chap14

Trong ký ức của Choi Seungcheol, hồi bé trong nhà rất khổ. Quê hắn vốn ở vùng cao nguyên, đến cả nhà hầm cũng đã từng ở rồi. Anh chị em trong nhà có tất cả bảy tám người, hắn là đứa không ở lại gắn bó với quê hương. Khi còn bé hắn đã theo bố làm lụng, đến sau này có cơ hội đi học, hắn sung sướng tưởng như được ở thiên đường.

Trong mấy anh chị em, chỉ có mỗi hắn là kiên trì học hành tới nơi tới chốn.

Không phải trẻ con nhà nghèo không có cơ hội đi học, mà là đa số chúng đều cảm thấy việc học rất vô dụng, người lớn trong nhà cũng không coi trọng, vì vậy mà người được ăn học đàng hoàng đã ít lại càng ít hơn.

Bởi sợ cái nghèo nên mơ ước lớn nhất khi còn bé của Choi Seungcheol là được một ngày tự mình tạo ra lương thực. Dù trải qua năm dài tháng rộng, mơ ước giản dị ấy vẫn chưa từng bị lung lay.

Cũng bởi nghèo nên bây giờ hắn mới dưỡng thành tính kiêu căng hống hách, hắn cảm thấy nếu mình mãi chất phác như xưa sẽ bị người khác coi khinh.

Gia cảnh trước đây của Yoon Joenghan không tốt, hắn đương nhiên biết.

Do vậy mà khi vừa gặp cậu, tuy ngoài miệng luôn mắng "đồ gay chết bầm", nhưng trong lòng hắn thật sự chưa từng coi thường cậu.

Cậu trai này quá thuần khiết.

Đẹp đẽ, thuần khiết, so với người xuất thân từ cao nguyên quanh năm nắng gió như hắn quả thật thuần khiết hơn gấp vạn lần.

Thỉnh thoảng trong những cuộc gặp gỡ của các ông lớn nuôi bồ nhí, thế nào cũng có người oán trách mấy câu.Kiểu như nuôi lâu vậy mà còn làm giá.Cho tiền ít một chút là không vừa ý ngay.

Ngoại trừ tác dụng lên giường ra, những việc chăm sóc lặt vặt hoàn toàn không biết.Ỷ được chiều mà kiêu.

Những tật xấu này, Yoon Joenghan đều không có.

Hắn không biết những kim chủ khác cho bao nhiêu tiền, nhưng hắn vốn thông minh lại còn sĩ diện, trong lòng cũng đoán được đại khái con sốhọ bỏ ra, chỉ có cho hơn số đấy hắn mới có thể chứng tỏ mình hào phóng.

Một năm này, tiền gửi ngân hàng của cậu đã hơn một trăm nghìn, đó là chưa kể chi phí phẫu thuật của mẹ cậu được cậu giải quyết hết trong một lần duy nhất.

Kwon Soonyoung đã hỏi cậu không dưới một lần, rằng rốt cuộc trong lòng cậu có Choi Seungcheol không.

Cậu đáp lấy lệ mấy lần, cuối cùng đành phải chịu thua: "Nếu em không thích ông chủ, vậy em còn theo đuổi ổng làm gì?"

Kwon Soonyoung nhăn mặt: “Ai biết được hai người có chơi mấy trò truy đuổi gì đấy cho tình thú hay không?"

“..."cậu im lặng một lúc lâu mới đáp, "Anh có thấy trò tình thú nào mà để dân đen như em phải bỏ ra một nghìn hai để mời cái người trong tay có hơn trăm triệu đi ăn không?"

Cậu lại im một thoáng, có vẻ tim vẫn còn đau: “Một nghìn hai đó anh à, còn không cho em nộp hóa đơn để lấy tiền lại nữa đấy ạ."

Kwon Soonyoung: "..."Hắn sắp thở không nổi nữa: "Vậy rốt cuộc cậu vừa ý ổng chỗ nào?"

Yoon Joenghan suy nghĩ một lúc, đáp: "Chắc là lắm tiền."

Kwon Soonyoung: "..."

"Lại còn đẹp mã."

Kwon Soonyoung không nghe lọt được chữ nào: "Cậu có thể nói một điểm nội hàm của ổng được không?"

Yoon Joenghan chỉ cười không nói, thật ra lòng cậu đã rõ ràng, với cái tính chó tha ấy của Choi Seungcheol, cậu dám chắc hai trăm phần trăm những tình nhân trước của hắn đừng nói là thích hắn, chỉ cần tiền vào tay là tránh hắn như tránh hủi, chắc chỉ mỗi mình cậu mới theo đuổi hắn cuồng nhiệt đến vậy thôi.

"Ông chủ rất tốt với em.” Cậu đột nhiên nói, “Thật ra từ đầu anh ấy chưa từng coi thường em, mặc dù ăn nói khó nghe nhưng em biết anh ấy không nghĩ như vậy."

Kwon Soonyoung sắp ói tới nơi: "... Vậy tiền hầu ngủ lúc trước cậu có lấy nữa không?"Cậu nhíu mày: "Lấy sao không anh, bao giờ anh ấy ngủ thật với em thì em mới không lấy nữa."

"Cái quái gì thế???"

Hắn thực sự không hiểu, hai con người này một đứa thì quăng tiền lúc không cần quăng, một đứa thì không lấy tiền lúc cần lấy, vậy đứa nào lời đứa nào lỗ trong cuộc tình này đây?!

Cậu vốn không muốn dẫn Choi Seungcheol về nhà, nhưng cậu không cách nào từ chối nhiệt tình của Sun jung, cuối cùng đành phải chiều theo ý bà.

Cậu cảm thấy rất ngượng khi nhắc chuyện này với Choi Seungcheol, lựa lời cả buổi mới ậm ờ được một câu: "Mẹ em mời ngài đến nhà ăn cơm."

Hắn không có phản ứng gì: “Sao lại mời tôi?”

Cậu cười nói: "Thì để cảm ơn ngài đã giúp mẹ con em."

Choi Seungcheol hừ hừ, cũng chẳng nói là đồng ý hay không, nhưng lúc tan ca lại bắt kwon Soonyoung láixe tới nhà của cậu. Lý Phương đã đợi ở cửa từ sớm.

Cậu xuống xe trước, Choi Seungcheol hiếm khi không làm kiêu mà ngoan ngoãn xuống theo, còn chủ động chào Sun jung một tiếng “bác gái."

Sun jung quả thật rất ngại: "Ông chủ khách sáo quá."

Kwon Soonyoung đã hoàn thành nhiệm vụ, vừa định về thì bị Sun jung gọi lại: "Cậu Kwon cũng vào ăn cơm nhé, bình thường đều nhờ cậu đưa thẳng Hiên nhà tôi vào bệnh viện."

Kwon Soonyoung lén nhìn Choi Seungcheol, thấy hắn không có phản ứng gì mới dám đồng ý.

Cậu chân trước bước vào, chân sau đã chạy tới phòng bếp xem có những món gì, bởi chỉ có cậu mới rõ khẩu vị của Choi Seungcheol, rủi đâu mẹ cậu nấu không đúng món lại mang tiếng không chu đáo.

Cũng may món gì cũng có, thậm chí Sun jung còn định làm sườn kho nước tương, có điều bà vẫn chưa nấu xong, sườn còn chưa được ướp."Để con giã thịt cho.” yoon Jeonghan xắn tay áo, "Mẹ đi nghỉ chút đi."

Sun jung đáp ừ rồi đi pha trà cho Choi Seungcheol và Kwon Soonyoung. Kwon Soonyoung vừa nghĩ phen này ngồi không làm khác rồi, nào ngờ mông còn chưa nóng đã bị ông sếp bên cạnh liếc muốn thủng lỗ.

"Đi làm giúp mau." Choi Seungcheol ra lệnh.

Quả nhiên muốn ăn thì phải lăn vào bếp.

Sun jung vội ngăn lại: “Thôi hai cậu cứ ngồi đấy, thằng bé Han nó làm được hết."

Kwon Soonyoung khách sáo hỏi: "Còn món gì nữa ạ?"

Sun jung giơ tay ra tính: "Sườn kho nước tương, dưa cải, còn có súp lươn..." Bà vỗ trán một cái, có vẻ bây giờ mới nhớ ra: "Ôi bác còn chưa làm lươn nữa.”

Kwon Soonyoung nghĩ thầm đừng nói nãy giờ thím chưa chuẩn bị gì luôn nhá?!

Bệnh của Sun jung vừa khỏi, cả đám bên ngoài làm gì có ai dám cho bà vào bếp, mà Choi Seungcheol lại không nỡ để cậu bận rộn một mình, bèn duỗi cái chân dưới bàn đá Kwon Soonyoung một cái.

"Sao á sếp?"

“Để tôi vào giúp Hanie."

Kwon Soonyoung bị hù xém chết: "Sếp ơi dừng bước, để em đi."

Choi Seungcheol cười sâu xa nhìn hắn: “Cậu ở đây nói chuyện với bác gái."

Kwon Soonyoung: "..."

Cậu thấy hắn lù lù vào bếp cũng hú hồn: "Sao ngài không ở ngoài uống trà, vào đây làm gì?"

Mặt Choi Seungcheol thối đanh lại, nghiêm giọng nói: "Không thích uống."

"..." Ơ hay lại phát bệnh gì nữa rồi.

Choi Seungcheol nhìn cậu làm một hồi, nói như quàng thượng muốn sống cuộc sống của dân đen: "Tôi muốn phụ."

Cậu im lặng cả buổi không đáp, lúc lâu mới nói: "Hay ngài giúp em rửa cải nhé?"Choi Seungcheol rề rà cởi áo vest, đòi hỏi: "Tôi cần bao tay."

Cậu đành phải để sườn qua một bên, nhịn nhục đi tìm bao tay cho hắn.

Ngài kim chủ bắt đầu rửa cải một cách đầy chuyên chú.

Cậu đã ướp sườn xong, đặt chảo lên bếp xào một hồi rồi đậy vung lại. Cậu quay đầu nhìn bên cạnh mới thấy cải thảo chỉ mới rửa được mấy lá

Yoon Joenghan: "..."

Cậu vặn lửa nhỏ lại, tìm một cái ghế ngồi cạnh hắn, cùng hắn rửa cải.

Choi Seungcheol liếc cậu rồi cởi một bên bao tay ra: "Đeo vào đi."

Cậu vâng lời mang vào, kết quả rửa một hồi, không biết hai bàn tay không đeo bao tay dưới nước ai nằm ai trước mà dính chặt vào nhau, mỗi người chỉ dùng một bàn tay còn lại để rửa cải một cách đầy khó nhọc.

Choi Seungcheol ngẩng đầu, vóc dáng của hắn vừa cao vừa to, ngồi trên cái ghế con trông tội không chịu được. Lúc này không biết hắn đang vui chuyện gì mà hai chân đã bắt đầu rung nhè nhẹ.

Cậu đưa chân qua ghế của Choi Seungcheol đá nhẹ một cái, cười trêu hắn: "Đừng rung nữa, lật chậu nước bây giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #cheolhan