Ep 5. Hương táo đỏ và đôi mắt màu hổ phách

Thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu.

Jeonghan uể oải bước ra khỏi chiếc xe buýt, cậu tiến về phía quầy cafe quen thuộc rồi gọi hai cốc cafe.

Khựng lại vài giây như nhớ ra gì đó, chàng trai lại gọi thêm một cốc Americano rồi mới rút thẻ ra thanh toán.

Bước chậm rãi trên đường, Jeonghan hòa cùng dòng người đông đúc đang cùng di chuyển về phía công ty cậu. Ngáp một hơi dài rồi liếc xuống chiếc đồng hồ đang hiện 7h50p, đôi chân cậu liền cất bước nhanh hơn một chút.

Dừng lại trước cổng công ty vài mét, Jeonghan chớp mắt vài cái rồi nhìn người đàn ông đang bị vây bởi vô số ánh nhìn trầm trồ ngay trước cổng, lúc này đang cúi đầu xuống lướt điện thoại.

Tiến lại gần đối phương, cậu giơ cốc cafe ra trước mặt người kia, nhận lại một tiếng hửm, theo sau là cái ngước đầu của người đối diện

"Gửi sếp cốc cafe ấm lòng"

Jeonghan cất tiếng đều đều nhưng tông giọng cao vút vì hoảng loạn, nó khiến khiến cậu tự cảm thấy bối rối, khẽ run lên vì rén.

Seungcheol nhìn cốc cafe đang được dơ ra trước mặt mình, đôi mắt lộ rõ vẻ lạnh nhạt khẽ chớp rồi nhìn thẳng vào cậu, "ừm" một tiếng rồi nói

"Cảm ơn cậu, vào làm đi"

Jeonghan đưa cốc cafe tận tay cho sếp rồi gập người cúi chào, vội vã bỏ đi với tốc độ nhanh hơn thỏ chuồn, cậu tiến đến trước thang máy đông nghịt người đứng chờ, vuốt ngực mấy cái trấn an bản thân.

Nhìn từng số tầng chạy đang hiện, Jeonghan vừa bình tĩnh được một chút lại trở nên sốt ruột, thầm mong cái cửa chết tiệt kia mau mở để cậu còn đi lên, không thì sếp cậu sẽ đến đứng chờ cùng cả lũ đấy.

Dòng duy nghĩ hoảng loạn cùng gương mặt căng thẳng của Jeonghan cố gắng trốn vào đám đông, cậu hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào số 10 đang dần chuyển thành 9 rồi liếc sang hướng bên trái của mình.

Cách đó vài mét, sếp của họ, người lúc này đang bận một bộ vest đen di chuyển vô cùng thong thả và chậm rãi, với tay phải nhét túi quần, và tay trái là cốc cafe cùng chiếc cặp táp đen, Choi Seungcheol cứ vậy dùng dáng vẻ từ tốn và điềm tĩnh khiến mọi nhân viên ngoái đầu lại nhìn một lúc, xong lại trầm trồ tiếp tục việc của mình.

Bước chân khoan thai của người nọ đi đến đối diện chiếc thang máy rồi dừng lại, ngay bên cạnh Jeonghan, khiến cậu căng thẳng nuốt nước bọt còn mọi người đứng xung quanh thì ngoái lại nhìn. Jeonghan gào thét trong đầu từng đợt, những dòng suy nghĩ cứ liên tục chạy và chỉ dừng lại sau khi cậu đánh hơi được một mùi hương nào đó đang nhè nhẹ lẫn vào không khí mà lan tỏa ra xung quanh, và nếu cậu không nhầm, thì có vẻ mùi hương đó đến từ phía bên trái của cậu.

Khẽ hít lấy vài cái một cách nhẹ nhàng, Jeonghan có chút ngạc nghiên, thứ mùi táo đỏ trầm thấp, không quá nồng nhưng cũng không quá nhạt nhòa mà cậu đã rất quen thuộc bỗng xuất hiện, nó khiến cậu nhướn mày quay hẳn đầu sang phía hắn mặc kệ sự sợ hãi, chốt hạ một dòng suy nghĩ cuối cùng rằng...

Mùi này, là mùi Seungcheol hay dùng, Seungcheol của cậu, thường có mùi táo đỏ...

Seungcheol cảm nhận được ánh nhìn của người kế bên, hắn quay đầu sang nhìn lại Jeonghan, khiến cậu có chút chột dạ, Jeonghan thừ người ra một lúc, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của người kia, chớp mắt một cái rồi mở to đôi đồng tử tỏ vẻ ngạc nghiên khiến Seungcheol thắc mắc.

Đặt ánh nhìn của hắn vào đôi mắt cậu, Seungcheol chạm nhẹ khuỷu tay mình vào người kia, hắn vẫn nhìn vào đôi đồng tử đen láy, trong đầu bối rối không rõ lí do vì sao cái con người này bỗng trơ ra đó nhìn hắn

"Thang máy đến rồi"

Chớp mắt, Jeonghan thoát khỏi dòng suy nghĩ, hôm nay quả là một ngày rối bời, mới sáng sớm mà đã có nhiều câu hỏi chạy qua đầu cậu như vậy

"À, cảm ơn sếp"

Tiến vào trong chiếc thang máy, Jeonghan cố gắng lủi vào góc trong cùng để tránh người kia, ấy vậy mà chỉ sau vài cái chen lấn và xô đẩy, Jeonghan thế mống nào mà lại đứng ngay bên cạnh phó tổng công ty - Choi Seungcheol thêm một lần nữa

Vốn đã trong tâm thế bất an, Jeonghan bây giờ lại bắt đầu hoảng loạn, cậu cố gắng nép người vào trong góc để tránh người kia, dáng vẻ nhỏ bé cùng cánh tay nép lại gần cơ thể hết cỡ để không chạm phải hắn, đôi mắt giao động mãnh liệt, hết liếc nhìn xung quanh rồi lại quay sang nhìn số tầng đang được hiển thị.

Nhìn chằm chằm vào mấy con số màu đỏ được vài giây, đôi mắt Jeonghan lại không tự chủ mà liếc nhìn sang bên cạnh khiến vài dòng suy nghĩ lúc nãy lại hiện lên, lúc cậu vô tình chạm phải mắt hắn.

Lách qua từng người, Jeonghan rời khỏi thang máy trong tư thế chật vật và xiêu vẹo khó tả, cậu cẩn thận kiểm tra lại hai cốc cafe trong tay rồi mới chầm chậm tiến về phòng làm việc, đầu còn không nhịn được quay lại nhìn cái thang máy lần cuối, bỏ ngỏ mấy thắc mắc trong cơn rối bời, Jeonghan cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ rồi bắt đầu bỏ chạy, hướng về phía phòng kế hoạch trong cơn vội vã.

7h59p, Yoon Jeonghan mở cửa đánh rầm một tiếng, cậu nhanh chóng tiến đến chỗ máy chấm công rồi chào trưởng phòng, xong xuôi mới ngồi về chỗ của mình, đưa cốc cafe cho Jisoo ngồi bên cạnh.

"Nay đến muộn vậy?"

Jisoo lên tiếng sau khi thấy người kia lại gần, nhìn theo cốc cafe đang được tiếp đất xuống bàn của anh

"Thang máy nay chạy chậm, tớ chờ mãi mới đến lượt"

Jeonghan thở dài, khẽ nhăn mày rồi cởi chiếc áo khoác ra vắt lên ghế trong khi Jisoo đáp lại bằng tông giọng thản nhiên

"Khổ rồi, check mail đi, vừa có việc mới"

"Gì vậy?? Mới xong dự án mà, còn chưa biết có được duyệt hay không"

Jeonghan khẽ nhăn mày khó chịu, đầu óc vẫn còn chút loạn vì mấy suy nghĩ trong đầu sáng nay, thứ mà giờ đã bị sự bực bội gạt sang một bên. Nhấn nút mở nguồn trên máy, Jeonghan mở hộp thông báo lên, nội dung email hiện ra ở ngay đầu, sơ sơ thì là công ty sắp mở hội nghị và họp báo, phòng kế hoạch triển khai plan rồi gửi qua là được.

"Vậy thôi ý hả?"

"Hửm"

Jisoo nghiêng người qua, anh nhướn mày nhìn Jeonghan trong sự khó hiểu

"Sao không gửi lên phòng sự kiện trước?"

"Tớ chịu, này do phó tổng giao mà"

"À..."

Jeonghan mặt tiu nghỉu nhìn màn hình, đáng nhẽ bên sự kiện sẽ nhận thông báo rồi lên ý tưởng, xong mới họp riêng với phòng kế hoạch và các phòng ban khác, ai đời phó tổng mới lại sống ngược đời, thích làm việc với phòng kế hoạch hơn à?

Bực tức nghĩ ngợi một hồi, Jeonghan chả hiểu kiểu gì mà gương mặt Choi Seungcheol hiện hẳn ra trong tâm trí cậu, trong một khắc, mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu lại ngoi lên một lần nữa.

Mắt của phó tổng Choi có màu nâu, màu nâu hổ phách. Lí do đó có thể hơi lãng xẹt nhưng thật sự đó là thứ khiến cậu phải trợn tròn con mắt này ra nhìn thẳng vào ông sếp của cậu, điều mà bây giờ nếu có ai biết được sẽ đều mắng cậu là một đứa to gan.

Jeonghan trầm mặc suy nghĩ, lúc còn ở trong thang máy cậu đã phải kiềm chế lắm mới không quay sang nhìn sếp thêm lần nữa. Trần đời nào lại có kiểu sếp nhìn y như người yêu cũ ( đang mất tích ) của nhân viên như thế này không? Nếu có thì Jeonghan cậu đây cần hỏi vài câu đấy, không thì cậu sẽ bất tỉnh nhân sự chỉ vì nghĩ quá nhiều cũng nên.

Jeonghan chẹp miệng, cậu mở thêm vài file tài liệu đính kèm trong email, trong đầu lờ mờ ghép vài đặc điểm nhận dạng lên người phó tổng mới, bao gồm cả đôi mắt kia.

Seungcheol của cậu và ông sếp đáng ghét mới đến kia quả thực chả khác gì nhau là mấy, nhưng có vài đặc điểm khiến cậu thực sự tin rằng, người kia không phải Choi Seungcheol mà cậu biết. Điển hình như tính cách, ánh nhìn, và đôi mắt.

Trọng tâm ở đây chính là đôi mắt, mắt của Seungcheol vốn có màu đen nhánh, mỗi lần nhìn cậu đều sẽ có một cảm giác cuốn hút lạ thường, cũng bởi vì chúng luôn khẽ lấp lánh sau mỗi cái nhìn trìu mến của anh.

Còn phó tổng Choi, mắt anh ta mang một màu nâu hổ phách, thứ đã ánh lên sau khi cậu nhìn ánh nắng tán nhẹ lên người sếp cậu, khiến nó mang lại sự nguy hiểm và lạnh lùng, mỗi lần nhìn qua đều khiến cậu muốn tránh xa vì trạng thái khó chịu và xa cách của hắn.

Vò đầu bứt tai thêm hai ba cái, Jeonghan nghĩ thế mống nào cũng thấy hai người họ là một, nhưng nếu chỉ để ý đến mỗi tính cách và cả đôi mắt kia, Jeonghan có thể tự tin nói rằng: sếp mới không phải là Seungcheol, chí ít thì không phải là người cậu đang nghĩ tới, mà có lẽ từ đầu đến cuối cũng chỉ là trùng hợp, từ gương mặt đến mùi hương mà thôi.

Để tâm trí mình bay xa thêm vài km, Jeonghan khẽ vỗ nhẹ mặt rồi lấy tinh thần làm việc, vứt cái ý tưởng về người song trùng gì đó vừa mới hiện lên trong đầu sau khi kết luận một câu dài dằng dặc rồi quẳng nó ngay trước khi dấn não mình vào nó. Nghĩ gì thì nghĩ, kiếm tiền trước đã, mấy việc này ăn cơm rồi nói vậy.

________

12h trưa, Yoon Jeonghan cùng cái bụng réo liên hồi đang lên tiếng đình công, mới đến công ty có 4 tiếng mà đã muốn về nhà rồi, bán mình cho tư bản cũng khổ.

Ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh mình ai cũng đã bắt đầu đứng dậy, vài tiếng hô gọi mọi người đi ăn trưa cũng đã vang lên từ phòng bên, Jeonghan cũng theo phản xạ liền quay sang nhìn Jisoo rồi dùng tông giọng đòi hỏi lên tiếng

"Hong Jisoo, nay tớ muốn ăn cơm trộn"

Jisoo ngẩng đầu lên với vẻ mặt tiu nghỉu, khẽ gật đầu rồi thở dài khiến Jeonghan phải quay sang thắc mắc

"Sao thế? Mệt à? Hay nhà có chuyện?"

Hỏi xong rồi tự trách bản thân nghĩ quá, Jeonghan liếc nhìn gương mặt buồn thiu của người kia rồi nhướn mày

"Trả lời coi!"

"Seokmin đi công tác tiếp rồi"

Jeonghan nhìn thằng bạn thân đang sầu đời vì bồ liền không nhịn được đập vào tay cậu ta vài cái

"Cái đồ giở hơi, hại tớ nghĩ cậu gặp gì nguy hiểm"

Jisoo khẽ cười khì vài cái rồi thủ thỉ xin lỗi người kia, trêu trọc thêm một hồi khiến Jeonghan muốn kêu than chê bôi cũng chả được vì quá cáu.

Xuống đến sảnh công ty, Jisoo lướt điện thoại tìm quán ăn trong khi Jeonghan đứng dựa vào người anh rồi ngáp lấy ngáp để liếc vài cái xung quanh.

Nhét tay vào túi áo, Jeonghan lại cúi xuống nhìn vào điện thoại Jisoo, thứ đang hiện ra một tràng dài những quán bán đồ ăn rồi qua loa tiện tay chỉ vào địa điểm gần chỗ họ nhất, Jisoo coi xong cũng gật nhẹ đầu.

Dừng lại trước quán cơm trộn mà họ vừa tìm được, Jeonghan và Jisoo bước vào với một nét mặt trầm trồ, quán nhỏ nằm ở góc phố được bài trí theo phong cách cổ điển, bước vào trong là một tông nâu vàng của thu, khiến không gian thơm phức mùi đồ ăn trở nên ấm cúng.

Tiến đến cái bàn còn trống, hai con người một đói một cồn cào ngồi xuống rồi cởi áo khoác, thong thả nhìn thực đơn.

Bỗng Jisoo khẽ khựng lại sau khi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nơi chiếc chuông báo khách vừa reo lên một tiếng

"Jeonghan, Jeonghan!!!"

"Gì? Cậu có gọi món nhanh lên không"

Jisoo nhìn thằng bạn vẫn đang cúi gằm mặt xuống, bất lực thở dài một cái rồi tiếp lời

"Nhìn ra phía cửa nhanh"

Jeonghan ngẩng đầu nhìn anh, gửi gắm một cái nhướn mày rồi quay đầu về phía cửa đằng sau, dùng đôi mắt mở to kèm cái miệng đang mím chặt xoay đầu nhìn Jisoo

"Giờ chạy còn kịp không?"

Jeonghan thì thầm với anh rồi liếc sang lên cạnh, chỗ trống còn lại trong quán, ngay bên phải hai người.

Jisoo nhìn người đàn ông đi từ phía sau Jeonghan, lúc này đang lại gần bọn họ, anh hướng mắt mình sang bàn bên cạnh ngay sau khi thấy Jeonghan đang nhìn nó rồi đáp lại câu hỏi của cậu trong khi người kia đang chậm rãi ngồi xuống ghế bàn bên

"Trễ rồi"

Jeonghan khẽ đập quyển menu trong tay vào mặt rồi chửi thầm trong đầu một câu "chết tiệt", nói xong thì hạ nó xuống rồi quay về phía bàn bên, tỏ vẻ ngạc nghiên chào hỏi

"Sếp cũng đến đây ăn trưa sao ạ?"

Jisoo nhìn cậu bạn đang làm điệu bộ giả trân thì cũng mỉm cười nhẹ rồi chào hỏi sếp mới

"Sếp ăn trưa vui vẻ"

Seungcheol với khuôn mặt đơ ra đôi chút vì không biểu cảm, quay sang phía hai người rồi đáp lại với giọng nói chả có tí tẹo cảm xúc nào

"Hai cậu cũng vậy"

__________

Chap này văn phong loạn quá nhỉ? :L

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip