1
[Mọi chi tiết đều là tưởng tượng của tác giả khi quá nhớ hai anh không biết phải làm sao, xin đừng ném đá ở những chi tiết (có thể?) không hợp với mong muốn của bạn.]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jeonghan thấy mình lơ mơ trượt ra khỏi giấc ngủ, thức dậy với tiếng chuông báo thức nhỏ xíu, nghe như thể vang lên từ phòng bên cạnh. Cuốn chăn lên đến tận cằm, cậu quay đầu sang trái, chôn mặt vừa khít vào hõm cổ của người bên cạnh như một thói quen đã từ lâu lắm. Thân nhiệt ấm áp của người kia làm cậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu và an toàn.
"Mấy giờ rồi nhỉ?", Jeonghan hỏi với giọng mũi nghèn nghẹt vì chưa tỉnh ngủ hẳn, giống như bạn nhỏ nào đó đang làm nũng.
Một tay đưa lên vuốt ve mấy lọn tóc chĩa ra lung tung trên đầu Jeonghan, tay còn lại Seungcheol ôm lấy lưng cậu vỗ nhẹ như muốn dỗ cậu ngủ lại, "Sớm lắm, mới 6 giờ rưỡi".
Giọng anh tuy trầm nhưng lại không có chút gì của một người mới ngủ dậy như Jeonghan. Cậu chớp mắt, đôi mi dài cọ vào da anh có chút ngứa ngáy.
"Anh thức cả đêm à?"
"Không", Seungcheol thơm lên trán con sâu ngủ trong lòng như thể trấn an, "Anh mới dậy trước em một lúc thôi".
Thấy cậu nhíu mày, ngọ nguậy muốn nhìn thẳng vào mắt anh, Seungcheol biết ngay cậu chưa tin mình. Anh bắt đầu thấy mình khó ngủ từ năm ngoái, cứ nhắm mắt lại là bao nhiêu suy nghĩ cứ chạy loạn đâm sầm vào nhau rồi cuộn thành một cục rối nùi trong đầu, còn ngực thì nặng trĩu mỗi lần anh cố tách chúng ra thành từng sợi một. Trước khi anh kịp nhận ra, những suy nghĩ đó vẫn vặn vẹo, mà trời thì đã sáng từ lúc nào. Cứ như thế, đầu anh vừa căng như dây đàn, vừa kín mít bao nhiêu là mối quan tâm cùng nỗi sợ hãi như một tủ đựng đồ đã quá tải. Cho đến khi Seungcheol nói muốn chấm dứt chuyện này, muốn thôi không sống chung với lũ nữa, dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi, tập trung chăm lo cho sức khỏe tâm lí của mình. Quá trình trị liệu dài và vất vả, anh không sợ, anh chỉ nhớ mọi người, nhớ cả fan. Suy cho cùng, chẳng ai muốn về nhà mở cửa ra chỉ thấy một căn hộ nhiều phòng mà trống trải.
Nhưng lúc này anh không nói dối Jeonghan. Từ ngày cậu cũng phải tạm hoãn lịch trình và ở nhà vì cả người đau mỏi không theo kịp cường độ công việc, tối ôm cậu đi ngủ như một liều thuốc tiên tuyệt vời nhất. Jeonghan mềm mại, ấm áp và thơm tho, có cậu nằm trong lòng anh như thể được ngâm mình trong suối nước nóng thư thái nhất trần đời vậy. Anh thấy mình bắt đầu ngủ được những giấc ngắn nhưng ngon lành, có thể tạm gác đi mớ bòng bong trong đầu.
"Biết em sẽ không tin", anh đưa tay lần mò tìm điện thoại, "nên anh có bằng chứng luôn đây nè".
Jeonghan nheo mắt nhìn ảnh chụp màn hình khóa sáng đến chói mắt kia, giờ hiển thị là 4 giờ 26 phút sáng. Tối qua hai đứa ôm nhau đi ngủ hình như cũng không muộn lắm, cậu nhẩm tính, Seungcheol ngủ được như thế cũng là tốt rồi. Cậu nhìn ảnh nền là chính mình đang cầm hộp sữa dâu hút rột rột (từ lúc ở nhà anh bảo để thế cho đỡ nhớ), mỉm cười hài lòng tiếp tục vùi mặt vào cổ của Seungcheol, hôn chụt một cái lại còn lầm bầm "Giỏi ghê!"
Muốn ôm Seungcheol ngủ tiếp, nhưng Jeonghan chợt nhớ đến tiếng báo thức mà cậu vừa loáng thoáng nghe lúc nãy. Chưa kịp hỏi Seungcheol có phải sáng nay bọn trẻ có lịch đi quay không, ngoài cửa đã bắt đầu nghe lục đục những tiếng thì thào.
"Này Kim Mingyu đừng có lăn ra sàn ngủ nữa!"
"Chan đánh răng lẹ lên coi!"
"Ai có bao tay đen hong cho em mượn với em mất một cái rồi"
"Suỵt! Nói nhỏ cho hai anh ngủ!"
Jeonghan cười khúc khích, biết ngay ngoài kia chắc như vỡ trận vì xíu nữa tới giờ hẹn quản lí đến lùa ra xe là phải chuẩn bị xong hết, mà tụi nhỏ chuyên ngủ nướng này không có cậu với Seungcheol đi gọi dậy thì đến trưa mới mở mắt ra. Mà cũng thương, biết hai anh lớn đang mệt phải nghỉ ngơi nên không dám ầm ĩ ồn ào như mọi ngày, mấy cái loa chỉ dám tắt âm lượng, rè rè phát ra mấy tiếng xì xầm mà thôi.
Seungcheol ngồi dậy, xuống giường xỏ dép vào, quay lại hôn má Jeonghan thủ thỉ bảo cậu ngủ tiếp đi, để anh đi kêu tụi nhỏ dậy với kiếm đồ cho tụi nó, đằng nào thì anh cũng dậy rồi. Nhớ ngày xưa mới debut, anh với cậu toàn đùn đẩy nhau dậy sớm. Cậu mà thắng thì cùng lắm chỉ nhắm mắt thêm được năm phút trước khi nghe "Jeonghan ơi áo thun xám của anh đâu?" hay "Jeonghan à em có thấy đôi tất anh không?", và thế là cậu cũng phải lọ mọ dậy lôi áo cùng tất của Seungcheol ra cho anh (trong tích tắc, trước con mắt sửng sốt ngạc nhiên của anh và câu nói quen thuộc "anh thề anh kiếm kĩ lắm rồi á!").
Nhưng Jeonghan cũng dậy theo. Mấy nay quen được ôm đi ngủ rồi, không có Seungcheol thì giờ cậu cũng nằm tỉnh bơ vọc điện thoại thôi, mà chưa kể vì hay đau đầu nên bị Seungcheol tịch thu không cho xài điện thoại trước khi ngủ nữa. Seungcheol không xoa lưng với bóp vai cho cậu đỡ mỏi thì Jeonghan cố lắm cũng lăn qua lộn lại chứ nào có phải nhắm mắt ngủ liền được đâu.
"Anh mà tìm ra được cái gì. Em ra với anh, xíu tụi nhỏ đi rồi mình ngủ lại".
Mới đổi qua căn hộ to hơn, ở được hết mười ba người nên cũng đông vui, thế mới biết nãy giờ mấy đứa cố gắng nói nhỏ đến cỡ nào. Vừa mở cửa ra phòng khách đã thấy Mingyu cuốn cái chăn dày nằm trên sàn ngáy khò, kiểu này là quấn chăn định đi ra rửa mặt mà lạnh nên lại nằm ngủ tiếp. Seungkwan tóc rối như tổ chim cứ đi ngang qua là lấy chân đá cho cục chăn một phát mà chả nhúc nhích gì. Seungcheol đi vào từng phòng gọi ai còn ngủ dậy. Tụi nhỏ sợ anh lắm, kiểu như lâu năm rồi tạo thành phản xạ ấy, chuông báo thức thì chả nghe gì nhưng mà anh chỉ cần nói nhẹ"Thế còn muốn ngủ đến bao giờ?" là lập tức tung chăn tung gối bò xuống giường hết. Mỗi Joshua vì bằng tuổi nên chẳng sợ gì anh, nhưng Joshua không hay ngủ nướng nên cũng bớt việc.
Jeonghan thì đi tìm đồ, đứa này không kiếm ra cái áo len cổ lọ, đứa kia mếu máo vì đang ngái ngủ, bảo là ai lấy quần xì của em rồi. Thường xuyên nhất là Vernon với Soonyoung, phòng hai đứa cũng không phải nhỏ, mà cứ mua lắm đồ rồi vứt lung tung nên suốt ngày bảo mất. Jun thì hay đi xài ké, thiếu món gì thì qua phòng khác thản nhiên cầm về phòng mình xài tạm, chờ chính chủ (thường là Seungkwan) ré lên đi kiếm thì mới lại thản nhiên trả về. Minghao là ngoan nhất, phòng vừa sạch lại vừa ngăn nắp, có điều lúc nào cũng muốn trông cho ra dáng "fashionista" nên chọn đồ lâu ơi là lâu, không thò đầu vào giục thì đến Tết Trung thu mới xong. Trái lại, Jihoon nhanh gọn mặc áo thun với quần thể dục, xỏ đôi dép lông Gucci, chờ Soonyoung hí hửng chìa ra cái áo ấm đôi y hệt nhau, chỉ khác mỗi màu, thì mặc vào là sẵn sàng lên đường. Chan thì thích lạnh ghét nóng, trời rét lắm mới phụng phịu đội nón đeo khăn, còn đâu cứ mặc mỗi áo thun tung tăng, mặc cho Jeonghan dọa là ốm thì sẽ chẳng ai chăm cho đâu. Còn ti tỉ những thứ khác kiểu như tai nghe, dây sạc, túi chườm ấm,... Dặn phải chuẩn bị đồ trước chả ai nghe, cứ tới sát giờ đi thì mếu máo "anh ơi tìm cho em.."
"Đi nhé, ngoan nhé, giữ ấm nhé!", Jeonghan không quên dặn dò từng người trước khi cả đám líu ríu tạm biệt rồi bước ra khỏi cửa, "Cẩn thận khéo sàn trơn đấy đừng để ai bị thương nha. Joshua trông mấy đứa hộ mình nha"
Seungcheol nhìn cậu, không khỏi mỉm cười. Jeonghan lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho mọi người, bảo sao mà từ chuyện vặt đến chuyện lớn ai cũng bám dính lấy Jeonghan tâm sự. Anh đến gần ôm cậu, nói như trêu, "Tụi mình giống một cặp tiễn con đi học nhỉ"
"C..cái gì?", mặt Jeonghan đỏ lựng, vội bỏ vào phòng, "Nói gì đâu không á, đi vô đây"
"Đi vô cho thằng Chan có em.."
"ĐI NGỦ!!"
___________
Trên cái màn hình điện thoại, mười một khuôn mặt chen chúc chờ facetime. Điện thoại vừa kết nối đã nghe mấy chục khuôn miệng nhao nhao lên nhặng xị, ầm ĩ cả một phòng chờ.
"Anh! Tụi em diễn xong òi!"
"Anh! Nãy anh Soonyoung bị rách quần!"
"Ủa ai mướn kể vậy??"
"Anh ơi Vernon chạy đi lạc để mọi người kiếm đó!"
"Không có nha em đứng ngay đó mà hông nghe thôi nha"
"Anh ơi nãy em được xài súng phun lửa ngầu lắm luôn anh có coi hông?"
"Còn em nhảy phần dance break nè!"
"Em cũng vậy nứa nè!!"
Seungcheol với Jeonghan phì cười nhìn tụi nhỏ cứ liến thoáng anh ơi không ngừng, như thể không có hai anh ở đó nên giờ phải tranh thủ khoe, có cái gì cũng kể ra cho bằng hết. Cho đến khi Joshua giật áo từng đứa ("để cho tụi nó nói nữa chớ!") thì mới tạm thôi.
"Thế có đói không?", Jeonghan tít mắt cười, hết sức dịu dàng.
"Dạ có!!!", bên kia đồng thanh dạ rân.
"Về thôi, đồ ăn đầy đủ hết rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip