chapter 5.

Con sư tử lớn tiu nghỉu đứng trước cửa tiệm, đuôi ỉu tai cụp, lòng thầm mắng mình vội vàng quá, dọa thỏ con chạy mất.

Mà Jeonghan ngồi trên taxi lại thảm hơn, cậu đỏ mặt cắn móng tay, trong đầu chỉ nghĩ được mấy chữ “Hôn rồi hôn rồi hôn rồi hôn rồi.”

Tóm lại thì Jeonghan không phải là kiểu quá để tâm đến việc hôn hít. Tính tình cậu phóng đãng phong lưu, hôn qua không ít người, còn ở thế chủ động. Vậy mà lần này bị một chủ tiệm cắt tóc dịu dàng hôn, tim cậu không nhịn được mà nhảy lên mấy nhịp.

Jeonghan vô thức đưa tay sờ lên mái tóc vẫn còn hơi ướt, rồi nghĩ đến cảm giác bàn tay to lớn của Seungcheol dịu dàng gội đầu cho mình mà tâm can mềm xuống một nửa. Bàn tay ấy có bao nhiêu thô ráp cậu biết rõ. Nhưng Seungcheol chưa hề khiến Jeonghan đau. Mọi lần gội đầu đều như thấy chưa đủ dịu dàng mà hỏi rằng có đau không, có cảm thấy khó chịu không. Chắc cũng vì những hành động đó mà trái tim Jeonghan dần dần đã đặt trọn vào bàn tay ấy rồi.

Một mái tóc dài, một con người mang nhiều vết thương cuối cùng cũng không cần phải gồng mình nữa. Bởi vì cậu đã có người sẵn sàng gom tất cả sự dịu dàng trên thế giới đem đến cho cậu, khẽ khàng vuốt mái tóc dài của cậu rồi trân trọng hôn lên.

Seungcheol ủ rũ, Seungcheol không thèm mở tiệm. Đúng ra thì anh có mở, nhưng mở hai tuần rồi người ấy cũng không tới. Hai tuần cũng đủ để anh suy nghĩ về việc phải mở lời như thế nào với Jeonghan. Để người ta không nghĩ rằng chỉ vì mái tóc mình mới thích người ta. Seungcheol đã soạn thảo bao nhiêu văn bản, đọc đi đọc lại cho thuộc để chờ Jeonghan đến. Nhưng đợi mãi người không tới, mà càng đọc càng thấy dở hơi. Seungcheol dần dần mất niềm tin vào khả năng tán tỉnh người khác của chính mình.

“Con nên đi xem mắt rồi, Seungcheol.”

Bố anh đanh thép nói bên kia đầu dây, không chừa ra một hơi cho anh chen vào. Cứ một tràng một tràng tuôn vào tai:

“Anh lâu như vậy rồi cũng không đi với con gái. Vậy anh thích con trai đúng không? Được. Bố chấp nhận tuyển cho anh vài đứa. Cuối tuần này sắp xếp đi ăn với con người ta đi.”

Seungcheol bên này vừa hoảng loạn vừa bất lực, nói: “Nhưng con đã để ý người khác rồi.”

Bố ngồi im lặng một lát, rồi hình như vừa đập bàn cái bốp, hét lên: “Có chắc không!”

Seungcheol ờ dài một tiếng. Bố lại hỏi dồn: “Làm sao?”

Đầu dây bên kia im lặng không trả lời, bố Seungcheol không chịu nổi nghi ngờ nữa, nói: “Anh lại kiếm cớ để không đi xem mắt đúng không?”

“Con… con thật sự-”

“Chắc rồi, vậy thì cuối tuần này cứ y lịch mà đi. Anh mà bày đặt có để ai vào mắt à? Tôi cũng là bố anh gần ba mươi năm rồi đấy con trai ạ. Coi như lần này bố xin anh đi một lần thôi nhé? Nếu đi mà không có kết quả thì thôi, cho anh ế đến già, về cõng bố đi chợ cũng được.”

Seungcheol mỉm cười bất lực, nói: “Được rồi. Con chỉ đi cho có thôi đó. Không lấy người về đâu, cõng bố còn thích hơn.”

Bên đầu dây kia rên rỉ chán chường một câu: “Thôi cho bố xin.”

Cuộc gọi vẫn kéo dài thêm tầm năm sáu phút nữa rồi tắt. Seungcheol thở dài tựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa kính trong suốt tìm kiếm một bóng hình. Nhưng con hẻm lại vắng vẻ đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của gió, còn nghe thấy cả tiếng những ánh nắng rơi trên phiến lá xanh rì. 

Seungcheol không phải là kiểu người nhạy cảm, nhìn mưa thì buồn, nhìn nắng thì vui. Anh chỉ có hứng thú với những chuyển động nhỏ nhắn tinh tế xung quanh, và còn chịu khó quan sát kỹ hơn một chút. Vậy nên anh có thể ngồi lì một chỗ cả ngày, ngắm nhìn hết chỗ này đến chỗ khác trong ngõ hẻm mà không cảm thấy chán. Thậm chí còn thấy thú vị khi xem một con ve sầu đang lột xác trên thân cây, hay nhìn một bông hoa bìm bìm dần héo úa.

Và cũng nhờ cặp mắt tinh tường ấy, anh mới phải lòng Jeonghan ngay từ những giây phút đầu tiên.

Thời đại này rồi, còn có người yêu từ cái nhìn đầu tiên, còn có người nhất kiến chung tình với người khác, nghe cứ cổ hủ, lạc hậu như thế nào đó. 

Nhưng người như Seungcheol, đã ở cái tuổi này rồi, trải qua bao nhiêu cuộc tình rồi, anh cũng không phải ngốc nghếch đến mức không phân biệt được đâu là có thiện cảm với một người, và đâu là nguyện đem trái tim mình đặt vào bàn tay người khác.

Jeonghan cũng thế. Cậu đã đi đủ xa, học đủ nhiều, đã biết như thế nào là mối tình đầu, như thế nào là tổn thương, như thế nào là mạnh mẽ vùng dậy. Jeonghan biết, mình xứng đáng nhận được yêu thương. Chỉ là trước khi nhận được yêu thương, cậu muốn học cách yêu thương mình trước. Để đến bây giờ khi gặp Seungcheol, khi trái tim một lần nữa rung lên mãnh liệt trước người khác, cậu mới chọn nghỉ ngơi, chọn dừng chân ở một trạm cuối cùng, đặt trọn bản thân mình vào tay người khác để nhận lại yêu thương.

Ở tiệm tóc, Seungcheol rất ít nói. Trừ những lúc hỏi chọn dầu gội đầu, hỏi có đau không ra thì cũng không có gì khác. Vậy mà bây điện thoại Jeonghan gần như sắp nổ đến nơi vì tin nhắn, điện thoại, thậm chí là cả email mà người gửi không ai khác chính là ông chủ tiệm tóc Lion - Choi Seungcheol.

“Phiền chết đi được.”

Yoon Jeonghan, người đang vùi đầu vào đống deadline đã rượt cậu từ tuần trước đến tuần này, nói phiền vậy nhưng cứ mỗi lần thấy tin nhắn là toét miệng cười. Coi việc thấy thông báo nhảy pop pop trên màn hình máy tính như công cụ thư giãn sau những giờ căng thẳng. Chưa được tỏ tình nhưng cậu cảm thấy như mình đã yêu lâu lắm rồi vậy.

Deadline vừa xong, cậu mới mò đến điện thoại để đặt đồ ăn ngoài. Vừa mở nguồn lên một cái là hàng chục tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ thông báo về, làm Jeonghan sợ tay mình sẽ bị rung gãy mất. Vừa hay, cái màn hình lag vì quá nhiều thông báo lại vang lên một hồi chuông, mãi vài giây mới hiện lên khung hình cuộc gọi. Mà không ai khác, lại là Choi Seungcheol.

Jeonghan bắt máy, nằm ườn ra sopha. Đầu dây bên kia sau quá nhiều cuộc gọi thì được bắt máy liền sững người một lát. Đến khi nghe Jeonghan mở miệng hỏi “Chuyện gì” đã mới có phản ứng lại.

“Ò… sao từ sáng đến giờ không bắt máy?”

Jeonghan trở mình, mò lấy điều khiển TV nhưng cũng chỉ mân mê không bật, đáp: “Bận á.”

Seungcheol lại ò dài một tiếng, rồi sau một hồi rất đắn đo, Seungcheol mới bảo: “Tại tôi nhớ em nên mới gọi nhiều. Có phiền em không?”

“Phiền chứ, phiền chết đi được ấy. Anh nhắn tin đến làm tôi không tập trung được, tôi cứ cười như một thằng dở hơi vậy. Văn tán tỉnh của anh quá tệ, dù không đến nỗi tệ như ‘Em đã ăn cơm chưa’ hay gì đó nhưng so với tôi anh tệ hơn nhiều.”

Những câu trên kia Jeonghan chỉ nghĩ trong đầu thôi. Nhưng khi nghe thấy câu “tôi nhớ em”, Jeonghan lại không giấu nổi nụ cười, gạt bỏ mọi suy nghĩ vừa nãy rồi đáp nhỏ: “Không phiền.”

“Vậy… em có nhớ tôi không?”

Với loại câu hỏi bất ngờ này, và với tư cách là người nằm trong mối quan hệ mập mờ, anh đẩy tôi đưa như thế này, Jeonghan có hơi giật mình. Nhưng sau đó cậu chỉ chọn lấp liếm bằng một câu: “Cũng chưa yêu đương gì mà…”

Tiếng “Ồ” của Seungcheol lần này, hình như có mang theo một chút bĩu môi đáng yêu nào đó.

“Vậy em nhanh nhanh yêu tôi đi.” Seungcheol lại cười, nhẹ giọng nói, tông giọng rất nghiêm túc khiến Jeonghan phải ôm tim thật lâu mới có thể bình tĩnh được.

“Được rồi được rồi, để xem xem trình độ của ông chủ Cheol thế nào đã.”

Seungcheol nghe xong liền như một đứa con nít ba tuổi ngồi phân bua: “Tôi giỏi thế này rồi còn gì. Em bây giờ phải thích tôi chết đi được rồi chứ! Em đang tự dối lòng thì có. Phải tôi là em, tôi đã yêu ngay từ đầu rồi.”

Jeonghan bên đầu dây bên kia không những không khó chịu khi bị nói là mình đang ‘tự dối lòng’, mà còn cảm thấy buồn cười vì được nghe người đã đầu ba mươi lại ngồi lải nhải như một đứa con nít với mình. Vậy nên Jeonghan mặc sức trêu chọc: “Tôi cũng đâu có nhẹ dạ đến thế. Chẳng qua là ông chủ Cheol gội đầu quá dịu dàng. Tôi cũng muốn hưởng thụ lâu một chút chứ bộ.”

“Muốn hưởng thụ lâu thì em yêu tôi đi.”

Nói rồi, Seungcheol đổi sang một giọng điệu nghiêm túc, rót vào tai Jeonghan toàn là mật ngọt: “Tôi sẽ gội đầu cho em cả đời.”

Đầu Jeonghan nổ tung rồi. Không còn nghĩ được gì nữa rồi. Chỉ nghe văng vẳng mấy chữ: “Tôi sẽ gội đầu cho em cả đời.”

Kia là tỏ tình đúng không? Mẹ nó, tỏ tình kiểu này làm Jeonghan thích chết đi được.

Bằng một cách rườm rà nào đó, cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc. Jeonghan như con kiến nhỏ đang hụp lặn trong hũ đường ngọt ngào. Từ sáng đến tối cứ ngồi cười ngốc một chỗ.

-----------------

suýt nữa là đăng lộn chap luôn các pạng =))) cái tay này có nên quýnh cho đỏ lên hok? hay em rẽ tóc ra cho mng búng trán nhó? =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #cheolhan