•17•
Sáng hôm sau Jeonghan tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, loạng choạng ngồi dậy cậu phải mất cả gần 5 phút mới nhận ra đây không phải nhà mình, hoảng loạn đến mức cổ họng ứ nghẹn chẳng thốt nên lời cậu kiểm tra thử trước xem cơ thể mình có dấu hiệu đáng dơ bẩn nào không và hên là không có. Sau đó tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra khiến Jeonghan giật bắn người, gương mặt của một người con trai cao lớn hiện ra sau cánh cửa.
- Ồ Jeonghan cậu tỉnh rồi ! - Hắn ta tươi cười đi đến chỗ cậu.
- Cậu là.. Minseok? - Jeonghan nheo mày nhớ lại người đang tiến tới chỗ mình nhưng vẫn chưa hết dè chừng mà hơi rúc người vào chăn.
Minseok năm xưa đã học cùng lớp cấp 3 với cậu, Jeonghan chẳng biết gì về hắn ngoài trừ việc cậu biết rằng hắn ta đã thích cậu suốt một thời cấp 3 dài đằng đẵng. Jeonghan thậm chí còn chẳng tiếp xúc hay lại gần gì Minseok nhưng bằng cách nào đó người vừa có sắc có tiếng như hắn lại thích cậu, rồi tiếp cận cậu bằng những cách nhẹ nhàng nhất còn chăm lo cậu rất nhiều trong thời gian đó. Tuy có người quan tâm cũng rất cảm kích nhưng hắn ta khiến Jeonghan bị ghép cặp và có rất nhiều lời đồn không tốt bởi vì hắn được bao nhiêu người theo đuổi, thậm chí có một số kẻ biết việc Jeonghan vẫn từ chối Minseok nên đã cố tình bắt nạt cậu. Điều đó khiến Jeonghan rất áp lực và cảm thấy e ngại, de chừng Minseok vì không muốn vướng vào rắc rối.
- Jeonghan à về chuyện năm xưa tôi rất xin lỗi.. Vì tôi mà cậu gặp rất nhiều chuyện.. - Hắn nhìn thấy cậu không nhìn vào mình mà còn có cả thái độ sợ sệt chán ghét liền lên tiếng xin lỗi.
Suốt ngần ấy thời gian Minseok thích cậu, đến giờ tuy không còn nhiều nhưng nó vẫn sâu đậm, lại càng sâu đậm và nhiều hơn một chút khi biết Jeonghan đã có người trong lòng và có vẻ đó không phải là một cuộc tình đẹp. Bao nhiêu lời phát ra khỏi khuôn miệng cậu vào tối qua đều là cái tên " Seungcheol " cùng hơi men cay xè, xót xa. Nhìn Jeonghan im lặng Minseok cũng đoán chắc chắn cậu chẳng nhớ gì vào tối qua.
- Mau.. Tôi muốn về nhà.. - Jeonghan một đỗi sau mới cất giọng, cậu không muốn ở nơi ngột ngạt với người mà cậu muốn tránh suốt đời này.
- Cậu vội thế ? Quay về với người tên Seungcheol à ? - Minseok cau mày, cảm thấy như bản thân trở thành quái vật trong mắt Jeonghan khiến hắn thấy khó chịu, liền gằn giọng nặng nề đọc ra tên của anh.
Sau khi nghe cái tên Seungcheol được bật ra khỏi cổ họng hắn, Jeonghan khựng lại nhìn hắn bằng con mắt mở to vì bất ngờ, muốn thay cho câu hỏi vì sao hắn biết đến anh. Nhưng hắn không trả lời mà chỉ nhếch mép rồi để lộ ánh nhìn đắng cay, trong đôi con ngươi màu đen tuyền trong trẻo của hắn, hiện lên hình ảnh của một Yoon Jeonghan vẫn phũ phàng, né tránh hắn như 7,8 năm về trước. Thở hắt ra một hơi, hắn quay lưng lại rồi vọng cho cậu một câu ngắn gọn " Đi thôi ". Jeonghan lập tức bật dậy khỏi giường rồi theo sau lưng hắn, Minseok rất cao. Hắn cao hơn cậu cả một cái đầu, nhưng quan sát từ đằng sau Jeonghan có thể thấy bờ vai đó rất cô đơn, như một kẻ thất tình thảm hại.
Sau đó Jeonghan về lại chung cư của cậu rất an toàn, trên xe hắn cũng chả mở miệng nói gì, Jeonghan cũng chỉ lo suy nghĩ xem bản thân tối qua đã bất tỉnh lúc nào. Đi trên hành lang đến căn hộ của mình, cậu thấy từ xa có một bóng người tựa lưng vào cái tường đối diện cửa căn hộ của cậu. Càng lại gần cậu nhận ra được bóng dáng quen thuộc đó.
- Seungcheol..!? - Jeonghan mở to mắt bất ngờ, gọi tên để xác minh là anh, Seungcheol nghe thấy liền giật mình rồi quay ra nhìn cậu.
- Jeonghan !! - Seungcheol to giọng gọi tên Jeonghan rồi chạy đến chỗ cậu. - Tối qua tôi bận nên không thể hỏi rõ, nghe giọng cậu qua điện thoại nghẹn lắm có sao không thế ? Wonwoo cũng bảo hôm nay không thấy cậu đi làm nên cậu ấy cũng đã lo lắm đấy! - Seungcheol áp đôi bàn tay ấm áp của mình lên mặt Jeonghan xoa xoa thì liền ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu.
Sau đó bảo Jeonghan mở cửa nhà liền đi nhanh vào trong pha nước giải rượu cho cậu. Jeonghan chưa kịp update nổi não mình thì anh đã tới tấp lo lắng điều này khiến Jeonghan quá tải đến mức 10 phút sau mới nhận ra mà đỏ bừng cả mặt. Vừa lúc Seungcheol đem đến nước cho cậu, thấy mặt Jeonghan đỏ như gất khiến anh tiếp tục hoảng. Đặt ly nước xuống bàn rồi lại tiếp tục thăm hỏi cậu.
- Jeong.. Jeonghan à, sao thế ? Cảm thấy không khoẻ à nói tôi nghe đi ?
- Không.. Không có gì đâu... - Jeonghan dùng một tay che khuôn mặt đỏ chói của mình một tay đẩy mặt Seungcheol ra xa xa, bởi nếu anh cứ gần như vậy tim Jeonghan sẽ chịu không nổi mà nổ tung mất.
Seungcheol nhẹ nhàng cầm tay cậu gỡ xuống, đôi lông mày vẫn cau lại, chưa yên tâm với những gì cậu nói, liền đổi tông giọng nghiêm túc và trầm ấm hơn.
- Jeonghan à
- H.. Hửm? - Tông giọng trầm của anh vang lên bất chợt khiến cậu nổi cả da gà vì nó quá hay.
- Nói tôi nghe tối qua cậu đã đi đâu và xảy ra chuyện gì nào ?
Jeonghan im lặng một lúc rồi cất giọng.
- Haiz.. thiệt tình chỉ là đi họp lớp thôi, tôi bị mời rượu nhiều nên đã say quá, sau đó được một người bạn chở về. Thế thôi. - Jeonghan thở dài ra rồi bĩu môi kể lại, cậu không muốn để anh biết cậu là một đứa kém cỏi uống mới hết một chai đã chóng mặt lên xuống, bởi này là lòng tự tôn của đàn ông.
- Haha, vậy thì may quá rồi. - Seungcheol nghe xong liền thở phào ra, thú thật anh cũng không biết sao mình lại lo lắng cho cậu đến thế. Chỉ là từ lúc nghĩ về việc Jeonghan sẽ đi cạnh một tên cao lớn si tình nào đó khiến anh cảm thấy không an toàn nếu để cậu ra đường một mình với khuôn mặt xinh đẹp đó, biết bao nhiêu kẻ dơ bẩn sẽ chạm vào cậu chứ? Thế nên dù sao anh cũng nên bảo vệ người bạn này.
Jeonghan đã quan sát Seungcheol từ nãy giờ nhưng có lẽ anh lo chìm vào suy nghĩ riêng quá nên không để ý đến ánh nhìn của cậu nãy giờ vẫn dáng lên người anh. Jeonghan phân vân, sau đó cắn chặt môi rồi nhào đến ôm chầm lấy Seungcheol, anh bị ôm bất ngờ nên cũng giật mình tỉnh lại khỏi suy nghĩ của mình nãy giờ.
- Jeong.. Jeonghan à ? Sao thế cậu làm tôi hết hồn. - Seungcheol cứ để cậu ôm như thế mà hỏi cậu.
- À ừm... ờ.. không không có gì.. - Jeonghan thoát ra khỏi lòng ngực của anh với khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng gào thét tự hỏi sao bản thân lại làm chuyện xấu hổ này, nhìn Seungcheol chẳng vui vẻ gì cả. Sau đó từ từ thả tay ra, không ôm anh nữa.
Nhưng Seungcheol liền nắm lấy tay cậu kéo lại, tiếp tục ôm cậu vào lòng.
- Seung..cheol à..? - Jeonghan bất ngờ đến lắp bắp, trống ngực cứ đập liên hồi.
- Tôi lạnh, ôm xí đi.
* bùm *
Tim của Jeonghan thật sự muốn nổ tung, ngượng chín mặt Jeonghan đành chôn mặt vào lòng anh để che đi màu đỏ chói ửng hai bên má và tai của mình. Seungcheol dịu dàng ôm chặt cậu hơn, không hiểu sao anh rất thích cảm giác ôm cậu, Jeonghan nhỏ người nhưng rất ấm, điều này khiến anh mỗi khi ôm cậu đều chẳng nghĩ đến thứ gì được, như được thư giãn suốt nhiều giờ phải chinh chiến với mớ chuyện của bản thân. Cứ như thế một lúc lâu cả hai người đều cùng chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
- Jeonghanie hyung. - Wonwoo gọi cậu.
- Hửm?
- Trông anh sáng giờ có vẻ vui lắm, có chuyện gì à. - Nhìn Jeonghan tủm tỉm sáng giờ khiến Wonwoo cũng vui lây.
- Haha, bí mật! - Jeonghan cười thật tươi rồi hạnh phúc nhớ lại ngày hôm qua, hơi ấm và mùi hương của Seungcheol không một phòng bị cứ toả ra, vương lại trên cơ thể cậu.
Sau đó tiếng chuông trên cửa của Serein lay động kêu vài tiếng, có bóng người quen thuộc mà Jeonghan thầm thương trộm nhớ đang đẩy cửa vào.
- Seung.. - Còn đang vui vẻ tính kêu anh thì cậu phát hiện.. anh không đi một mình.
- Chào buổi sáng Jeonghan. - Seungcheol vẫn mỉm cười với má lúm hiện ra xinh đẹp, nhưng nét mặt Jeonghan thì không thể vui nổi, người kia không phải Mingyu, không phải bất kì người nào mà Seungcheol từng nhắc đến với cậu.
- À Jeonghan à đây là Hee Soo... Bọn tôi đang tìm hiểu nhau. - Seungcheol ngập ngừng tiếp tục nói.
Jeonghan như bị sét đánh ngang tai, nhìn người đứng sau anh mắt to tròn hai mí, môi mỏng, mũi cao, dáng người nhỏ bé khiến bao kẻ khác muốn ôm lấy mà bảo vệ. Cả Jeonghan cũng thấy cậu ta xinh đẹp. Seungcheol lại còn bảo... họ đang tìm hiểu nhau !?? Jeonghan sau đó liền choáng váng cố gắng trụ vững tại quầy và nở nụ cười, như ngàn mũi tên đâm xuyên qua tim cậu. Những lời cậu thậm chí tưởng mình đã có cơ hội nói thì bị ứ nghẹn lại, tan biến vào khoảng không thanh trầm.
- Chào cậu Jeonghan, tôi là Hee Soo.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip