Phần 32.
Mikey ước gì mình chết ngay bây giờ luôn cũng được, em ngán cái cảnh bị hấp mà vẫn sống được như thế này lắm rồi.
Ý là, bị dập đầu mà còn chưa á hự, để rồi phải ôm cái đầu đau như búa bổ, mắt thì khó mà mở to ra được còn để một người lạ nào đó không biết tốt hay xấu bế về đây trong tình trạng mê man, chưa cả biết người ta có thực sự sẽ cứu vớt mình hay là bán mình sang Trung Quốc nữa.
Mikey từ khi lơ ma lơ mơ tỉnh dậy đã phải trong cái thế phòng thủ cực gắt, mặc dù sức thì yếu, người thì mỏi nhưng em vẫn có một tia hi vọng mong manh nào đó về việc sẽ hạ gục được tên có thể hoặc không có ý đồ xấu xa với bản thân mình.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Mikey vẫn chưa thấy sự xuất hiện của người mang mình về đây. Chỉ biết bản thân ở trong một căn phòng khá rộng có bàn ghế nhỏ, có một chiếc đèn bàn mở sáng, có giường và một cái cửa sổ che rèm kín mít.
Ngoài những thứ đồ dùng đó thì chẳng còn gì hơn.
Mikey ảo não sờ lên đầu mình, chạm vào băng gạc lỏng lẻo, liền biết ngay người này khá vụng về trong việc xử lí vết thương.
"Đã chu đáo băng bó cho cái đầu của mình, chắc đến 70% không là người xấu đâu nhỉ?"
Mikey tự hỏi với mình, cười bất đắc dĩ nghĩ ngợi lung tung, nếu như bây giờ Ema thấy bản thân bị thương thế này, ngoài lo lắng ra kiểu gì ẻm cũng phải chửi cho một tràng dài 15 phút.
Cạch.
Âm thanh của tiếng mở cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ giữa chừng của Mikey.
Và theo phản xạ tự nhiên, Mikey vội vàng nằm phịch xuống giường, nhắm mắt vờ ngủ.
Dù sao cũng không biết người này thế nào, cứ nằm im nghe ngóng tí đã.
"Mong là chưa dậy..."
Một giọng nói với âm vực khá cao cất lên, hòa với tiếng sụt sà sụt sịt và âm thanh nghe như lạc đi vài phần.
Mikey có thể đoán chắc chắn đây là giọng đàn ông, còn là giọng của người đàn ông vừa mới khóc.
Người đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, khẽ lẩm bẩm nhưng vì trong phòng im lặng nên thành ra Mikey có thể nghe rõ cậu ta nói gì.
Rồi thì người ấy lê chân đến bên cạnh mép giường, đặt một thứ gì đấy lên bàn bên cạnh rồi sau đó là một khoảng im lặng.
Mikey nhắm tịt mắt, lăn tăn không biết người đấy đã đi hay chưa, em chỉ có thể ti hí đôi mắt lờ mờ ra xem sao, sau đó suýt thì giật mình bật dậy tát cho người ta một phát chỉ vì trước mặt mọc lên một khuôn mặt đang chăm chú nhìn mình.
Mái tóc màu vàng nhạt chói, da thì trắng trẻo y như đang mắc bệnh bạch tạng, thậm chí là có khi còn trắng hơn cả thế.
Mikey cảm giác khí tức trên người tên này có gì đó rất đỗi quen thuộc, nhưng chỉ là cảm giác ngờ ngợ không rõ.
Và rồi khi tên này vô duyên vô cớ nắm lấy bàn tay của Mikey run rẩy thút thít, còn cố mà khóc không ra tiếng để không đánh thức người trên giường thì lúc bấy giờ Mikey mới hoảng đến mở choàng mắt.
Mikey mở to cả hai con ngươi, hơi há miệng sốc văn hóa quá thể.
Ơ
Chó điên của mình đây mà?
Trừng trừng nhìn cái tên úp mặt khóc rung cả giường, Mikey không biết nên nói gì nữa.
Trái tim vốn đang treo lủng lẳng trên không trung bấy giờ mới nhẹ nhàng được thả xuống, Mikey nhắm lần nữa rồi lại mở mắt, chăm chú nhìn Sanzu khụt khịt khóc mà còn gượng gạo phủ lấy tay của Mikey để nước mắt không rơi vào tay em.
Cảm xúc bây giờ của Mikey rất phức tạp.
Cái chết trước khiến em rất khó để thích nghi, bị anh trai theo danh nghĩa giết chết, chưa kể tên này cũng có góp phần chắc cũng không nhỏ vào việc này.
Giờ đây khi tỉnh dậy khỏi cơn nguy, lại thấy tên cứu mình là con cún khóc đến mặt mũi đều hồng hết cả lên. Mikey mới băn khoăn không biết nên bày tỏ thái độ như thế nào.
Thậm chí vì cái suy nghĩ rối rắm trong đầu mà em còn chẳng thắc mắc tại sao rõ người này chỉ mới gặp em lần đầu mà lại đã hu hu khóc rất điềm nhiên, còn cả gan ôm tay người khác sụt sịt như vẻ thân lắm.
Mikey vẫn treo lên bộ mặt lạnh lùng, đăm đăm nhìn Sanzu khóc cho hết thì thôi, bản thân lẳng lặng không nói gì.
Sanzu lại không biết người mình đang rúc vào tay đã tỉnh từ hôm nào, vẫn hu hu hic hic chìm trong thế giới riêng của mình. Đến khi khóc cho đã mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt khó hiểu kì quái và khuôn miệng méo xệch về một phía của Mikey.
Sanzu:...
Mikey:...
"Em..."
Sanzu ấp úng đỏ mặt, ánh mắt hiện rõ sự bối rối không thể nào che giấu.
Mikey có cảm tưởng nếu mình cho người đối diện này một cái quần và cái áo ngay lúc bấy giờ, có khi hắn còn lúi húi mà mặc ngược ấy chứ.
"Em?"
Mikey hỏi lại, cảm thấy hơi buồn cười khi thấy khuôn mặt dần đỏ au của Sanzu, định bụng trêu hắn ta một tí.
Sanzu:...
"Ấy ý là..."
Sanzu lắp bắp, giọng càng ngày càng nhỏ đi, nước mắt chắc vì bây giờ thấy ngại quá mà đã ráo hoảnh, nó bây giờ đích thị là một con cún ngoan lại bị chủ nhân nhìn thấy đang vụng thịt, ánh mắt không khỏi nơm nớp lo sợ.
Mikey bấm bụng nhịn cười, ngoài mặt vẫn lạnh tanh bình thản hỏi lại.
"Tôi thì sao? Vừa nãy cậu làm gì tôi đấy?"
Xong còn giả bộ nhíu mày làm Sanzu giật thon thót, hắn xoắn xuýt đan tay vào nhau, mím môi thật chặt còn mặt mũi thì trắng bệch.
Mikey suýt thì cười ra tiếng, nom thấy Sanzu sắp xoắn cả hai tay mình lại thành cái xoắn ốc rồi, Mikey mới hả hê tha cho.
"Đùa thôi, tôi đoán chắc cậu là người tốt, tôi không có ý gì đâu."
Mikey cười xuề xòa, nhìn mặt Sanzu thoáng giãn ra hơn một chút mới tiếp tục nói.
"Đây là nhà cậu à?"
"Nhà em ấy..."
"Ồ"
"Em thấy nằm ngất ngoài kia..."
Thấy Mikey im lặng không nói gì nhiều, Sanzu xoắn xuýt cố nghĩ chuyện để nói, cuối cùng lại đề cập với Mikey về hoàn cảnh khi thấy em.
"À, cảm ơn cậu nhé."
Mikey cong môi cười đáp lấy lệ làm Sanzu lại khó khăn hơn trong chuyện giao tiếp, hắn nhức nhối đầu lắm mới gợi được mấy cuộc đối thoại nho nhỏ.
Mikey buồn cười khi nhìn thấy Sanzu gắng sức để tiếp chuyện với em nhưng hành động của Mikey lại không có gì là phối hợp theo. Bây giờ em chỉ muốn về nơi cắm trại cho mọi người khỏi lo, hơn nữa em cũng không muốn gần gũi với Sanzu lắm.
Tuy biết Sanzu này không phải Sanzu kiếp trước, ấy thế nhưng nhìn hắn em vẫn thấy đau mắt, tốt nhất là không nên tiếp cận còn hơn.
"Muốn ăn gì không?"
Sanzu dò hỏi thái độ của Mikey, cảm thấy em ngủ nhiều kiểu gì cũng đói bụng rồi.
"Không cần thiết phải vậy đâu, tôi bây giờ sẽ về luôn, cảm ơn cậu vì đã cứu tôi nhé, nếu được gặp nhau một lần nữa, tôi sẽ tìm việc nào đấy cậu cần giúp để báo đáp cậu"
Mới nói xong, Sanzu đã như bị đâm trúng tử huyệt, hoảng loạn xua tay liên tục.
"Bây giờ không khỏe, ở đây đi mà, chỉ ăn một chút thôi."
Mikey thật sự khá khó hiểu về nhân vật Sanzu ở thế giới này, hắn ta sao lại ngáo thế nhỉ? Mời cơm mà cũng sợ như sắp tận thế đến nơi vậy đấy
"Ừ? Thế thì phiền cậu một chút nhé."
"Để mang cháo tới."
Sanzu đứng dậy, mặt mũi đã toát mồ hôi từ khi nào.
"Cảm ơn cậu."
Mikey khách sáo cảm ơn thêm một lần nữa, nhìn đăm đăm cảnh Sanzu ngượng nghịu đứng dậy vội chạy ra ngoài, rồi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Mikey:...
Ngoài cửa, Sanzu thở dốc tựa vào tường, mặt cắt không còn giọt máu nhưng ánh mắt lại sa sầm đáng sợ vô cùng.
Sanzu nắm chặt một khối vuông xanh chói trong tay, các góc của khối sắc đến nỗi, nó đâm vào da dẻ của hắn đến chảy máu, nhưng Sanzu vẫn kiên quyết không thả ra như muốn bóp nát nó.
Vì đây là thứ đã rơi khỏi tai của Mikey khi em ta ngất ở bề rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip