chap4


Jeonghan ngồi trên đùi kim chủ, ăn sạch một phần cơm thịt bò.

Có thể thấy Choi Seungcheol như đang sống trong dày vò, mãi đến khi mọi người tản đi, hắn liền đứng phắt dậy, phủi yoon Jeonghan ra y như phải con ruồi.

Cậu cũng chẳng để bụng, cẩn trọng đi theo sau anh . Mãi khi đi tới cửa ra vào, chào tạm biệt cậu Kim còn mãi ôm eo của nam minh tinh show ân ái, cậu vẫn làm tròn phận sự khoác tay kim chủ nhà mình.

Choi Seungcheol:..

Cậu Kim cười nói: "Bé cưng nhà cậu ngọt ê hết cả răng."

Choi Seungcheol vốn muốn giãy tay ra, nghe vậy mà lại không làm, ra vẻ thâm sâu cộng thêm mấy phần đắc ý đớp lại: "Dạo này đúng là em ấy hơi dính tôi."

Cậu Kim tặc lưỡi chậc chậc, nói với nam minh tinh: "Coi mà học hỏi người ta này."

Jeonghan tươi cười đúng mực, diễn đến mức ai nhìn vào cũng nghĩ cậu yêu Seungcheol sâu đậm đến mức chết đi sống lại. Đợi đám người của cậu Kim đi rồi, cậu mới vội vàng rút tay ra.

Sắc mặt của Choi Seungcheol thật sự như cắn phải cớt, nhưng hắn không mắng cậu câu nào, dù sao đêm nay thắng nhỏ cũng không làm hắn mất mặt, diễn rất tròn vai.

Hwon Soonyoung mở cửa xe đón họ, Choi Seungcheol ngồi trước vào ghế sau, lúc cậu chuẩn bị chui vào thì bị ngài kim chủ ngoắc ngón tay ra trước, trợn mắt nói: "Xéo ra ghế trước mà ngồi!"

Jeonghan cười ruồi, đương nhiên cậu rất vui vì không phải ngồi cùng chỗ với thằng cha này, nhanh chóng vọt ra trước.

Hwon Soonyoung ra vẻ nịnh nọt: "Hôm nay sếp muốn đi đâu?"

Choi Seungcheol khoanh tay, nhướn mi mắt: "Hỏi tôi làm gì, đưa cậu ta về trước."

Jeonghan sững người, nhìn thoáng qua anh trong kính hậu, người kia nhắm mắt, cứ vậy mà nhằm mắt dưỡng thần.

Cậu nói địa chỉ bệnh viện, lông mày anh nhếch một cái, Cậu giải thích theo bản năng: "Mẹ em bị bệnh, đang nằm viện.

Trong xe im lặng cả buổi trời, giọng nói cứng ngắc của Choi Seungcheol đột ngột vang lên: "Ai hỏi cậu?! Tự mình đa tình!"

Jeonghan: "...

Hơn nửa đêm nên đường phố vắng tanh, không bao lâu Hwon Soonyoung đã đưa cậu đến bệnh viện.Xe vừa dừng lại, anh liền hạ kính xe xuống, lộ ra một khoảng nhỏ xíu.

"Sao ạ?"

Một chiếc thẻ ngân hàng được đưa ra từ khe hở, lúc cậu nhận thẻ, tay hắn rụt về vô cùng nhanh, rẹt một cái đến cả cái khe cửa nhỏ xíu cũng biến mất.

Kwon Soonyoung hết cách đành phải giải thích với cậu: "Trong thẻ có tiền, sau này mỗi tháng đều sẽ gửi vào đây cho cậu, mật mã là sáu số 0. Bao giờ quan hệ bao dưỡng hết thì trả thẻ lại cho ông chủ."

Yoon Joenghan ngoan ngoãn đáp: "Dạ vâng"

Nghĩ một hồi, cậu vẫn đảo lại cửa kính phía sau, thật lòng thật dạ nói với người bên trong: "Cảm ơn ông chủ, em nhất định sẽ tận lực bảo đáp ngài."

Cửa xe một màu đen tuyền, cậu không thấy rõ vẻ mặt của, nhưng kwon Soonyoung lại cười ngượng ngùng, vẫy tay tạm biệt với cậu.

Yoon Joenghan đứng trước cửa bệnh viện, vẫn đưa mắt nhìn ánh đèn ở đuôi xe, mãi đến khi không thấy nữa mới thôi.

Sun jung đã ngủ, cậu rón rén lấy nước ấm rửa mặt, áo cũng không thay mà nằm xuống giường nhỏ trong góc. Cậu trằn trọc mãi không ngủ được, lại lấy tấm thẻ trong túi áo ra nhìn cho rõ.

Giường của Sun jung có tiếng động, cậu vội vàng ngồi thẳng lên nhìn, may là bà chỉ trở mình, mắt vẫn còn nhắm.

Jeonghan nhẹ nhàng nằm xuống, tay nắm tấm thẻ áp trước ngực.

Suy nghĩ một hồi lại nhịn cười không được, cậu lại cúi đầu nhìn tấm thẻ, nụ cười mới từ từ nhạt dân.

Bầu trời ngoài bệnh viện như tấm màn màu đen, không có sao cũng không có gió, bức màn cứ vậy mà che đi mây tía. Thỉnh thoảng trên đường truyền đến tiếng xe cộ qua lại, cậu im lặng nằm, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, cậu đưa Sun jung đi chạy thận. Lúc này giường bệnh đang thiếu, bác sĩ đã gọi cậu đến nói chuyện mấy lần, ý là muốn cậu chuyển đi, không được chiếm giường bệnh nữa.

Buổi trưa lúc cậu đi mua cơm có tạt vào cây ATM kiểm tra số dư, thấy một hàng năm số 0 phía sau mà như mở cờ trong bụng.

Cậu rút tiền rồi lập tức tìm thuê một căn nhà, cơm tối cũng không ăn mà nhanh chóng dọn đến nhà mới.

Choi Seungcheol họp được một nửa thì điện thoại trong túi áo rung lên, hắn lấy ra xem, mí mắt giật giật.

Bình thường Seungcheol không cho ý kiến, hắn chỉ nghe kết quả, mấy tổng giám đốc đến bàn làm việc của hắn báo cáo một lượt, nếu hắn cảm thấy ổn rồi thì chỉ việc ký tên.

Đến khi hắn ký xong, kwon Soonyoung đi vào, đưa điện thoại xuống dưới bàn ý bảo hắn nhìn.

Choi Seungcheol lạnh mặt xem xong, hừ một tiếng, một chồng hợp đồng bị hắn đâm thủng.

Kwon Soonyoung nhìn sắc mặt của sếp nhà mình, dò hỏi: "Có cần em đi nói chuyện không?"

"Nói cái quần!" Choi Seungcheol giận sôi máu, "Cậu ta là người được tôi bao dưỡng, đã cho tiền thì để cậu ta tiêu!"

Kwon Soonyoung: "..."

Choi Seungcheol nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn hết nổi: "Mẹ chứ không khách sáo được miếng nào à!"

Kwon Soonyoung thầm nghĩ sếp đi diễn ngôn lù được luôn rồi đấy, nữ chính một lòng một dạ yêu sếp say đắm, bị bao dưỡng cũng vẫn chung tình với sếp, nói cái gì mà chỉ vì sếp chứ không cần tiền?

Choi Seungcheol thấy mình hơi quá mức, lại hỏi kwon Soonyoung: "Lần tiếp theo hẹn cậu Kim là khi nào?"

Kwon Soonyoung vội vàng mở thời gian biểu: "Hai tuần sau có trận đá bóng."
"Còn gì nữa không?"

Kwon Soonyoung tiếp tục lật: "Hai ngày nữa có một buổi tiệc, cơ mà là với người quen của sếp, tiệc kiểu này không cần đưa..."

Lời còn chưa dứt đã nghe Choi Seungcheol nổi cáu: "Gọi cậu ta ra đây, cầm tiền mà không làm việc, ở đâu ra việc tốt vậy chứ!"

Kwon Soonyoung: "..."

.

Cậu giải thích với Sun jung tiền này là được trường học quyên góp giúp đỡ.

Nói vậy cũng chẳng coi là sai, cậu tốt xấu gì cũng là tân sinh của Yonsei, mà thẻ sinh viên để ở chỗ Seungcheol rồi, cứ coi như tiền tài trợ của ông chủ vậy.

Sun jung dù có hoài nghi, nhưng nhìn con mình từ nhỏ đã là đứa thông minh thật thà, hơn nữa bây giờ bà ốm đau liên miên, có tiền đối với bà và cậu là điều đáng mừng, cứ mãi truy tiền ở đâu ra mới thật là quái đản.

Cậu mua đồ ăn về nấu cả một bàn,Sun jung vì thận yếu nên không ăn được gì, nhưng có thể nhìn thấy cảnh như vầy thôi cũng đã đủ vui.Hai mẹ con vui vẻ ăn xong bữa cơm, cậu sắp xếp cho Sun jung ổn thỏa rồi mới đi rửa chén.

Đang rửa thì nhận được điện thoại của kwon Soonyoung.

Cậu vội lau khô tay, lễ phép tiếp chuyện: "A lô, anh Hwon ạ?"

Kwon Soonyoung thật sự rất thích tính cách thẳng thắn của Jeonghan, thêm cả tổ chất làm boss nhỏ của cậu nữa, nên nói chuyện với cậu rất khách sáo: "Ngày kia ông chủ Choi có một buổi tiệc tối, khi nào cậu tan học tôi sẽ tới đón."

Cậu nói một câu anh đợi em tí rồi lật thời khóa biểu ra, đánh một dấu sao dưới hai tiết cuối chiều hôm ấy: "Có cần em mặc áo mới không?"

Kwon Soonyoung giật mình: "Cậu cũng có áo mới hả?"

Cậu à một tiếng: "Em mua bằng tiền của ông chủ đấy ạ."

Kwon Soonyoung. "..."

Boss đã nói thì cấm có sai! Cậu đúng là chẳng biết khách sáo miếng nào!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #cheolhan