4
Tôi và em quyết định chuyển về sống chung với nhau. Một phần vì công việc khiến cả hai phải chuyển nhà. May mắn là công ti em khá gần với công ti tôi. Sáng sớm tôi sẽ gọi em dậy, giúp em làm đồ ăn sáng rồi đưa em đi làm. Cuộc sống cứ trôi chảy một cách bình thường như thế.
Nhưng đến một ngày, tôi nhận được tin báo mình được điều đi nơi khác, nói công tác cũng không hẳn vì tôi chỉ mới thực tập thôi. Nhưng sếp bảo tôi chỉ cần đi đợt này thành công thì sẽ được nhận vào làm chính thức và có cơ hội thăng tiến trong tương lai.
"Sắp tới tớ phải đi Busan làm việc rồi."
Em nhìn tôi đang cụp mắt, ngồi mân mê móng tay như thể tôi đã làm điều gì đó có lỗi với em ấy. Em chỉ cười cười.
"Sao bạn phải buồn như thế? Tớ cho bạn đi mà. Dù sao bạn cũng phải thăng chức và kiếm được nhiều tiền về nuôi tớ chứ? Với cả bạn không đi thì tớ cũng phải đi thôi. Nên cố chịu khó xa nhau một chút cũng không sao đâu."
"Nhưng tớ sẽ nhớ bạn lắm đấy."
"Tớ cũng nhớ bạn mà. Nhưng công việc là công việc. Mình còn trẻ, mình nên ổn định cuộc sống, tiền bạc trước rồi hãy tính đến việc thảnh thơi sau. Đợi hai đứa mình ổn định cả rồi thì tụi mình sẽ...."
Sẽ kết hôn.
Nhưng em chỉ bỏ lửng câu đó không nói nữa. Em biết tôi đoán được em đang nói gì vì mặt em đã bắt đầu ửng đỏ lên rồi.
"Được rồi. Tớ nghe bạn mà."
Sáng hôm sau, tôi phải đi sớm. Em gắng thức dậy thật sớm nấu đồ ăn sáng cho tôi khiến trong lòng tôi có chút vui vẻ và hăng hái hơn. Em đi ra tận ngoài xe, chủ động hôn má tôi một cái rồi dặn dò.
"Bạn nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng uống nhiều cà phê quá đấy nhé. Với cả bạn phải gọi điện về cho tớ. Nếu lúc tớ gọi có bận thì lúc rảnh cũng phải gọi lại nhớ chưa? Yêu bạn nhiều."
Chuyến công tác kéo dài hơn dự kiến. Tôi đã đi cả hai tháng trời rồi.
Ta chưa quen việc phải cách xa nhau, tôi chưa quen cái mùi dâu tây ngọt ngào lại biến mất khi mọi lúc nó vẫn luôn vương vấn trên từng chiếc áo tôi mặc, em chưa quen với việc mỗi sáng thức dậy mà không có cái hôn nhẹ tôi đặt lên môi. Nhưng ta vẫn sống như vậy, vẫn quan tâm nhau, vẫn cho nhau xem hôm nay ăn gì, công việc có ổn hay không... Chỉ khác là cả hai cách nhau một cái màn hình điện thoại. Có vẻ chúng tôi đang yêu xa đấy.
Tuy ở cách xa nhau nhưng tôi vẫn thường xuyên giữ liên lạc với em. Biết sao được. Cho dù thế nhưng ta vẫn biết an ủi nhau bằng cách cười thật tươi, hỏi xem công việc hôm nay như thế nào, gã sếp xấu tính có còn bắt nạt em hay không, em đã ăn hết bao nhiêu hộp dâu tây rồi... đương nhiên, ta chỉ thấy nhau qua cái vật mỏng mỏng to vừa bàn tay mà người ta hay gọi là điện thoại đó thôi. Yêu xa khó không? Khó chứ. Nhưng chỉ cần hai người luôn hướng về nhau là được. Tôi và em, cả hai luôn dành thời gian ăn trưa cho nhau, tan làm đều nhắn cho nhau một tin nhắn không quên kèm theo mấy hình trái tim bay tứ tung. Tôi thích nghe em phồng má kể về gã sếp toàn sai em việc vặt, thích nghe em kể hôm nay được ăn một hủ dâu tây to đùng bằng cặp mắt sáng lấp lánh, tôi thích nghe em dặn mình phải giữ gìn sức khoẻ, không được uống cà phê nhiều quá,... Những lúc tan làm hay rảnh rỗi, tôi lại chộp lấy điện thoại, bấm vào box chat của chúng ta. Toàn những câu nhắn tin tình tứ, hỏi han, có khi là những những cái video nhỏ khi em cho bồ câu ăn ở công viên, hay hình mấy món ăn dở tệ mà tôi phải tự nấu khi không có em ở bên...
Từng khoảnh khắc, chúng ta đều chia sẻ cho nhau không mệt mỏi. Thời gian sao lâu quá! Tôi nhớ em muốn điên lên được. Nếu phá cái màn hình chết tiệt kia xong sẽ đến được bên em, tôi sẵn sàng khuyến mại thêm cả cái laptop của mình nữa là. Nhưng ông trời bắt chúng ta phải đợi, đợi đến ngày mùi dâu tây của em sẽ tiếp tục vương vấn trên áo tôi, tôi sẽ tiếp tục đánh thức em bằng những nụ hôn nhẹ nhàng mỗi sáng.
Nhưng sức chịu đựng của con người có giới hạn. Lúc bình thường có thể rất dễ kìm nén. Nhưng những lúc ví dụ như trời mưa hay tối muộn, người ta sẽ tự thương hại bản thân mình và chỉ nghĩ cho mình thôi. Họ có xu hướng dễ buông bỏ và có lẽ, em đã chịu đựng rất nhiều để lúc đó nói ra câu này với tôi.
"mình chia tay đi!"
Đó là những gì em nói, lúc hai giờ sáng. Tôi bị lời nói của em đánh thức, giáng một đòn mạnh vào đầu choáng váng. Ở Seoul lúc này, trời đang mưa rả rích ngoài hiên. Còn em thì thút thít ở đầu dây bên kia. Nghe em khóc làm tôi đau lắm. Mệt mỏi lắm phải không em? Tôi cũng vậy. Thời gian ta không thấy nhau, không thể chạm vào nhau dài đến nỗi tôi tưởng còn hơn cả từ hồi tôi gặp em đến giờ. Tôi biết sau những nụ cười em gửi đến tôi qua cái màn ảnh xanh kia là một trái tim đang dần héo úa vì chờ đợi. Tôi chán ghét cái thử thách này, tôi muốn hét lên tại sao ông trời lại ác với chúng tôi như thế.
"Chỉ là yêu xa thôi mà, có to tát gì đâu!". Tôi xin lỗi nhưng những ai phun ra những câu đó thực sự chưa đủ cả tình cảm trong trái tim lẫn lý trí trong đầu óc để bước vào một mối quan hệ gọi là 'tình yêu'. Em nói em mệt mỏi lắm rồi, em muốn buông bỏ tất cả, em ghét phải chờ đợi. Tôi lắng nghe em hết, tôi nghe em nấc lên từng tiếng rời rạc ở đầu dây bên kia, tiếng mưa tầm tã và giọng em dần lạc đi. Tôi đoán mắt em bây giờ đã sưng đỏ lên hết rồi...
Tôi đã hứa với mình rằng sẽ không bao giờ để em khóc, không bao giờ để em tổn thương. Vậy mà giờ đây, em đang khóc. Từng lời em nói ra đều như những chiếc kim nhỏ đâm vào trái tim tôi, nhắc tôi đã tồi tệ như thế nào khi để một thiên thần như em phải bật khóc. Em nói em hết yêu tôi rồi, em nói em không thể chờ đợi thêm nữa... Nói dối! Em chưa hề hết yêu tôi, chưa hề ngừng chờ đợi tôi. Bởi vì tôi cũng vậy, tôi vẫn yêu em, vẫn chờ đợi đến ngày mình cùng về với nhau như trước. Thời gian qua quả thật rất khó khăn với chúng tôi. Nhưng chỉ cần cố gắng lên, một chút nữa thôi em à. Chúng ta sẽ lại được như trước, không phải cách nhau một màn hình điện thoại hay chỉ xem những đoạn video lặp đi lặp lại nữa. Ta sẽ cùng nhau tạo nên những đoạn video của cuộc sống thường ngày, ở đó hai ta là nhân vật chính, cùng tồn tại trong cùng một khung hình.
"Tớ yêu bạn, jeonghan à. Và bạn cũng yêu tớ, đúng không nào?"
Chỉ có những tiếng sụt sịt đáp lại, nhưng tôi biết em đang gật đầu ở đầu dây bên kia.
"Vậy nên bạn chỉ cần đợi một chút nữa thôi. Tớ sẽ đến cạnh bạn, không để bạn phải tủi thân như bây giờ nữa."
Bao lâu nữa bạn về với tớ?"
"Nửa tháng nữa thôi, tớ sẽ về với bạn, tớ sẽ mua cho bạn một thùng sữa dâu thật lớn, mua cho bạn thật nhiều dâu tây cho bạn ăn đến khi cả người mọc ra cây dâu tây thì thôi."
"Bạn nói gì ghê quá!"
"Vậy nên bạn ngoan đi nhé, không được nói bậy bạ nữa nghe chưa?"
"Tại trời mưa nên tớ buồn thôi.."
"Hay mình chạy đi đánh mấy giọt mưa đó cho bạn nhé?"
"Bạn có bị tồ không hả?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi em khúc khích cười ở đầu dây bên kia.
"Bạn hát cho tớ nghe đi!"
Em đề nghị với tôi như vậy. Tôi cũng hơi rối bời vì thực ra, tôi không biết lần cuối mình mở miệng ra hát là khi nào nữa. Nhưng tôi vẫn cứ hát, tôi chọn một bản nhạc thiếu nhi nào đó mà hồi nhỏ cả hai đứa đều ngân nga hát mỗi chiều gặp nhau. Em cũng lẩm nhẩm hát theo tôi sau đó. Tôi hát nhiều lắm, hát đến khản cả cổ.
"Bạn hát dở tệ..."
Giọng em nhỏ dần, nhỏ dần, rồi cứ thế trả lại khoảng im lặng, chỉ có tiếng thở yên ổn của em đáp lại những câu hát sớm lạc đi vì họng tôi đã khô lại một cục. Tôi không tắt máy, nghe tiếng thở của em, đôi lúc cả tiếng chóp chép cùng vài tiếng ê a nhỏ trong cổ họng, tôi muốn ôm em quá! Tôi muốn mùi hương của em quanh quẩn quanh tôi không rời, tôi muốn nói yêu em, nói yêu em một ngàn lần, cho đến khi tôi không thể thở được nữa.
--------
thực ra thì mei định viết bộ này thành oneshot khoảng 2000+ chữ. nhưng vì một vài lí do nó đã bành trướng lên 14000 chữ và =)))) mei quyết định cắt nhỏ nó ra.
mà mọi người đọc xem có bị nuốt chữ không nhé. chứ từ word thì 1703 mà sang đây có 1672 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip