5

Cuối cùng, mọi chuyện cũng đâu vào đó. Tôi và em lại quấn quýt lấy nhau không rời. Ngày đầu tiên tôi từ Deagu về lại Seoul, thấy thân hình gầy rạc của em lao đến ôm chầm lấy tôi khiến tôi vừa thương vừa đau. Thương vì em vẫn kiên trì đợi tôi trong những năm tháng khó khăn vừa rồi. Đau vì em gầy quá. Cặp má phúng phính hồi nào bây giờ đã chạy đi đâu hết. Nhưng đôi môi ấy vẫn nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy tôi.

"Thời gian qua đã để bạn đợi lâu rồi."

"Miễn là bạn về với tớ."

Em đưa tay vén tóc ra khỏi mắt cho tôi, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

"Lại lén ăn dâu đúng không?"

Tôi khúc khích cười, tay chọt vào cặp má đã hóp lại đợi tôi đến nuôi cho phình ra. Chậc... Em gầy đi nhiều rồi.

Cuộc sống hàng ngày vẫn tiếp diễn bình thường. Cứ đi làm, về nhà, ăn uống nghỉ ngơi rồi lại đi làm. Nhưng xen vào đó sẽ là những nụ hôn nhẹ nhàng của em đặt lên má tôi, hay là những cái ôm từ phía sau khi tôi nhìn em nấu nướng. Em rất thích được ôm như thế, từ phía sau. Em nói được ôm như vậy khiến em thấy ấm áp và an toàn. Những lúc ôm như thế, tôi lại rúc sâu vào gáy em hít lấy hít để, lâu lâu còn hôn chụt một cái rõ kêu.

"Để yên tớ nấu ăn nào!"

"Bạn thơm quá, Jeonghan. Tớ đến nghiện bạn mất rồi."

Em không nói gì, gò má ửng lên như hai trái đào nhỏ. Em đút hẳn cho tôi một miếng thịt lớn, còn nóng hôi hổi khiến tôi ré lên. Em cũng giả bộ không quan tâm, nhưng thấy tôi như sắp khóc đến nơi thì lại cuống quýt chạy lại, xin lỗi đủ điều rồi lấy tay xoa xoa má.

"Bạn còn đau không?"

"Còn lâu mới hết đau nhé! Dỗi bạn luôn, thực sự."

"Thôi mà, tớ xin lỗi. Cũng xoa má cho bạn rồi, giờ tớ phải làm sao?"

"Để tớ chỉ cậu."

Vậy đó, tôi luôn tìm mọi cách để hôn em mặc dù tôi có thể hôn em lúc nào cũng được. Nhìn em kìa, tôi không đếm nổi số lần chúng ta hôn nhau trong mấy năm qua, nhưng biểu cảm của em lúc này như thể đây là nụ hôn đầu tiên tôi trao cho em vậy. Cảm giác đôi môi hồng của em như tan ra trong miệng khiến tôi không thể nào phấn khích hơn. Em lại giấu tôi ăn lỏm dâu tây rồi, và em cũng biết tôi vừa uống cà phê nữa. Em định dứt ra cằn nhằn thì tôi kéo em chìm vào nụ hôn sâu hơn nữa. Để em biết được, vị của dâu tây hoà chung với cà phê nó ngon đến mức nào, và nó sẽ khiến em phải nghiện đến hết đời, như bây giờ tôi đang nghiện em vậy.

Mùa đông đến nhẹ nhàng bên hiên nhà. Bằng chứng là đã có vài bông tuyết trắng nho nhỏ đậu lên những tán cây đã sớm trơ xương ngoài kia. Em đan cho tôi một chiếc khăn ấm màu nâu, luôn dặn dò tôi phải giữ ấm khi ra ngoài. Mùa đông của chúng tôi không lạnh như tưởng tượng. Bởi tôi và em luôn san sẻ từng hơi ấm của tình yêu cho nhau. Những hôm rảnh rỗi, ta thường đi dạo, tay trong tay nhìn cảnh vật đã dần trắng xoá vì tuyết rơi đầy phủ lên các toà nhà. Em nói em nhớ quê, nhớ bà ngoại. Em nói em muốn đón giáng sinh với bà. Tôi đồng ý với em và cùng hứa sẽ về thăm bà ngay dịp giáng sinh này.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cũng đã xế chiều. Tuyết cứ chập chờn, lúc rơi lúc tạnh. Em nằm lười biếng trên đùi tôi, mở netflix lên xem vài ba bộ phim mới cũng đã chán chường, vậy là em ngồi dậy, vươn vai chồm lên người tôi hôn chụt một cái lên trán.

"Bạn muốn ăn mì tôm không?"

Tôi nhoẻn cười gật đầu với em, thế là em tí tởn nhìn tôi đi nấu mì, còn mình thì lôi vài quả dâu tây trong tủ ra gặm giết thời gian.

"Này, hay lên sân thượng ăn mì nhỉ?"

Em hào hứng đề nghị, mắt còn sáng rực lên như thể em là Colombo vừa phát hiện ra mảnh đất mới vậy.

"Trời lạnh thế này lên đó thì có mà ăn mì đông đá bạn người yêu của tớ ơi."

Tôi phụt cười, trời ơi hai mươi lăm cái xuân rồi chứ có ít ỏi gì nữa đâu mà đòi làm ba cái chuyện con nít thế này.

"Tuyết cũng không rơi nữa rồi, lên đó đi mà. Miễn là đem lên đó mình ăn ngay là được."

Tôi vẫn không đồng ý. Lên đó lạnh lắm nên tôi lo em bệnh, lỡ chuyến về thăm quê thì khổ.

"Bạn bệnh nằm bẹp dí ở nhà thì ai đi về quê cho bạn đây?"

Em thoáng chút bối rối. Nhưng cũng gân cổ cãi lại cho bằng được.

"Này nhé, bạn nói thế là bạn sai nhé. Thế là bạn phủ nhận công sức bạn nuôi tớ bao lâu nay hả? Bạn ngày nào cũng bắt tớ phải ăn uống đầy đủ, còn cho tớ uống bao nhiêu đồ bổ. Thế mà bạn chê tớ yếu, không lên nổi sân thượng ăn bát mì, còn để bị bệnh ý hả? Bạn nói thế là bạn không thương mình rồi. Nhưng nói vậy thôi á chứ có ai thương Cherry được nhỉ. Cherry cho Hanie lên sân thượng ăn mì đi. Hanie hứa sẽ thật khoẻ mạnh mà nhaaa~"

Hả? Cái gì mà Cherry cơ?

"sao bạn lại gọi tớ là Cherry?"

"Vì mình hay gọi bạn là Cheolie còn gì. Cheolie đọc cũng gần gần giống Cherry đó nên mình gọi bạn vậy cho nó dễ thương ý mà."

"Chiều bạn nốt lần này thôi đấy nhé."

"yay yêu Cherry nhất!"

Tuy nói là chiều nốt lần này, nhưng lần nào tôi chả chiều em =)))

Nồi mì đã được đặt chễm chệ trên chiếc ghế dài trên sân thượng. Em mũi tai đỏ ửng, xì xụp hút mì, còn tôi lâu lâu cũng xỉa vào vài cọng, còn lại nhường em ăn hết. Em nhìn tôi bảo sao tôi không ăn đi, miệng em còn lúng búng nhai mì, yêu chết đi được. Sau một lúc thì nồi mì cũng cạn đáy. Em lười biếng nằm lên đùi tôi, tay móc trong túi ra hai chiếc kẹo bạc hà trong sự sửng sốt của tôi, vì tôi không biết, bằng một cách thần kì nào đó trong nhà lại có kẹo bạc hà, và bằng một cách thần kì hơn nữa, là em chịu ăn kẹo bạc hà.

"Ủa chắc nay vì bạn mà tuyết ngừng rơi rồiiii."

Tôi ngạc nhiên nhìn em, tay bóc vỏ kẹo bạc hà bỏ vào miệng, không biết mùa đông ăn kẹo bạc hà có hợp hay không, nhưng em bảo nó ấm bụng.

"Là kẹo thì tớ thích hết. Tớ còn ăn được cả kẹo sầu riêng mà."

Tôi lại được một phen nhăn mặt, tôi ghét sầu riêng lắm. Mấy cái kẹo vàng vàng cộng thêm cái mùi đó nữa...ew. Xin lỗi mấy tín đồ của sầu riêng nha. Cheolie không yêu cái mùi ấy nổi.

"Bạn đã thử ăn tuyết chưa?"

Lần này, cái món độc lạ ấy là tôi đề nghị.

"Bạn tồ hay gì?"

"Ô thế là bạn không biết rồi. Tuyết có vị ngọt đó nha!"

Nghe đến chữ 'ngọt' thì mắt em chợt sáng lên chút xíu.

"Thật thế á?"

"Thật. Tớ toàn ăn mà."

"Nó có dơ không?"

"Dơ gì mà dơ, đồ ngọt là không dơ."

Tôi nói như thể tôi cũng mê tít đồ ngọt như em vậy.

"Nhưng ai bảo bạn làm tuyết ngừng rơi rồi kìa. Làm sao mà nếm được..."

Tôi vừa nói, và rồi tuyết rơi.

"Bạn thử xem nào?"

Tôi đưa tay hứng một bông tuyết nhỏ, dơ ra trước mặt em. Em còn hơi lưỡng lự, thế là tôi cho vào miệng, miệng của tôi.

"Chẹp...ngọt thế này mà có người không thích."

Vậy là em cũng rụt rè đưa tay ra, hứng lấy vài bông tuyết. Nhìn thấy tay em tôi lại nhớ đến chiếc nhẫn hồi đầu mới gặp, chiếc nhẫn rơm tôi đan cho em ấy. Em thưởng thức xong vài bông tuyết, nhăn mặt.

"Ngọt ngào cái gì đâu trời, lạnh bỏ xừ."

Em nhìn tôi đang chun mũi cười khoái chí liền tức quá, thế là tôi bị chiếc tay xinh đẹp ấy nhéo một phát đau đớn vào bụng, giữa tiết trời tháng mười hai chả làm gì cũng thấy buốt.

Hai ta lại rơi vào im lặng. Ngắm tuyết rơi trên sân thượng là tuyệt nhất. Nhìn từng bông tuyết rơi thành từng đốm nhỏ, cả thành phố đã chìm trong sắc trắng rồi. Trời bắt đầu chập tối nhưng chưa tắt sáng hẳn. Dưới đường đã có vài quán ăn lên đèn mở bán, cũng vì không khí giáng sinh mà sắc đỏ là màu chủ đạo của từng gian hàng, từng món ăn. Tuyết vẫn cứ rơi, nhẹ nhàng lả lướt. Tôi và em, một ngồi một nằm, cứ thế nhìn cuộc sống dường như đang dừng lại, chỉ có màn tuyết trắng xoá kia vẫn hờ hững rơi.

Bỗng từ đâu bay tới một bông tuyết, đậu lên mũi em. Vì mải ngắm cảnh nên em không để ý. Nhìn bông tuyết như phát sáng trên mặt em, tim tôi lại được dịp nhảy tứ tung hết cả. Nó đẹp quá, không biết đã nói bao nhiêu lần, nhưng nhìn em như thiên thần vậy. Vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng của em khiến tôi không nỡ vấy bẩn, không nỡ muốn làm xáo trộn. Nhưng giờ thì sao? Em đang ở bên tôi và yêu tôi say đắm. Tôi cứ nghĩ kiếp trước chắc tôi đã làm gì nghĩa hiệp lắm để bây giờ tôi mới được yêu em như thế này. Ông trời thực sự đã gửi về cho tôi một thiên thần rồi.

Nhưng bông tuyết kia đậu lâu quá, có chịu bay đi không hay còn muốn giành Jeonghan với tôi hả? Thế là tôi cúi xuống, hôn lên mũi em nuốt trọn bông tuyết đó vào bụng.

"Ô, sao bông tuyết này lại có vị của Jeonghan nhỉ?"

Em chả hiểu gì, nhìn tôi tự nhiên hôn lên chóp mũi khiến mặt em có chút đỏ. Nhưng em quen rồi, nên cũng ngồi dậy ôm má tôi lắc qua lắc lại, thủ thỉ.

"Ông tướng Cherry của tôi vừa làm chuyện gì vậy hả?"

"Chỉ là có bông tuyết muốn giành Hanie của tớ đi nên tớ ăn thịt nó rồi."

"Eo ôi, bạn thôi ngay cái kiểu sến sẩm đó đi. Nghe gớm thấy mồ."

"Ừ nhưng bọn mình còn phải phát cẩu lương cho mấy bạn readers nữa mà."

"Nhưng phát từ từ thôi. Có khi mấy bạn ý lại nghẹn ra đấy thì khổ."

Nói các bạn đấy chứ chả nói ai nữa đâu :)

Trời tối mịt thì cả hai mới chịu vác xác vào nhà. Em đã nằm ngủ trên đùi tôi rồi. Em có thể ngủ trên mọi mặt trận, trên mọi địa hình, trên mọi thời tiết. Không có tôi bế vào phòng chắc em đã đông thành cục đá Jeonghan ở trên sân thượng rồi. Tôi lặng lẽ nhìn em ngủ, hai mí mắt kéo lại với nhau, đôi môi hồng hồng ẩm ướt. Em ngủ yên ổn, hơi thở đều đặn. Nhìn em bình thản đến lạ cho dù cuộc sống ngoài kia có khắc nghiệt thế nào đi nữa. Em cho dù có trưởng thành, cứng cỏi thì em vẫn chỉ là em bé người yêu yoon Jeonghan của anh mỗi khi về nhà thôi.

Chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, tôi gọi em dậy.

"Dậy nào Hanie. Bạn phải ăn tối."

Em cựa mình chống chế. Kì lạ nhỉ, thường chỉ cần tôi hôn nhẹ một cái thôi là em đã nhổm dậy mà không cáu bẳn gì rồi. Tự dưng hôm nay còn không tự giác là sao?

"Em yêu, dậy ăn tối với anh."

Tôi thấy em rùng mình (con mei nó cũng rùng mình). Tự nhiên mặt em đỏ lên, tai em cũng đỏ chót nữa. Tôi cười ha hả còn em thì nhào lên đấm thùm thụp vào ngực.

"Trời ơi bạn bị khùng điên gì vậy?"

"Em yêu, anh nghĩ chúng ta nên đổi cách xưng hô rồi."

Cái chữ 'em yêu' nó không cần thiết để nói lắm, vì chẳng cần nói nó cũng truyền đạt đủ nội dung cần hiểu. Nhưng em chỉ vừa mới mở mắt ra, nghe từ 'em yêu' tận hai lần liền, và da gà da vịt lại thi nhau nổi. Em nhìn tôi bối rối.

"Bạn lớn hơn ai mà đòi làm anh?"

"Thế ai luôn chiếm thế hơn khi hôn bạn hả?"

"Bạn phải biết điều này, Cherry. Chuyện hôn hít nó không liên quan đến tuổi tác."

"Đúng là không liên quan đến tuổi tác, nhưng nó quyết định việc ai có quyền lớn hơn ai, trong một tình yêu mà cả em và anh đều là nam."

"Bạn nói xem sao bạn lại là anh đi nào?"

"Anh không cần nói, anh thực hành hẳn cho bạn."

Tôi đè hẳn em xuống giường, mặc sức em giẫy giụa, mặc em có chửi rủa mấy câu gì đó đi nữa, tôi cũng ấn em xuống, hôn em cuồng nhiệt. đôi môi hồng của em vừa khít với tôi, ngọt ngào và ấm áp. Nhẹ đưa lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng, tôi nếm đầy đủ mọi hương vị trong em. Em không ngần ngại đáp trả nhưng lại rất vụng về. mắt mở hờ và những tiếng ưm cứ kẹt lại trong cổ họng. tôi tiến vào sâu hơn bên trong, quấn lấy em, lôi em vào cảm giác khó thở đầy kích thích này thật nhiều lần nữa. Cả người em mềm nhũn trong tay tôi, mặt mũi đỏ lên vì ngại và vì thiếu dưỡng khí nữa. Tôi thám hiểm mọi ngóc ngách trong khoang miệng đầy mùi dâu ngọt của em, tay vòng qua eo siết chặt. Cả gian phòng nóng lên một cách thần kì mặc cho tuyết vẫn rơi trắng xoá bên ngoài kia. Tay tôi sắp lần vào trong lớp áo thì bị em giữ lại, dứt khoát rời môi khiến tôi có chút tiếc nuối.

"Chẳng phải b...bạn bảo em về ăn tối hả?"

Tôi cười khoái chí, cuối cùng con thỏ cứng đầu này cũng chịu mềm nhũn ra rồi. Thôi làm để sau vậy. Việc trọng đại bây giờ là tôi phải vỗ béo con thỏ ấy trước khi nó giơ vuốt cào tôi vài phát.

"Được rồi, về ăn tối. Em yêu nhỉ?"

Em đảo mắt bất lực, má vẫn còn ửng đỏ. Tôi và em ăn tối. Và chẳng hiểu vì lý do nào đó mà đêm đó tôi ra sofa nằm.

----------

mấy dòng này mei viết vài tháng trước. nên hay ngắt nghỉ, đọc cứ bị cà giật cà giật. thứ lỗi cho mei nha :(

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #cheolhan