Chương 1: Hậu quả của việc say rượu
Phản chiếu lấp lánh của ánh đèn, Yoon Jeonghan đong đưa ly rượu, an tĩnh ngồi ở trong một góc uống rượu giải sầu.
Có thể nói diện mạo cậu rất có sức hấp dẫn, nhưng người cậu đều toả ra một loại hơi thở "người sống chớ đến", thế nên không ai dám tiến gần.
Ly rượu vang đỏ chiếu ra khuôn mặt tuyệt mỹ của Yoon Jeonghan.
Đôi mày lá liễu cong cong, phía dưới là đôi phượng nhãn hẹp dài, môi anh đào hồng nhuận, da thịt trắng nõn như tuyết, diện mạo cùng khí chất nhu mỹ, tinh xảo giống như một búp bê sứ.
Là gương mặt được nhiều người theo đuổi khi còn học ở trường, hơn nữa là sinh viên kịch nói có thành tích đạt nhiều giải nhất. Vậy mà có thể nhiều lần thử vai thất bại. Mấy đạo diễn đó hẳn là đều bị mù!
Yoon Jeonghan một bên buồn bực nghĩ, một bên uống cạn ly rượu đầy.
Trong quán bar tràn ngập lẫn lộn các loại tin tức tố, đầu của cậu có chút choáng váng.
Trong không khí mùi vị hỗn độn, bỗng nhiên mùi gỗ thanh u trầm hương xộc vào mũi cậu.
Loại khí vị không có nồng đậm kích thích, có vẻ trầm tĩnh bao dung, làm cả người cậu thoải mái, lại mang đến cảm giác quen thuộc.
Thân thể Yoon Jeonghan vừa được trấn an một chút, sau đó dâng lên cảm giác khô nóng, nhịn không được giương mắt tìm kiếm hơi thở quen thuộc này.
Đúng lúc, có một nam nhân cao ráo thân âu phục đen tiến tới chỗ cậu.
Nam nhân đôi mày kiếm anh đĩnh, mắt sáng thâm thúy, mũi cao, tướng mạo so với soái ca mỹ nữ ở quán bar ở đây đặc biệt xuất sắc, hắn đi đến trước mặt Jeonghan, nhấp nhấp môi mỏng gợi cảm, mở miệng:
"Uống say?"
Nam nhân tới gần làm mùi gỗ trầm hương càng thêm nồng đậm.
Lông mi Jeonghan hơi khép lại, ý thức dần dần mê muội, dùng đôi mắt say lờ đờ nhìn đối phương, chỉ cảm thấy cả người và chân của chính mình mềm nhũn, toàn bộ thân đều phải dựa để đi, trực tiếp ghé vào người nam nhân.
"Tôi thật là khó chịu...Giúp tôi được không?..."
Nam nhân thấy thế, hai cánh tay nâng lên để đỡ, mày chau lại, "Cậu tùy tiện như vậy sao?"
Yoon Jeonghan mông lung nghe được đối phương nói như vậy, thở một cái ra mùi rượu, dựa lên đối phương mà chớp đôi mắt, cả gương mặt đỏ như quả táo.
Cậu vươn tay sờ soạng mặt đối phương một chút, lạnh lạnh: "Tôi không có tùy tiện."
Hồi còn đại học cậu được công nhận là giáo thảo, nhiều ít alpha xung quanh mỗi ngày đều theo đuổi cậu, mơ tưởng được đánh dấu cậu, cậu liền không nghĩ nhiều chỉ lướt mắt qua những người đó.
Nhưng không biết do tác dụng của cồn hay là sắp đến kỳ động dục, Jeonghan hiện tại muốn tham luyến hơi thở trầm hương kia, chính là nhịn không được, muốn nhiều càng nhiều.
Hơn nữa mùi gỗ trầm hương mộc này, làm cậu theo bản năng hồi tưởng, trong trí nhớ hiện lên một người.
Yoon Jeonghan lúc mười mấy tuổi, cùng ba lớn và ba nhỏ về nhà bà ngoại chơi, kết bạn với một thiếu niên. Thiếu niên kia tóc đỏ trên mặt còn có hình xăm (?), tính tình kiêu ngạo khó trị, từ trong ra ngoài đều mang hơi thở bất lương, nhưng tiếp xúc từ từ, Jeonghan lại cảm thấy nội tâm cậu ta mềm mại, dần dần sinh ra hảo cảm.
Sau đó hai người mất liên lạc.
"Ý cậu là, chỉ tôi có thể?" Người đàn ông phát ra thanh âm trầm thấp, thanh âm kia nghe thanh lãnh lại làm người ta mê muội, Yoon Jeonghan như là bị đánh thức, từ trong hồi ức về tới hiện thực.
"Ừm......" Thân thể Jeonghan đã khó chịu đến không chịu được, cả người như là phiêu du ở trên đám mây, giờ phút này cậu rất muốn bắt lấy cái gì đó thì trong lòng mới cảm thấy an toàn, vì thế gắt gao mà ôm đối phương. Người trước mặt cùng thiếu niên trong trí nhớ cậu tựa như có chút gì đó giống nhau, nhưng khí chất lại kém đến rất xa.
Trên người cậu toả ra mùi hoa anh đào làm hắn cũng có chút phiền loạn lên, nhưng hắn vẫn là tận lực giữ thân thể cậu, "Cậu uống say, tôi không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được."
"Anh không cần tôi!" Jeonghan biểu tình lập tức trở nên ủy khuất, "Đạo diễn không cần tôi, anh cũng không cần tôi...... Các người đều ghét bỏ tôi! Tôi kém cỏi như vậy sao?!"
Những lời này nói ra làm tảng băng cứng ngắc trong lòng hắn tan rã, giữa hai chân mày hiện ra vài phần đau lòng. Vì thế hắn dùng cánh tay cứng rắn ôm Jeonghan ở trong ngực hướng đến cửa đem cậu đi ra ngoài.
Thân thể lắc lư làm dạ dày cậu một trận sông cuộn biển gầm, nhịn không được nôn một ít trên âu phục trước ngực hắn. Nhưng cậu không sợ dơ, gắt gao ôm cổ hắn như cũ.
Hắn mở cửa phòng khách sạn gần quán bar, đem Jeonghan thả ở trên giường.
Yoon Jeonghan lập tức lại muốn dính người ngồi dậy mà ôm hắn. Bởi vì chỉ khi dựa con người này, mùi gỗ mộc hương của hắn làm cho cả thân thể cậu thoải mái.
Hắn thở dài, cởi áo khoác mà lúc nãy bị Jeonghan nôn dơ, lại cảm thấy người khô nóng liền cởi 2 cúc áo sơmi, "Cậu biết tôi là ai sao?"
Là ai? Là vị thiếu niên kia sao? Hình như không giống nhau lắm.
Yoon Jeonghan say rượu đau đầu muốn chết, căn bản không còn sức hỏi mấy vấn đề này, chỉ là ôm người kia cọ tới cọ lui. "Tôi biết anh là ai đâu. Nhưng mà anh có thể làm cho tôi thoải mái"
Hắn mặt trầm một chút, giúp Jeonghan trở mình, làm cậu nằm sấp xuống.
Yoon Jeonghan uống say nhưng cảm thấy tư thế này giống như khi còn nhỏ bị ba đét mông làm cậu cảm thấy thẹn, quay đầu lại đỏ mặt trừng mắt nhìn người kia, liếc mắt một cái "Anh làm gì!"
"Nghe lời một chút. Cậu không phải muốn thoải mái sao, ngoan ngoãn nghe lời, tôi lập tức làm cậu thoải mái." Hắn sờ sờ tóc mái ướt mồ hôi của cậu
"Thoải mái...... Là như thế này sao?" Jeonghan bỗng nhiên nhào tới, hôn lấy môi người kia.
"......!" Cái này đối với Yoon Jeonghan thực sự là thoải mái nha. Người còn lại nhất thời sững sờ, tay đang ở không trung không biết nên để ở chỗ nào.
Nụ hôn của Jeonghan tuy rằng không trôi chảy lưu loát, cảm giác như chưa có kinh nghiệm trước đây, nhưng khi chạm vào cánh môi mềm mại của cậu, hắn cảm giác toàn thân khô nóng khó chịu, đem áo sơmi mình xé xuống dưới, thấy không giúp ích được gì, lại nhịn không được muốn xé rách quần áo Jeonghan.
Nhưng khi gần lột hết áo khoác của cậu, hắn tạm dừng vài giây. Liền dùng vài giây này hắn nhanh chóng bình tĩnh, đẩy cậu ra, hung hăng cắn môi mình một chút để nhắc nhở chính mình tỉnh táo kiềm chế lại.
Yoon Jeonghan bị đẩy ngã ở trên giường, thần sắc có chút không vui, "Anh quả nhiên ghét bỏ tôi!"
"Tôi không có ghét cậu."
Hắn lại lần nữa đem Jeonghan lật qua, để cậu không phản kháng, môi ghé xuống chỗ phía sau ngay nơi mang theo hương khí của cậu, răng dùng sức mà cắn xuống.
"Ưm!" Jeonghan khẽ rên một tiếng, cảm thấy làn da nổi lên hơi hơi lạnh lẽo, theo sau cùng với thân thể đau đớn, một trận tê tê dại dại đánh úp lại.
Một ngụm này của hắn tuy rằng không nhẹ nhưng cũng không tính quá nặng, chú ý không làm tổn thương đến tuyến thể của Jeonghan, nhưng cũng đủ để đem tin tức tố của hắn cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể cậu.
Trầm hương cùng hoa đào gắt gao giao nhau, chủ nhân cả hai cũng được đạt đến thỏa mãn.
Sau quá trình giằng co, hắn mới rời khỏi cổ cậu, đem cậu quay cuồng trở về.
Yoon Jeonghan cảm thấy thoả mãn mà dựa trong lòng ngực hắn nói, "Đi ngủ."
Hắn cười khổ một chút, chung quy cũng nằm xuống, đem Omega mới vừa bị hắn đánh dấu ôm vào trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip