoay chuyển, toàn bộ đều biến thành săn sóc.
"Ông xã, sao vậy? " Bà Tạ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bố Bùi, nhấc tay đấm vai cho ông.
Ngược lại vẻ mặt bố Bùi không có cau có, chỉ là có chút mệt mỏi, người trợ lý cầm văn kiện đứng ở nói chuyện với ông ta, sau đó, cung kính lễ độ hỏi: "ngày mai Đổng thị có yến tiệc, Chu gia sẽ tới tham dự, ngài xem?"
Bố Bùi gật đầu: "Tôi cũng sẽ đi"
Người trợ lý sau khi nghe xong đáp án, liền nhẹ nhàng gập người cung kính hướng về phía bố Bùi, sau đó gật đầu với bà Tạ rồi rời đi.
Sau khi hắn rời đi, bà Tạ vừa đấm lưng cho bố Bùi, vừa dịu dàng hỏi ông ta: "ông xã, rốt cuộc sao vậy, sao em thấy bộ dạng anh mệt mỏi như vậy? "
Bố Bùi vỗ mu bàn tay của bà, cũng không nỡ để bà phục vụ mình, liền kéo bà dậy, nói : "không có gì, chỉ là vụ làm ăn của công ty bị đoạt mất, có chút đau đầu, nhưng ảnh hưởng không lớn"
Bà Tạ âm thầm nhíu mày, ảnh hưởng không lớn, ông ta sẽ ở công ty lâu tới mức cả đêm như vậy sao?
Bà ta hiển nhiên không tin lời này.
"Thật sao, vậy bị công ty nào cướp đoạt? " Bà ta hỏi.
Bố Bùi nghĩ, cũng không giấu diếm bà ta : " Chu Thị, em biết không? "
Bà Tạ đương nhiên là biết, sau khi bà Tạ tiến vào trong cái giới thượng lưu này, vẫn luôn nỗ lực tiếp xúc với những người ở tầng lớp trên, công ty Chu Thị to như vậy, bà ta sao có thể không biết.
Nhưng....
"Có phải là có hiểu lầm gì không? Ông Chu không phải được mọi người biết tới là người lương thiện không phải sao? Vì sao muốn tranh đoạt làm ăn của chúng ta chứ? "
Lời này ngược lại bố Bùi đồng tình, gật đầu : " đúng vậy, anh cảm thấy chuyện này có hiểu lầm, cho nên muốn ngày tham gia yến hội, cùng Chu gia nói cho rõ ràng mọi chuyện"
Nói xong, liền xoay người nhìn bà Tạ.
" ngày mai em đi cùng anh", thuận tiện thăm hỏi Chu phu nhân, phụ nữ nói chuyện với nhau càng dễ dàng hơn, em ra mặt giúp anh thăm dò một chút"
Bà Tạ dịu dàng gật đầu : " vâng"
Sau khi nhận lời, bà ta ở trong lòng nghĩ, xem ra chuyện của Hứa Nùng đành phải gác lại, hiện tại cần phải giải quyết chuyện tập đoàn Bùi thị trước tiên mới được.
......
Ngày hôm sau khi đi học, Chu Khởi vẫn như cũ đeo ba lô của Hứa Nùng, một đường tiễn cô tới cổng trường đại học B.
Từ hôm qua sau khi hai người nói chuyện xong, Hứa Nùng cảm thấy bầu không khí giữa hai người thay đổi càng ngày càng lớn.
Lúc trước Chu Khởi đối với cô mà nói, chính là nam sinh thích náo loạn, đùa bỡn với cuộc đời, lúc này lựa chọn nói rõ tất cả, ở trong mắt cô anh ta thật sự trở thành một người đàn ông chân chính.
Hơn nữa.... Người đàn ông này cùng những người đàn ông khác, khác biệt rất lớn, nhìn anh ta cà lơ phất phơ, nhưng cuồng dã cùng hơi thở xâm lược trên người anh ta, tuyệt đối mạnh hơn so với bất kỳ người nào khác.
Hiện tại Hứa Nùng cùng anh ta lặng lẽ sánh bước bên nhau, có loại cảm giác không khí tiếp xúc với điện.
Cô cảm thấy bản thân mình rất không có tiền đồ, cho nên dọc đường đi vẫn luôn trầm mặc, không có để ý tới anh ta.
Chu Khởi tưởng rằng cô còn đang muốn thảo luận về chuyện của hai người sau này, liền cúi đầu nhìn cô: " sao vậy, ngày hôm qua đáp ứng mọi chuyện, ngày hôm nay liền hối hận"
"..." Hứa Nùng im lặng liếc nhìn anh ta, không nói gì.
Ngày hôm qua sau khi anh ta ấn đầu cô, nói xong những lời đó, hai người đều vẫn duy trì vẻ trầm mặc.
Sau khi nói chuyện, người đàn ông đó đột nhiên lại nói không được, anh ta có thể chờ, nhưng cũng cần phải có thời hạn.
Khi đó mặt cô nóng bừng, nghe thấy lời này của anh ta, lập tức đáp lại " nửa năm"
Chu Khởi liền sốt sắng, bật cười, sao cô không nói để hắn phải chờ tới kiếp sau.
Sau đó thương lượng tới, thương lượng lui, Chu Khởi quyết định, cho cô thời gian một tháng suy nghĩ.
Cô muốn phản đối, nhưng nói không lại người đàn ông đó.
Sau đó anh ta còn nêu ví dụ bạn của mình, nói lúc trước có một người bạn cũng như vậy, bình thường cho người con gái đó hy vọng, nói bản thân chưa suy nghĩ rõ ràng, muốn để đối phương chờ đợi.
Sau đó còn kêu Hứa Nùng đoán, Hứa Nùng lúc đó không còn lời nào để nói, Chu Khởi rõ ràng lấy tra nam làm ví dụ cho cô.
Cho nên nói tới nói lui, Hứa Nùng không muốn nhận lời cũng bị anh ta quấn lấy phải nhận lời.
Vừa vặn lúc này đi tới cổng trường, cô lười để ý tới lời anh ta vừa nói, lấy ba lô đeo lên vai mình, xoay người muốn đi.
Chu Khởi nhanh chóng giữ cổ tay của cô, vẻ mặt ung dung, lười biếng nói với cô: " bạn học nhỏ, anh chu hữu nghị đếm ngược thời gian nhắc nhở em, em còn 9 ngày.
Hứa Nùng: "..."
Sau khi Hứa Nùng tùy tiện đáp lại câu " biết rồi",liền giãy dụa chạy đi.
Sau khi Hứa Nùng rời đi, di động của Chu Khởi reo lên.
Chu Khởi tùy ý liếc mắt nhìn, sau đó tùy ý ấn nút nghe.
Người ở đầu bên kia nói gì đó, Chu Khởi thuận miệng đáp: "ừ, đợi tôi ở góc đường đối diện"
Nói xong, Chu Khởi liền hướng về phía đường cái đối diện mà đi.
Chỗ nào đó ở đầu bên kia tài xế đang đợi, nhìn thấy Chu Khởi tới, liền vội vàng xuống xe, cung kính mở cửa xe cho hắn.
"Chu thiếu"
Chu Khởi tùy ý đáp một tiếng, sau đó cúi người ngồi ở vị trí ghế sau.
Sau khi tài xế lên xe, Chu Khởi ngồi ở hàng ghế sau châm thuốc.
Ngọn lửa cháy, ánh sáng màu đỏ tô điểm sống mũi cao thẳng, mặt mày nhàn nhạt mang theo lạnh lẽo.
Tài xế chưa từng nhìn thấy bộ dạng hắn khi đối diện với Hứa Nùng, cho nên lúc này nhìn thấy bộ dạng này của hắn cảm thấy rất bình thường.
Chỉ thấy Chu Khởi kẹp điếu thuốc ở ngón tay, tùy ý đem cánh tay gác bên canhh cửa sổ xe, sau đó dựa gần tới, nhàn nhạt nói...
"Đi thôi"
......
Chuyện Hứa Nùng xin nghỉ, Lưu Ngải và Trì Sa Sa đề rất bất ngờ.
" đồng chí tiểu Hứa, tớ nhớ năm ba đại học cậu một lần xin nghỉ cũng chưa từng, lần này sao vây, người thép cũng không kiên trì nổi hay ta? " Trì Sa Sa khia trương nói với cô.
Hứa Nùng không biết làm sao cười : "bị sốt"
"Ai yo, vậy cậu đã khỏi chưa? Nghỉ một ngày có được không? " trong mắt Lưu Ngải mang theo lo lắng: "hai ngày nay không có tiết học lớn, cậu trốn hai ngày cũng không có chuyện gì"
Hứa Nùng lắc đầu, "không sao, tớ khỏi rồi"
Trì Sa Sa giơ tay lên sờ trán của cô, lại so với nhiệt độ trên trán của chính mình, sau đó giống như thật gật đầu: " ừ, xác nhận đã khỏi rồi"
Ba cô gái hàn huyên với nhau rất lâu, sau đó Trì Sa Sa ngại ngùng lôi kéo áo Hứa Nùng.
"Đồng chí tiểu Hứa, kỳ thực hai bọn tớ hôm nay tìm cậu, còn có chuyện khác"
Hứa Nùng bối rối, hỏi: " chuyện gì"
Lưu Ngải cười khà khà, nói thẳng: " anh chàng đẹp trai bạn cậu học trường nghề đối diện có phải không? Ừ... Chính là muốn nói chuyện với anh ta, tìm vài người bạn học độc thân đáng tin cây của anh ta, chúng ta thiết lập quan hệ hữu nghị"
"???" Hứa Nùng kinh ngạc, " quan hệ hữu nghị gì, hai người muốn tìm bạn trai? "
" đúng vậy, đúng vậy" Trì Sa Sa vội vàng gật đầu, " bọn tớ đều cảm thấy người bạn đó của cậu rất tốt, so với bạn học nam trường chúng ta có cá tính, rất đàn ông, nam sinh trường chúng ta...
Nói tới đây, Trì Sa Sa cố ý hạ thấp giọng: " nam sinh trường chúng ta, nói thật, nhìn có vẻ ẻo lả, từng người từng người, hiểu rõ việc chăm sóc da còn hơn tớ, còn xịt nước hoa, vẽ lông mày, mặc dù sau này tớ cũng sẽ gia nhập showbiz, nhưng kỳ thực tớ không thể chịu đựng được những người đàn ông như vậy. "
"đúng vậy" Lưu Ngải thở dài một hơi, cho nên bọn tớ sốt ruột muốn thoát khỏi kiếp độc thân, đáng thương, do vậy kỳ vọng đặt hết lên người của cậu, anh Chu đẹp trai đó cưng chiều cậu như vậy, khẳng định cậu nói gì anh ý cũng sẽ đồng ý, yêu cầu của bọn tớ không có cao như vậy, chỉ muốn tìm trình độ bình thường như anh ấy, thấp hơn một chút cũng không sao"
Bản năng Hứa Nùng muốn cự tuyệt, nhưng Trì Sa Sa lại giành nói trước : " nếu cậu không giúp bọn tớ, lúc nữa hai người bọn tớ trực tiếp tới trường đối diện tìm anh ta, không phải lúc trước mọi người vì thi đấu bóng rổ rất thân hay sao, trực tiếp tìm anh ta chắc cũng không sao"
"..." Hứa Nùng lặng lẽ nhuốt lời muốn nói xuống, nghe xong lời của cô ấy, vội vàng nói: " các cậu không cần đi, tớ giúp hai người hỏi anh ta"
Nói đùa gì vậy, căn bản Chu Khởi không phải là sinh viên trường nghề đối diện, hai người này qua đó tìm, không phải trực tiế bại lộ hay sao?
Nghe xong lời cô nói, hai người đều vui mừng, nhân cơ hội không có tiết, liền thúc giục cô nhanh chóng liên lạc với Chu Khởi.
Hứa Nùng nhìn hai người, bị hai người dây dưa rất lâu, lại không thể trực tiếp gọi điện cho Chu Khởi, cho nên chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh ta.
.. "Khụ, có ở đấy không? "
Mấy giây sau liền trả lời : " Bạn học nhỏ, em đang tìm anh"
— "việc đó, bạn em hỏi anh, có thể giới thiệu mấy nam sinh phù hợp, bọn họ muốn thiết lập quan hệ hữu nghị"
— "quan hệ hữu nghị, bao gồm cả em"
— "..."
— "em muốn quan hệ hữu nghị, được thôi, vừa vặn ở chỗ anh có người đàn ông tốt có thể giới thiệu"
"..."
Hứa Nùng không cần đoán cũng biết anh ta nói là ai, còn chưa trả lời, đầu bên kia lại gửi tin nhắn tới.
— "đối phương cao 187, 26 tuổi, ngoại trừ thích hút thuốc lá, không có gì xấu, nhưng hút thuốc lá có thể vì em mà cai, anh ta đặc biệt có thể chịu khổ, đặc biệt cầ tiến, đặc biệt thương bà xã"
— "..."
— "anh ta còn có một việc quên nói"
Động tác của Hứa Nùng ngừng lại, đầu ngón tay chậm chạp gõ mấy chữ gửi qua.
— " là điều gì "
Cách mấy giây sau, tin nhắn trả lời được gửi tới.
" đặc biệt thích em"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip