25.

"Sao hôm nay anh không đi học?"

"Hanie ơi, anh bệnh rồi..."

Seungcheol đưa ngay cái giọng mè nheo làm nũng với Jeonghan, tiếng ho khụ, giọng khàn đặc khiến Jeonghan lo lắng. Vậy mà đầu dây bên kia cứ than đau họng nhức đầu mãi làm em bồ đứng ngồi không yên.

"Nhà anh ở đâu, em qua chăm."

"Không sao đâu, cũng nhẹ thôi..."

"Nói!"

"Không sao..."

"THẾ THÌ ĐỪNG CÓ THAN NỮA!"

Jeonghan cúp máy trong sự ngỡ ngàng của Seungcheol. Có nhiều lý do để Seungcheol không muốn cho Jeonghan biết nhà của mình, lý do cực kì quan trọng nhất chính là bố mẹ Jeonghan, lý do thứ hai Seungcheol biết Jeonghan không thích mấy đứa nhà giàu hay ra vẻ ta đây, thậm chí ghét cay đắng là đằng khác. Em bồ cúp máy, Seungcheol chỉ biết thở dài, giờ tay nhấc không lên, cả người mệt lả không còn sức sống, còn chẳng cầm điện thoại nhắn tin nổi cho em bé để dỗ nữa.

Jeonghan tự thấy mình hơi quá đáng. Nếu mình trong hoàn cảnh đó thì chắc hẳn ngay bây giờ cảnh tượng một Seungcheol ráo riết lo lắng đang đứng trước mặt mình. Cả đời Seungcheol yếu lòng trước Jeonghan, sợ nhất nước mắt rơi và khi Jeonghan bị đau. Nhưng mà biết vậy, Jeonghan không thể gọi điện được cho Seungcheol nữa, không biết nhà Seungcheol ở đâu, không biết Seungcheol của mình có ổn hay không. Tự nhiên Jeonghan lại lo đến mức bật khóc.

"Soo ơi..."

"Jeonghan sao vậy? Khóc à?"

"Soo biết nhà Seungcheol không?"

"Tao không biết nữa, sao vậy?"

Ngay cả Jisoo cũng không được tiết lộ nhà Seungcheol cho Jeonghan biết bất kể lý do gì. Nghe tin bạn mình bị bệnh thì Jisoo cũng nhắn vài câu động viên, chỉ có Jeonghan trong lòng càng lúc nặng trĩu.

"Seungcheol không sao đâu, đừng lo lắng quá!"

Xoa nhẹ vào vai Jeonghan trấn an. Jisoo biết ngay kiểu gì cũng bệnh, một phần nhờ món quà sinh nhật dành cho Jeonghan mà Seungcheol sẵn sàng thay bố mẹ Yoon chạy đôn chạy đáo lo bàn tiệc, rồi tiệc ngoài trời lại chạy ngay trúng cơn mưa, khiến cuối cùng, một thanh niên trai tráng cũng phải gục xuống.

"Seungcheol không rep tin nhắn tao, gọi điện cũng không nghe..."

"Chắc nó ngủ rồi, đang bệnh mà."

"Nhưng mà tao lo!"

Jisoo thở dài, nhìn đôi mắt long lanh của Jeonghan mà không kiềm lòng được, cuối cùng con tim chiến thắng, Jeonghan ngồi yên vị sau yên xe của Jisoo và phóng thẳng đến nhà Seungcheol. Xe dừng lại ngay một căn nhà thật quen thuộc, "nhà người quen".

"Nhà ai đây?"

"Nhà Seungcheol."

"Hả?"

Jeonghan nhìn ngơ ngác, Jisoo chỉ cười cười rồi bấm chuông một cách tự nhiên. Cánh cửa mở ra, quản gia của gia đình cúi đầu chào, xưng cậu Hong một cách trang trọng.

"Cháu đến tìm Seungcheol."

"Cậu Seungcheol trên phòng, để tôi dẫn cậu lên."

Jeonghan kéo nhẹ áo Jisoo, vẫn chưa định hình được tinh thần, Jisoo đã kéo đi vào bên trong dứt khoát. Kiến trúc ngôi nhà khiến Jeonghan không khỏi thán phục, đưa mắt trầm trồ trước nền kiến trúc độc đáo mang phong cách cổ điển rất riêng. Không phải tự nhiên bản thân Seungcheol lại sành như vậy, sinh ra trong một gia đình mang cốt cách của một doanh nhân giàu có, tài phiệt thì đương nhiên Seungcheol cũng mang một phần tính đó. Chỉ có điều Jeonghan không tin, không tin về chính thân phận của Seungcheol.

Vị quản gia cúi đầu rời đi. Cánh cửa phòng mở ra, trái ngược với vẻ cổ điển bên ngoài, phòng Seungcheol không hề duy mỹ quá, nó đơn giản đến mức tối ưu. Một mùi hương thân thuộc bọc quanh Jeonghan.

"Vào chăm đi, tao còn có tiết, cần gì thì gọi tao, học về tao mua đồ ăn qua cho."

"Jisoo... mà tao ngại..."

"Ngại gì?"

Jeonghan im lặng một hồi, Jisoo xoa nhẹ vai cổ vũ tinh thần rồi rời đi. Jeonghan rón rén bước vào phòng Seungcheol, anh bồ nhà mình đang ngủ, nhìn lại thương, mặt đỏ bừng lên cả người nóng ran, thân nhiệt tỏa ra đến Jeonghan còn cảm thấy khó chịu.

Vén nhẹ mái tóc xòa trước mặt, bàn tay Jeonghan loa đi giọt mồ hôi trên trán Seungcheol. Seungcheol ngủ miên man, mắt nhắm nghiền nhăn nhó.

"Jeonghan..."

Seungcheol vô thức thều thào. Seungcheol cảm nhận được bàn tay ấm áp của em chạm nhẹ trên mặt, mùi hương dịu nhẹ chỉ riêng em mới có, cứ vây quanh Seungcheol khiến anh phải lờ mờ tỉnh giấc trong cơn mê.

"Seungcheol có đau chỗ nào không?"

"Sao em lại ở đây..."

"Có chuyện gì em không thể tới đây à?"

Seungcheol lắc đầu, gượng ngồi dậy ôm chặt lấy Jeonghan, cằm tựa lên vai. Giọng Seungcheol khàn đặc đi không thể nói được nữa, cả người nóng ran lên, khiến Jeonghan rùng mình.

"Seungcheol đi bệnh viện!"

"Seungcheol..."

"Này..."

Không một hồi âm khiến Jeonghan hoảng sợ, đặt người Seungcheol xuống giường rồi chạy đi nhờ sự giúp đỡ. Căn biệt thự rộng lớn toàn thứ công nghệ hiện đại khiến Jeonghan trở nên rối bời hơn. Tình cảnh gấp rút, lại không biết đường xuống ở đâu. Bỗng có tiếng thang máy dừng lại, cánh cửa thang máy dần mở ra, không cần biết là ai, Jeonghan sẵn sàng chạy đến kéo tay họ để đỡ lấy Seungcheol... nhưng ánh mắt ấy khiến Jeonghan chôn chân tại chỗ.

"M... mẹ..."

"J... Jeonghan con..."

Là mẹ của mình, mẹ của mình tay cầm chổi, tay cầm khăn, mẹ của mình mồ hôi đẫm áo đang hì hục lau từng cửa thang máy, mẹ của mình, thấy mình... và mình gần như muốn sụp xuống...

Người giúp việc gia đình Choi.

Jeonghan ngồi khụy xuống đất, đôi mắt không dám đưa lên nhìn lấy đôi mắt mẹ của mình nữa.

"Seungcheol bị sốt cao lắm, Seungcheol không ngất đi rồi..."

Bà Aejong chạy vội đến phòng Seungcheol, sờ trán rồi gọi ngay cho bác sĩ, bà Aejong tháo vát, chạy đi lấy khăn và nước ấm, lau mặt lau người cho Seungcheol. Đặt nhẹ chiếc khăn lên trán để hạ nhiệt. Xong hết bà Aejong thở phào nhẹ nhõm, vén mái tóc xòa trước mặt của Seungcheol với nụ cười hiền. Tất cả những hành động ấy Jeonghan đã nhìn thấy hết, em chỉ biết tủi thân lặng lẽ rời đi.

"Jeonghan ơi... Con nghe mẹ nói..."

Bước chân khựng lại, bà Aejong chạy đến ôm chầm lấy đứa con trai.

"Mẹ xin lỗi..."

Jeonghan lắc đầu, kéo tay mẹ xuống.

"Giải thích sau đi, mẹ chăm sóc Seungcheol kĩ nhé, Seungcheol không khỏe lại thì không hay đâu. Con còn có tiết, mẹ giữ gìn sức khỏe."

Rồi Jeonghan rời đi. Mẹ em chỉ biết nhìn theo, con trai mình đã lớn rồi, giấu thằng bé được cả hơn mười năm, cứ tưởng cái hoa mỹ thế nào, lại đi làm giúp việc cho một gia đình giàu có, có đứa con lại là bạn thân con trai mình. Thật đáng buồn.

Jeonghan không đi học, một mình tản bộ bên sông Hàn lặng nước. Ngày hôm nay không vui một chút nào, Jeonghan chỉ muốn lặn thật sâu xuống dòng nước. Cuộc đời Jeonghan bế tắc đến thế là cùng, trớ trêu lắm mới gặp hoàn cảnh như thế, nở một nụ cười rỗng tuếch rồi lại rơi nước mắt.

Trời Seoul đổ về cơn nắng vàng của hoàng hôn, mặt trời càng xuống tiết trời càng lạnh hơn. Cái giá buốt rít vào gò má của em. Đôi mắt đỏ hoe, đôi má ửng lên. Ngồi ở đây từ lúc trời còn nắng gắt, đến lúc cơn lạnh se qua người, Jeonghan khịt mũi, đứng dậy rồi về nhà. Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Seungcheol gọi.

"Anh khỏe chưa?"

"Khỏe hơn một chút rồi, anh xin lỗi vừa nãy anh ngủ sâu, không trả lời được tin nhắn của em..."

"Không sao, anh đỡ hơn là được rồi, sáng nay em hơi nặng lời nên là..."

"Sao giọng em lại khàn thế? Hay đến lượt em bệnh rồi?"

"Không có!"

Jeonghan vội vàng chỉnh lại sắc giọng, đầu em quay vòng đau nhức, hình như sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Jeonghan, hay em khóc?"

"Không, em không khóc... mà em có việc, tắt máy nhé, Seungcheol nghỉ ngơi đi!"

Jeonghan không đợi câu trả lời liền ngắt máy. Choáng váng ngoắc lấy chiếc taxi bên kia để về nhà, vừa về đến nhà, Jeonghan nằm ngay xuống giường. Hình như bệnh thật rồi, không biết do gió trời hay do Seungcheol lây bệnh cho nữa.

Màn đêm buông xuống, cả người Jeonghan nóng như đổ lửa, đầu đau như búa bổ. Em khát nước, ngồi dậy với tay nhưng lại vô tình làm đổ cả ly, đứng còn không được thì làm ăn được gì. Giờ em hiểu cảm giác của Seungcheol ban sáng, chỉ muốn gọi điện cho Seungcheol than rằng em đau, khó chịu trong người lắm. Nhưng mà Seungcheol cũng đang bệnh mà...

Jeonghan ngủ thiếp đi trên sàn bếp, ngủ lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy đã thấy chính mình nằm dựa vào tượng. Sau một giấc ngủ cũng đỡ hơn chút, Jeonghan ráng gượng dậy, ra khỏi nhà để mua thuốc, mua một bát cháo nóng lót dạ. Mắt lúc rõ lúc mờ, Jeonghan chỉ sợ mình ngã mất rồi làm phiến đến mọi người xung quanh, nhanh nhanh lẹ lẹ về nhà. Ăn uống xong đã thấy Seungcheol chào buổi sáng.

"Anh khỏe hơn rồi nè, chiều nay anh đi học gặp Jeonghan nhé!"

"Chiều nay em nghỉ một bữa."

"Sao vậy? Em không khỏe à?"

"Khỏe mà, nhưng mà em có chút việc, nghỉ chiều nay thôi, mai em đi học lại anh không cần lo đâu!"

"Được rồi, Hanie nhớ giữ sức khỏe, đừng để bệnh giống anh, mệt lắm... À chiều ăn gì không anh mua qua?"

"Em không."

"Cần gì thì gọi anh nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe, anh hết bệnh mới hôn em được..."

Seungcheol tốt quá Jeonghan lại buồn. Hay là thôi nhỉ, người tốt nên gặp một người tốt hơn.

-----

Mọi người ơi, ý là mọi người đọc mọi người có thấy là Jeonghan được thiết lập là một em bé dễ bị overthinking không? Kiểu vừa dễ tủi thân vừa dễ khóc. Không biết ý mọi người sao nhưng mà tui viết kiểu thích như vậy á, Jeonghan buồn buồn tủi thân một tí thôi là có người dỗ liền, bị thích í😭✨

Đáng lẽ hôm qua tui lên em này cho mấy bà rồi, mà tui nôn đi ngủ quá nên quên🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip