13. Cherry trái mùa
"Anh...ổn chứ?"
Kim Mingyu dè dặt hỏi. Cậu thấy sắc mặt sếp tệ quá.
"Ừ anh vẫn ổn."
Giọng nói của Seungcheol dường như đã nghẹn lại mấy phần.
"Sao anh không gặp anh ấy?"
Lần này Seungcheol chỉ lắc đầu, anh không đáp. Cảm xúc khi anh nghe thấy tiếng nói quen thuộc kia rất rối bời. Nửa muốn gặp vì quá nhớ người kia nhưng nửa lại bị lý trí chặn lại. Và cuối cùng anh đã chọn vế sau.
"Anh định như thế nào đây?"
Wonwoo chưa muốn cho lời khuyên. Đây là chuyện của hai người họ. Và hơn hết, Wonwoo mang theo tâm lý như Jisoo, anh muốn thăm dò người trước mặt này.
"Anh chưa muốn gặp em ấy."
"Tại sao anh lại muốn trốn tránh anh Jeonghan?"
Giọng của Wonwoo đột nhiên đanh lại khiến cho Mingyu cũng phải giật mình. Giờ đây khuôn mặt anh chuyển sang vô cùng nghiêm túc.
"Hay là do anh làm điều gì có lỗi với anh ấy?"
Câu hỏi có phần nghiêm trọng của Wonwoo lại khiến Seungcheol bật cười.
"Chắc là thế. Nếu anh để ý em ấy kĩ hơn, có lẽ đã biết được em ấy mang thai rồi."
Giờ thì Wonwoo đã khẳng định chắc nịch rằng phán đoán của ông anh Jeonghan kia lúc ấy ngốc thật.
"Với lại có lẽ anh không đủ để em ấy tin tưởng."
"Không phải do anh đâu. Vấn đề là đồ ngốc kia mang thai nên suy đoán dở hơi thôi."
Hai chữ "đồ ngốc" khiến hai người còn lại cứng đơ người. Mingyu bên cạnh chọc chọc tay Wonwoo ra hiệu nhưng hình như anh chẳng thèm để ý đến cậu.
"Thật ra em ấy không ngốc-"
"Tự anh Jeonghan nhận rồi. Bí mật giấu người yêu bay ra nước ngoài sinh con. Không ngốc thế là thông minh à?"
Miệng của Seungcheol như bị xịt keo cứng ngắc lại, không thể nói được. Rốt cuộc con người Jeon Wonwoo trước mắt này có tài cán gì mà lại có thể khắc chế được người yêu bướng bỉnh của anh thế.
"Thế rồi anh định khi nào gặp trực tiếp anh ấy?"
"Anh nghĩ có thể là sau khi em ấy sinh xong."
Anh biết Jeonghan cần một người để chăm sóc lúc đang mang thai gần 9 tháng như thế này. Người đó đáng ra cũng nên là anh nhưng vẫn là lý trí giữ anh lại.
"Hai đứa biết tâm lý người mang thai thường không ổn định. Anh chỉ sợ gặp anh rồi em ấy shock quá thôi."
Jeon Wonwoo và Kim Mingyu đều gật đầu đồng tình.
"Có khi gặp anh cái đùng cái sinh luôn bé Bông không chừng."
"Anh cũng còn không chắc em ấy cần anh không nữa."
Wonwoo thở dài.
"Còn cần. Chắc do mang thai nên hôm nào sấm sét cũng sợ khóc thút thít, ôm chăn sang ngủ với bọn em. Thì ra lúc ấy tên anh Jeonghan nói mớ là Cheolie. Em với Mingyu cố dịch mãi mà không ra, sáng dậy hỏi thì cậy mồm cũng không nói nửa chữ."
Seungcheol nghe thế thì thở dài. Rõ là còn thương anh, thế mà dám chia tay như thế.
"Thế nên anh muốn nhờ hai đứa chăm sóc cho Jeonghan giúp anh với. Mọi chi phí anh sẽ lo hết. Chỉ cần em ấy và đứa bé thật ổn thôi."
"Thật ra anh không nhờ thì hai đứa em cũng sẽ chăm anh ấy thôi. Cái đồ ngốc đó có bao giờ tự lo được cho mình đâu mà. Giờ còn thêm một em bé nữa, bọn em không yên tâm chút nào cả. Em cũng đề nghị là lúc anh ấy được xuất viện rồi thì mới nên gặp anh. Chứ với cái tâm lý yếu đuối như hiện giờ của đồ ngốc ấy thì không nên chút nào."
Seungcheol cũng đành phải chấp nhận xa Jeonghan của anh thêm một thời gian nữa vậy.
"Cảm ơn hai đứa nhiều lắm."
Mingyu và cả Wonwoo đều lắc đầu bảo không có gì. Có lẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mấy tháng thôi mà hai người họ đã xem Jeonghan như bạn bè thân thiết rồi.
Thời gian thoảng qua như một cơn gió. Mới đó mà đã qua 2 tuần.
"Wonwoo ơi, anh muốn ăn cherry."
Jeonghan nũng nịu đòi Wonwoo.
"Không có chỗ nào bán đâu anh."
Jeonghan nghe thế thì xị mặt.
"Em gạt anh. Rõ ràng nãy anh thấy ở dưới cửa hàng bên cạnh bệnh viện có mà."
Mingyu thấy tình thế khó xử quá, anh đành mở miệng ra xoa dịu.
"Để em đi mua cho."
Jeonghan còn chưa kịp hưởng ứng thì sự dũng cảm của Mingyu đã bị dập tắt bởi cái lườm sắc lẹm của người yêu.
"Kim Mingyu, cậu chống đối?"
Mingyu to lớn lập tức hoá thành cún con. Người cậu co rúm lại, nháy mắt với Jeonghan cầu cứu.
Anh ơi, anh Wonwoo giận em rồi. Anh ấy đổi xưng hô luôn kìa huhu.
Mày cũng tội nhưng mà thôi anh đành kệ vậy, phải lo cho thân anh trước đã.
Anh! Em chiều ý anh mà làm trái ý anh Wonwoo đó!
Ừm thì...Anh cũng đâu bắt
"Yoon Jeonghan, Kim Mingyu."
Hai con người bị điểm danh ngồi thẳng dậy, cười cười lấy lòng Wonwoo.
"Hì anh hong ăn nữa, anh ăn táo Wonwoo gọt thôi."
"Ha ha đúng rồi đấy. Trái cây dưới kia chắc gì đã sạch. Để em rửa táo cho anh ăn nha."
Wonwoo thở dài. Hai đồ ngốc kia sợ anh đến vậy rồi à.
"Không phải là em không cho anh ăn. Em hỏi rồi, chỗ cherry đấy đều trái mùa cả. Nếu anh vẫn còn muốn ăn tiếp thì để em đi mua."
Jeonghan biết nếu bây giờ anh say yes, Jeon Wonwoo sẽ bơ đẹp anh luôn. Vả lại đã biết là trái mùa, anh cũng không dám nữa.
Còn về phần Kim Mingyu thì hình như bị dỗi thật rồi.
Mấy lần cậu cún chạm vào người Wonwoo đều bị anh đẩy ra, gương mặt lạnh băng không nói một câu nào.
Anh, anh làm anh Wonwoo giận em rồi.
Ủa hong liên quan nha. Là tại em hong nghe lời bé nó chứ bộ.
Lại là Yoon Jeonghan và Kim Mingyu thần giao cách cảm.
"Cuộc nói chuyện" của hai người bị đứt đoạn bởi đĩa táo được Wonwoo cắt xong. Mingyu định bụng lấy một miếng ăn, tay còn chưa chạm đến đã bị Wonwoo đánh một phát.
Kim Mingyu chưa kịp la đau đã bị ánh mắt đe doạ của mèo nhỏ khiến cậu tự động khoá miệng lại. Đôi mắt chỉ biết híp lại, hai lông mày nhăn hết sức thể hiện sự bất bình. Cậu chỉ đành ngậm ngùi đưa đĩa táo đến gần chỗ giường bệnh của Jeonghan.
Mỗi ngày Kim Mingyu bị hắt hủi là một ngày vui. Jeonghan tươi cười mà cầm miếng táo lên. Khoảnh khắc anh định cắn miếng táo thì bụng đột nhiên quặn lại. Miếng táo vì tay mất sức mà rơi xuống.
"Wonwoo, Mingyu, anh đau quá..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip