6*

Jeonghan chán nản lăn dài trên giường, miệng than lên than xuống. Bây giờ đã là chiều rồi mà Seungcheol vẫn dán mắt vào cái máy tính của cậu để làm tài liệu do nhân viên gửi qua, cậu hầm hực nhìn anh. Anh làm cậu không di chuyển nhiều được mà bây giờ có thể thản nhiên làm đống việc đó sao? công việc quan trọng hơn cậu chăng?

- Seungcheol

- Anh đây

- .....anh không thể nhìn em dù chỉ một chút sao?

Seungcheol biết cậu đã chán nên mới đóng máy tính lại, toan đứng dậy chậm rãi tiến lại ngồi kế cậu, tay anh luồn qua tóc cậu xoa nhẹ, anh đưa mũi mình cọ lên má cậu rồi hun một cái chóc lên đấy, nhưng kì lạ là cậu chẳng thèm một cái phản ứng, mắt vẫn nhìn chăm chăm đi đâu đó mà không thèm đoái hoài tới anh

- Giận anh sao?

- Không

Anh bật cười, bây giờ trông Jeonghan đáng yêu vô cùng, cứ như đứa con nít mới bị lấy kẹo nên giận dỗi vậy

- Hay anh đưa em đi chơi một chút

- Em không di chuyển được mà

- Anh cõng cho

- Mọi người sẽ nhìn

- Thì anh sẽ nói rằng em là người yêu anh

Anh phát hiện rằng Jeonghan đang cố nhịn cười nên lòng cũng thầm vui theo, anh áp hai tay lên má cậu kéo lại rồi hôn nhẹ lên đấy. Jeonghan không kháng cự mà trái lại là còn ham muốn hơn, cậu quàng tay qua vai anh đẩy anh vào để cảm nhận rõ hơn vị ngọt trên môi anh, chiếc lưỡi non nớt của Jeonghan chủ động liếm quanh vành môi anh rồi xâm chiếm lấy khuôn miệng anh liếm láp mọi thứ, Jeonghan không có vẻ gì là vụng về trong chuyện này nên anh càng thích thú ngồi yên cho cậu làm điều mình muốn

Cũng khoảng tầm năm giờ, Jeonghan trong bộ áo len vàng chanh, quần jeans xanh nhạt rách đầu gối, cậu hiện đang ngồi ở phòng khách nhà anh do Seungcheol phải về nhà thay đồ nữa. Mà đây cũng là lần đầu cậuqua nhà anh đó, nội thất và cách bố trí trang trọng làm cậu thầm cảm thán khen ngợi, quả là giám đốc điều hành cả một công ty luôn có cuộc sống thượng lưu thế này

- Em đợi anh lâu rồi nhỉ?

Jeonghan quay mặt nhìn lên cầu thang, Seungcheol bây giờ trong chiếc áo phông trắng, được mặc thêm áo hoodie dày nữa, quần kaki đen. Nhìn Seungcheol mặc vậy có phần trẻ hơn, năng động hơn so với mặc vest đấy và cậu cũng khá thích phong cách này đây. Anh đi lại chỗ cậu, quay lưng sang rồi ngồi thỏm xuống, điều đó cũng đã quá hiểu đối với cậu nên chỉ bật cười một cái

Jeonghan quàng tay qua, rất nhanh cậu đã được đưa lên không trung, hai bên đùi được anh giữ chặt lại đề phòng cậu té

- Đi ăn trước nhỉ?

Thật sự cái mùi hương đặc trưng của anh đã làm cho cậu mê mẫn, chui vào hõm cổ anh mà hôn nhẹ lên đấy tạo ra một dấu hôn ngân. Anh gầm gừ nhẹ, ngửa cổ ra sau phả từng hơi nóng ấm vào tai cậu

- Em muốn "ăn" lắm rồi sao? vậy đi thôi nhỉ

- S....sao cơ?

Jeonghan rối rắm, vùng vẫy chối từ, cậu chỉ là thử thôi mà anh có nhất thiết doạ tới thế không? Seungcheol nhìn qua biểu hiện của cậu mà bật cười, cõng ra xe, nhẹ nhàng để cậu ngồi ngay ngắn trên xe rồi mới dám yên vị chỗ của mình. Anh tính sẽ đưa cậu vào một quán lẩu Nhật bản rồi đưa tới tháp Namsan, đó chính là điều anh muốn làm vào hôm nay

Do Namsan khá xa với Seoul đi lên, nên cũng phải mất hơn một tiếng mà điều đó lại vô cùng khó khăn đối với cậu, Jeonghan đành giết thời gian khốn khổ này bằng cách ngủ trên xe. Ngay khoảnh khắc cây đèn giao thông chuyển đỏ, Seungcheol đưa mắt sang cậu, dịu dàng vén mái tóc sang một bên rồi cười khì, lúc này anh cảm thấy có gì đó vô cùng bình yên, dù Jeonghan là người ngủ nhưng anh lại cảm thấy như có thêm sức lực tỉnh táo hơn và hạnh phúc hơn

...

Chiếc xe sau gần hai tiếng đi, tắp vào một quán ăn không hề bình dân, khách đông vô cùng nhưng ở đây có phong cách ăn rất gây thiện cảm, đó là mỗi bàn ăn sẽ được chia ra mỗi phòng, khỏi ai phiền ai

- Hannie à, dậy thôi, ăn uống chút rồi chúng ta sẽ đi chơi

Seungcheol mở cửa xe ra, lay nhẹ người cậu, dù là đang đánh thức nhưng nhìn anh bây giờ cứ như kiểu sợ cậu bị tỉnh giấc vậy, lay mà như không lay, mọi cử chỉ hành động đều nâng niu như hạt cát vậy, cũng may Jeonghan là người dễ ngủ và cũng dễ tỉnh giấc nên dù chỉ là cử chỉ nhỏ nhất như anh đang làm cũng đủ khiến cậu tỉnh rồi

Cậu cựa mình, mắt tiếp xúc với ánh sáng nên nheo lại, Seungcheol vì điều nên đứng đã nhanh di chuyển chắn lại ánh sáng, cúi người hôn nhẹ lên mi mắt cậu

- Quý khách?

Hai người giật nảy mình ngó ra sau, là cậu nhân viên, chắc có lẽ vì nãy giờ đứng đợi mãi mà chưa thấy anh và cậu xuống xe, tưởng chuyện gì nên đi lại coi tình hình, mà cái cậu nhóc đó hình như thấy cảnh vừa nãy rồi hay sao ấy, nhìn cái mặt bối rối biết mình vừa phá đám trông buồn cười vô cùng

- Bọn tôi vào liền

- Dạ vâng, vâng

Cậu nhân viên cười cười cúi đầu rời đi chỗ khác chờ hai người. Seungcheol đợi cậu ta đi thì quay người lại định bế cậu đi thì đã thấy Jeonghan đang chậm rãi đứng dậy đóng cửa xe lại

- Này, để anh cõng cho

- Trong quán đông người, em không muốn gây chú ý đâu, anh đỡ em đi được rồi

Anh dù không muốn nhưng nếu Jeonghan nói vậy thì đành nghe theo thôi. Cả hai dìu nhau đi lên một căn phòng, dù có hơi nhỏ nhưng lại rất thoáng mát và thoải mái, được chọn tông màu nâu sẫm và trang trí thêm cây hoa nên lại càng có thêm không khí cho nơi này. Chỉ trong phút chốc, cô phục vụ tiến vào với hai cái menu, có vẻ là bị hớp hồn với vẻ đẹp của hai người nên cô hơi ngại, mặt ửng hồng hết cả lên

- Hai anh muốn dùng gì ạ?

- Lấy cho tôi món này

Seungcheol thành thạo chọn món, nhìn qua thì toàn những món ngon mà cậu thích, ngay sau khi chọn xong cô mới cúi đầu lịch sử ra khỏi. Anh nhìn người đối diện, đây chắc chắn là lần đầu Jeonghan tới đây, bởi nhìn cái tính tò mò nhìn quanh của cậu cũng quá hiểu rồi

Seungcheol im lặng di chuyển ghế sang kế bên cậu, tay lén lút kéo eo cậu sát lại mình. Jeonghan có hơi giật mình, ngượng ngùng cố đẩy anh ra nhưng bất thành, đánh ra mặc kệ luôn. Thấy mình có quyền rồi nên ghé sát tai cậu cắn nhẹ lên đấy rồi liếm láp, Jeonghan nghe rõ tiếng nhóp nhép nhớp nháp của anh mà đỏ bừng anh, tay để lên vai anh, từng hơi thở nóng của cậu phả đều đều lên má anh. Trời đất, chẳng lẽ đè Jeonghan ra làm tại đây?

- Những lúc như thế, trông em thật đẹp

- Im mỏ lại dùm, khen gì khen mãi, mà anh chỉ toàn khen khi hai ta làm không thôi

Anh bật cười, nhéo má cậu một cái, đang định hôn cậu thì chuông điện thoại reo lên đều đều, anh đành buông ra lấy ra xem, là số của một cậu nhân viên

- Sao thế?

- À rồi, tôi hiểu rồi

- Trông cậy vào cậu

Cúp máy anh có biểu hiện hơi ủ rũ, Jeonghan từ đầu đến cuối đều cố gắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người

- Mai có cuộc họp với giám đốc bên công ty H sao?

- Ừm, có lẽ anh sẽ về trễ...mai em về một mình được không?

Giọng anh càng ngày xàng ỉu xìu làm cậu cười mỉm, anh lúc nào cũng quan tâm cậu cả, vậy mà sao hết thương được chứ. Đồ ăn cũng ngay khắc được đưa vào, nhiều vô cùng luôn, Jeonghan nhìn mà còn hoảng. Tệ nổi là nguyên buổi Seungcheol cứ hết gắp này là lấy kia, nhồi nhét vào cái bụng đã căng từ lâu của Jeonghan và thành ra lúc về chả đi nổi đành mặc người ta nhìn mà để anh cõng ra khỏi quán

Bây giờ mới là lúc bắt đầu đi chơi, anh lái xe dạo quanh vài vòng, coi như là chọc ghẹo sức kiên nhẫn của Jeonghan và quả nhiên thành công, cậu là không nói gì nhưng lại dễ biểu lộ ra như bây giờ đây, tay cứ gõ cộc cộc lên cái kính để gây chú ý, chân cứ vắt qua trái, xong lại qua phải ý bảo rằng cậu đang rất chán, miệng liên tục thở dài để cho anh nghe được, Seungcheol thấy cậu đang dần giống mấy đứa nhỏ nên bật cười

- Đây đây, tới rồi này

Anh tắp xe vào, đi xuống rồi qua bên kia mở cửa cho cậu người thương, Jeonghan trong chớp mắt, hào hứng trở lại, tung tăng đi xuống rồi ngước nhìn lên cái toà cao chọc trời thắp sáng kia

- Tháp Namsan? tại sao anh lại đưa em ra đây?

- Để đánh dấu hai ta lại chứ chi, khoá lại để không ai trong chúng ta có thể xa nhau

Seungcheol kéo cổ tay cậu lại, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán xong anh cúi gập người xuống, lưng hướng về cậu. Nhìn là biết anh chuẩn bị cõng cậu rồi, Jeonghan trước khi lên thì đánh yêu lên lưng anh cái rồi mới leo tọt lên, an toàn trên tấm lưng rắn chắc của người kia

Cũng may ở tháp có thang máy để lên tầng thượng nên việc di chuyển dễ dàng hơn nhiều, cánh cửa thang máy vừa mở ra, một dãy hàng rào với khoá tình yêu, hàng ngàn chiếc khoá với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau, sợi đèn gắn trên đấy tạo thêm màu sắc không khí trên đây. Có vài cặp đôi rủ nhau ngồi trên chiếc ghế có kiểu rất mới, nó gập lên trên để cho hai người ngồi xuống sẽ ngã vào nhau

Mãi ngắm nhìn, một ổ khoá trái tim màu đỏ được đung đưa trước mặt cậu, Jeonghan mở to mắt nhìn nó rồi nhìn anh. Seungcheol nắm cổ tay cậu đưa đến một cái hàng rào cao tít đằng kia

- Chúng ta nên gắn cao hơn những người ở đây

Seungcheol chỉ lên chỗ cao tít kia, bởi người ta nói, tình yêu sẽ càng bền và hai người sẽ chẳng xa nhau nổi khi chiếc ổ khoá được gắn ở nơi càng cao càng tốt, Jeonghan gật đầu đồng tình, đợi anh lấy bút rồi ghi tên hai người lên đấy. Xong xuôi tất cả, anh ghì eo cậu lại hôn sâu vào đôi môi hồng hào kia, đến khi thoả mãn thì anh tự động nhón chân nhưng có vẻ bất thành, nó vẫn chưa hơn những người kia thì chợt phát hiện gì đó, anh quay sang nhìn cậu

- Đành nhờ em đấy

Chưa kịp nghĩ rằng anh sẽ làm gì thì cả thân cậu bị bồng lên cao, có hơi hoảng nhưng cậu lại thấy cái cách này hay đấy chứ. Jeonghan hôn lên chiếc ổ khoá rồi cố với tới nơi cao nhất của rào để đính lên đấy và xong, cậu đã làm được

Seungcheol mừng rỡ, xà cho cậu xuống vào lòng mình rồi ôm chặt lấy, Jeonghan cười hạnh phúc, luồn tay qua vai anh ghì chặt lấy. Cả hai mặc kệ ánh nhìn của mọi người xung quanh, trao cho nhau một cái hôn nồng ấm. Anh lẫn cậu có thể nghe tiếng cảm thán chúc mừng của mọi người xung quanh và tiếng vỗ tay liên tục

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip