•22•
Choi Seungcheol, cuối năm 26 tuổi. Chỉ cần thêm vài ngày nữa là anh bước sang tuổi 27 với đầy thành công của những chiến tích và dấu ấn đã từng được in đầy trên giấy báo của tuổi 26 vinh quang, cái tên triển vọng nằm trong top những người trẻ tuổi giàu có. Anh hoàn hảo, luôn ở trong đáy mắt người khác là dáng vẻ phát quang được đầy sự ngưỡng mộ, ghen tị bao lấy. "Choi Seungcheol có mọi thứ" đó là những gì luôn được in trên các tờ báo tẻ nhạt đủ màu. Nhưng cái từ " có mọi thứ " mà anh từng tự hào đối với anh của hiện tại thật mỉa mai và buồn cười.
Đã thêm vài tháng trôi qua, nhưng người mà anh có thể đánh đổi cái "mọi thứ" ấy vẫn không tìm thấy đâu. Seungcheol đã hi vọng, đã chờ đợi và đã thất vọng bao nhiêu lần. Nhưng mọi thứ đều thành con số không trống rỗng, Choi Seungcheol anh bắt đầu thấy chai sạn về điều này. Giờ đây đã là ngày 2 của tháng 8, cái nóng oi bức cũng sắp chuyển về khí thu se lạnh, con tim anh từ lúc nào cũng nguội đi, nhưng với sự kiên nhẫn đó Seungcheol vẫn điên cuồng tìm Jeonghan và cố gạt đi tạm thời cái cảm xúc khó chịu, sốt ruột bằng cách vùi mặt vào công việc. Seungcheol dạo gần đây còn gặp chứng mất ngủ, anh trằn trọc được khoảng 30 phút đến 1 tiếng một ngày, khi mở mắt lại vùi vào công việc với sự khó chịu còn len lỏi nhói lên trong tim. Anh kiệt sức nhưng vẫn liều mạng, Mingyu có khuyên răn thế nào thì Seungcheol cũng nhất quyết không bỏ đi một tờ tài liệu nào.
- Haizzz ...
- Sao thế Mingyu à ? - Wonwoo vừa lau mấy cái ly vừa hỏi cún bự đang nằm soài trên bàn khách.
- Chừng nào anh Jeonghan mới định về thế.. Seuncheol hyung sắp chết đến nơi vì công việc rồi kìa... - Mingyu thở ngắn thở dài, than vãn vì sự cứng đầu của Seungcheol và sự cố chấp của Jeonghan.
Wonwoo trầm một hồi, đúng là hôm trước lúc anh đóng cửa quán đã thấy một Choi Seungcheol với cái quầng thâm to đùng, lảo đảo vừa đi vừa đỡ trán tiến tới cái xe đậu trước công ty một cách khó khăn và tội nghiệp. Nhìn thấy bộ dạng đó, bao nhiêu hình tượng Wonwoo có về một Choi Seungcheol uy nghiêm lẫm liệt đều đã biến mất. Wonwoo nheo mày lại một chút, Jeonghan cũng đã mất tăm được hơn nửa năm trời mà chẳng để lại cho Wonwoo một tin nhắn nào. Cả số điện thoại cũng đổi, Wonwoo thì chẳng thể nào rõ nơi nào anh đặc biệt yêu thích để đi nên cũng lực bất tòng tâm chẳng tìm được. Đột nhiên Wonwoo nhớ ra gì đó nên ngước mặt lên nhìn em người yêu vẫn ỉu xìu nằm trên bàn.
- Này Mingyu à!
- Sao thế bitter-ie ?
- Chuyện anh nhờ em đã làm xong chưa ?
- Ồ! Phải rồi nhỉ em quên mất.
Mingyu nghiêm túc ngồi thẳng dậy sau khi nhớ được điều mình được anh người thương bổ nhiệm, liền đứng dậy hướng ra cái xe sang trọng của mình đỗ trước Serein và đi vào với một tập hồ sơ. Quán hiện tại đang không có khách nên Mingyu và Wonwoo hầu như có thể tự nhiên nói bất cứ thứ gì.
- Nhưng mà đúng là không nằm ngoài dự đoán đâu anh! - Mingyu cười nhếch mép, tay lấy ra trong tập hồ sơ một tờ giấy có ghi chép đủ lai lịch của một người.
- Kang Hee Soo là... trai bao.
.
.
.
* cốc cốc *
- Hyu... à chủ tịch Choi. - Mingyu gọi anh nhưng xém quên mất là đang ở chỗ làm nên buộc miệng gọi hyung và tức khắc sửa lại nếu không chắc chắn Seungcheol sẽ cho anh no đòn.
- ...Vào đi! - Tông giọng trầm ấm bình thường của Seungcheol đã bị mệt mỏi làm cho khàn đi, vang lên yếu ớt hơn thường ngày.
Mở cửa bước vào văn phòng rộng lớn kéo rèm kín mít chẳng lấy được bao nhiêu ánh sáng, Mingyu nuốt ực xuống bởi cái không khí ảm đạm, nặng nề toát ra từ chủ nhân của nó, hai bên khuỷu tay của Seungcheol là đầy những thứ giấy tờ xếp chồng, còn có những cục giấy vò nát bị vứt xuống sàn lộn xộn. Tiến vào càng gần, Mingyu càng sợ hãi, đôi mắt nghiêm nghị đó một bên bị tóc phũ xuống u ám, một bên được lộ rõ nhưng vô cùng đáng sợ và đằng đằng sát khí. Mingyu có cảm giác nếu cậu cho Seungcheol của hiện tại biết chuyện anh bị người dơ bẩn như Hee Soo lừa gạt thì sẽ xảy ra án mạng mất.
- Có chuyện gì ? - Giọng nói trầm nặng đó của Seungcheol lại vang lên, Mingyu rùng mình một cái, phóng lao phải theo lao, dù sao người tên Hee Soo đó cũng xứng đáng bị như thế.
- Em có cái này muốn cho hyung xem.
Đặt nhẹ xấp cái tập hồ sơ lên bàn anh, Seungcheol liếc mắt qua được một giây liền trở lại tờ giấy trên tay mình, trông anh vô cùng bực bội còn có chút bất cần đời và chẳng muốn quan tâm. Mingyu thở ra một hơi cho nhẹ lòng rồi thẳng miệng nói.
- Hyung, anh đã bị Hee Soo lừa rồi. Dù đã qua một thời gian dài cắt đứt quan hệ và liên lạc với cậu ta. Nhưng hyung cần phải biết cậu ta là trai bao và đã lừa hyung.
Mí mắt Seungcheol khẽ giật, anh cau mày lại, tiếp thu lọt được những gì mình vừa nghe thì liền thả tờ giấy trên tay xuống. Nhẹ nhàng cầm tập hồ sơ kia lên, anh mở ra rồi lấy trong đó bảng tài liệu ghi đủ mọi thông tin về người có tên họ đầy đủ là Kang Hee Soo.
"Nhà nghèo khó, bố mất vì bạo bệnh, mẹ phải đi làm điếm kiếm sống nên từ nhỏ không được ăn học đàng hoàng và phải tiếp xúc với những thứ dơ bẩn sinh ra bản tính quậy phá, bị đuổi học khi chưa học hết lớp 10, có khuôn mặt khả ái xinh đẹp được hưởng lại từ người mẹ đã quá cố. Sau khi bà mất và dì không thể nuôi nổi liền bán cho gay bar..." Seungcheol đọc tới đây tròng trắng liền đỏ ngầu lên, đồng tử lay động dữ dội khiến cơn đau đầu ập đến, anh đỡ lấy trán xoa xoa hai bên thái dương của mình.
- ...Còn về vì sao người thầy kia lầm lẫn có lẽ do hyung không cung cấp đủ niên khoá và một số giấy tờ về người anh thật sự cầm tìm đã bị rút đi khỏi hồ sơ của trường nên người thầy ấy đã lầm người. - Mingyu nói thêm về những gì bản thân biết. Lúc nhờ người điều tra đúng là có một học sinh đã rút sạch trang thông tin của mình ra khỏi hồ sơ, thầy cô ở đấy cũng không biết rõ nguyên do chỉ có hiệu trưởng cũ biết nhưng đã mất cách đây 3 năm.
- Dừng! Được rồi, cảm ơn em. Mau ra ngoài đi. - Seungcheol được tay lên ra hiệu cho Mingyu, anh hiện tại chẳng muốn nghe thêm gì cả, với anh là quá sức chịu đựng. Mingyu sau đó cũng thở ra rồi rời khỏi văn phòng.
Suốt 26 năm của cuộc đời có lẽ đây sẽ là điều nhục nhã nhất mà Seungcheol từng trải, kinh nghiệm bao nhiêu năm mà anh tự hào đã đổ vỡ bởi một kẻ qua đường tự đóng kịch và nhận cho mình một vai diễn quan trọng trong cuộc đời anh. Seungcheol đã biết và có cảm giác sai sai từ trước nhưng đã không thừa nhận rồi để bản thân thật sự bị cuốn vào trò lừa gạt. Hee Soo đã lừa anh từ tình đến tiền, Seungcheol không mấy quan tâm chuyện tiền bạc, nhưng những đồng tiền đó mang theo cảm xúc của anh. Seungcheol giận đến run người, cầm điện thoại nên gọi một dãy số quen thuộc trong danh bạ.
- Tạm dừng tìm người ! Giải quyết cho xong dùm tôi một con chuột.
.
.
.
Ngày 6 tháng 7 năm xxxx
- Jeong In hyunggg - Một cậu trai tròn tròn chạy đến chỗ cậu đang đứng ở quầy.
- Sao thế Seungkwan à ? - Cậu quay lại nhìn thằng bé cười dịu dàng như mọi hôm.
- Hehe tối nay em với Hansol tính đi lễ hội, hyung đi cùng đi!
- Ngốc, mày dắt anh theo làm kì đà à ? - Cậu cú nhẹ lên đầu nó một cái, làm nó kêu oai oái lên.
- Hyung~ đau đó! Hyung không đi thì thôi vậy.. - Nhìn nó bĩu môi dỗi dỗi, cậu mềm lòng đành thở ra một hơi rồi đồng ý.
- Được rồi được rồi! Anh đi cùng giám hộ hai em cũng được
- Yayy nhớ đó hyung~
Seungkwan nhảy cẫn lên vui vẻ rồi chạy ra khỏi tiệm hoa của cậu, Jeonghan nhìn theo cũng chỉ ngoái ra cười cười, quay lại tiếp tục cắt tỉa nốt vài cái gai còn thừa ở cành. Xong việc liền bỏ cái kéo xuống, ôm một bó rất nhiều hoa hồng đã được tỉa sạch gai đem đến bỏ vào cái xô ở dưới mấy cái kệ.
- Jeong In à cháu xong việc chưa đó ? - Một bác gái gần 50 bước ra từ trong quán hỏi cậu.
- Dạ vâng, đã xong rồi ạ! - Cậu ngước mặt lên cười tươi với bà chủ.
- Vậy cháu về nghỉ đi, còn lại cứ để ta. Tối nay có lễ hội cứ đi chơi vui vẻ đi ha!
- Dạ vâng cảm ơn bác gái nhiều ạ, con đi đây.
Jeonghan khoác nhanh lên một cái cardigan mỏng thoải mái rồi cởi tạp dề bước ra khỏi tiệm. Đi bộ dạo dọc bên đường, nghe xa xa tiếng sóng biển vỗ đều đều khiến lòng Jeonghan nhẹ tênh. Cậu đã đến đảo Jeju để sống, thuê tạm một căn hộ đơn nhỏ và làm thêm ở một tiệm hoa. Ban đầu có chút khó khăn nhưng bởi làm quen được với cậu nhóc cấp 3 tên Boo Seungkwan đã có chủ rất nhiệt tình, thân thiện và rất tốt với cậu nên đỡ được phần nào. Jeonghan thậm chí đã làm giả giấy khai sinh để đổi tên họ. Yoon Jeonghan giờ đây là Park Jeong In.
À phải rồi, mẹ cậu ở quê cũng đã mất, trùng hợp với cái buổi sáng cậu bỏ đi sau khi tỉnh dậy khỏi đêm hoan ái ép buộc với Seungcheol..
Jeonghan dường như đã mất tất cả.
Cậu bỏ trốn khỏi anh, cắt đứt liên lạc với Wonwoo và Jisoo. Ba mẹ cậu đều qua đời và pgiờ cậu còn đánh mất chính mình, Jeonghan thậm chí đã cắt tóc và nhuộm nâu. Thay thế một Yoon Jeonghan bằng Park Jeong In và sống với sự lừa dối. Điều này hình thành một thói quen mới của cậu, đó là đưa tay ra sau gáy sờ nhẹ. Nói thật thì cậu vẫn chưa quên cảm giác mái tóc dài của mình phủ sau đấy nên cứ cảm thấy có chút lạnh, chút trống rỗng. Hơn nữa cứ mỗi lần đặt tay ở đây Jeonghan luôn nghe thấy bên tai tiếng Seungcheol trầm ấm nói thích mái tóc của cậu. Mũi Jeonghan bắt đầu cay cay, cậu rất kinh sợ anh sau đêm đó nhưng lòng thì cứ nhớ da diết Seungcheol không nguôi.
Cậu làm những việc này đều là vì muốn quên anh đi, để anh dù có muốn cũng không tìm thấy được cậu. Sẽ có một Yoon Jeonghan bước ra khỏi cuộc đời anh và chẳng quay lại nữa. Jeonghan gọi nó là giải thoát, nhưng nó lại khiến cậu đau muôn phần. Minseok có lẽ là người duy nhất biết Jeonghan cậu ở đây, hắn chấp nhận giấu chuyện giúp cậu, lâu lâu lại đến thăm Jeonghan. Hiện tại hắn với cậu cũng chỉ là bạn, hắn đã tìm được một người mới và Jeonghan thấy mừng vì điều đó.
Tóc Jeonghan tung bay trong làn gió biển mát rượi, nãy giờ cứ vừa đi vừa nghĩ nên cũng không biết từ khi nào đã đến con đường đối diện hướng ra biển rồi. Cái khung ảnh thơ mộng yên bình đó khiến Jeonghan thở ra thoải mái, nhắm hờ mắt để lộ hàng lông mi dài xinh đẹp của mình. Một số người đi đường nhìn vào còn phải đỏ mặt vì cậu. Sau đó Jeonghan quay về căn hộ nhỏ của mình rồi để bản thân chìm vào một giấc ngủ sâu.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip