đêm,

Lại là một đêm trằn trọc.

Tôi vặn vẹo, lăn lộn trên giường, hết nằm bên này lại sang nằm ở bên kia, chăn gối lúc thì bị vứt la liệt xuống đất để tôi nằm cho mát mẻ, lúc thì được tôi kéo lên để giường đỡ trống trải. Tôi ghét sự trống trải lạnh lẽo khi chỉ có mình tôi nằm trên giường, cô độc với thinh không, với hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp.

Tôi mất ngủ, có lẽ là do ăn hơi ít một tí? Anh Seungcheol cũng bảo tôi ăn như mèo con vậy, vừa ít lại vừa chậm, mang đến cảm giác như là đang chơi đùa với đồ ăn chứ không coi chúng là thứ giúp người ta tồn tại hay chống chọi với từng ngày dài trôi.

Nhưng mà, cho dù bàn thức ăn kia có to lớn với thơm ngon tới cỡ nào, tôi vẫn không có hứng thú với việc ăn uống, và mặc cho mẹ nuôi và anh Seungcheol có giục tôi ăn nhiều đến mức nào, tôi vẫn chỉ ăn được có vài miếng, rồi rời bàn và về phòng.

Kiểu như, ăn là một việc làm cho có lệ.

Không ăn nổi cái gì, mà cũng chẳng thể ngủ nổi một tẹo nào, cứ thế này mãi chắc chắn tôi sẽ phát điên mất, tôi đã tiêu hao quá nhiều năng lượng cho việc thở và sống, nhưng lại không có được năng lượng bù trừ từ những bữa ăn giấc ngủ, cứ như thế,

Tôi sẽ chết dần chết mòn mất thôi.


-


Tôi sực tỉnh trong cơn đói cồn cào ruột gan, cứ như thể đang có hàng trăm con kiến đang từ từ bò qua bò lại vậy.

Từ từ, mà đau đớn.

Tôi xuống giường, khẽ đẩy cánh cửa gỗ to sụ. Không một chút thanh âm nào dù là nhỏ nhất vang lên, hay được phép vang lên.

Lần mò xuống bếp, tôi ôm cái bụng đói của mình đi tìm thức ăn, mà rút cục, tôi chỉ tìm thấy trong bếp hai phần sandwich có thịt và cà phê lon.

Tôi khe khẽ ôm những thứ đó về phòng, định lấp đầy bụng mình bằng việc nhai ngấu nghiến trong khi vô tình rải vụn bánh ra sàn nhà cho những người dọn dẹp có việc để làm, thì từ đâu ra, tên tôi vang lên, giữa vô vàn cái tĩnh lặng của đêm mù mịt,

"Jihoon?" Seungcheol gặng hỏi, cả thân đen đứng biệt lập trong bóng tối, "Là em phải không?"

Tôi giấu vẻ mặt hăm hở đi, lon cà phê và bánh sandwich cũng bị ép mạnh dưới gối.

"Ừm... chưa ngủ sao?" anh hỏi.

"Dạ."

"Lần sau bữa tối nhớ ăn nhiều một chút, khuya rồi thì đừng rời giường mà ăn đêm, sẽ bị ốm đấy."

Tôi chỉ có thể đáp lại bằng chữ vâng.


-


Tôi lại tỉnh, khi cánh cửa phòng tôi đột ngột bị mở ra, theo sau đó là những bước chân nhẹ tênh và hơi thở ấm áp dồn dập.

Anh ở trong phòng tôi, lúc này.

Seungcheol đang ở trong phòng tôi.

Tôi khẽ chớp mắt, rồi nhắm hẳn lại, vờ như không hề biết gì. Tôi quay lưng lại với cửa, cũng là quay lưng lại với anh nên chẳng rõ anh đang làm gì mà chỉ có thể đoán mò qua tiếng động anh tạo ra.

Anh kê ghế, rồi ngồi, sau lưng tôi. Mùi sợ hãi nồng nặc trong căn phòng bịt kín, xen lẫn với mùi nhài ngọt ngào lan toả từ anh.

Tôi không thể giả vờ như vẫn ngủ được, tim tôi thình thịch đập, mi mắt run run như hoa gặp gió, nhưng may mắn là tôi quay lưng về phía anh. Thực lòng mà nói, nếu anh ngồi trước mặt tôi bây giờ, hẳn là tôi sẽ không kìm lòng được mà hé mắt ra nhìn anh mất.

"Jihoon..." anh thầm thì, "Đừng rời bỏ anh."

Đừng rời bỏ anh? Anh đang nói gì thế? Sợ hãi của anh từ đâu mà ra?

Đắp chăn lại cho tôi sau khi chắc chắn rồi tôi đã ngủ và chưa biến mất, anh đặt lên trán tôi một nụ hôn phớt nhẹ nhàng như sương mai, mùi hương của anh phảng phất bên cánh mũi tôi dịu dàng như đường như mật, cùng với một chút mơ màng mà đưa tôi vào mộng mị.

Tôi đã ngủ rất ngon.


-


Tôi lại tỉnh dậy vào nửa đêm, chỉ vì một cơn gió lành lạnh nào đó lướt qua da thịt. Cái đệm mềm mại nhún thấp xuống vì tôi ngồi lên, lại kêu cọt kẹt một tiếng kì dị.

Tôi quên không kéo rèm, lúc ngước mắt lên thì vô tình nhìn thấy ánh trăng chơi vơi treo mình nơi kia, trong trẻo như thanh âm trẻ con khi chúng cất giọng hát những bài đồng ca.

"Em làm sao thế?" anh nằm bên tôi, giọng trầm trầm vang lên.

Tôi im lặng không nói.

À, từ sau đêm nọ, tôi đã bảo mẹ rằng tôi muốn anh có thể ngủ cùng tôi mỗi tối, và mẹ dĩ nhiên là đồng ý. Chắc là mẹ đã hỏi anh vì sao tôi lại muốn thế, vì tôi thấy anh bảo mẹ rằng tôi hay bị tỉnh dậy giữa đêm.

Có anh, chắc mẹ cũng yên tâm về tôi hơn.

Cứ như vậy, mỗi đêm, tôi đều ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh, tay anh đặt hờ lên eo tôi như thể anh sợ tôi thấy nặng, hơi thở nhịp nhàng mê man trên mái tóc tôi, và tất thảy chúng đưa tôi vào cõi mộng mị.

Đêm nay là đêm đầu tiên tôi mất ngủ khi nằm bên anh. Suy cho cùng, việc tôi không mất ngủ gần một tuần cũng là một dạng kì tích, mà kì tích không phải là điều thường thấy đến mức có thể xuất hiện trước mặt người ta bất cứ lúc nào.

Giống như là cái nhờn thuốc vậy, nhờn thuốc là một bài học đắt giá cho việc lạm dụng quá nhiều một thứ gì đó.


-


"Jihoon, Jihoon."

Tôi nghe thấy tiếng gọi tên mình. Là anh, là Choi... Seungcheol. Tên anh gắn liền với họ Choi, nghe thật không quen.

"Em đây."

"Anh đã làm gì sai sao?" anh lặng im chờ tôi trả lời.

Tôi thở dài mệt mỏi.

"Không, anh không làm gì sai cả", tôi nặng nhọc nói, "Em phải đi đây."

"Em định đi đâu?" anh níu tay tôi, "Em còn chưa giải thích cho tôi vì sao-"

"Em đến phòng đọc, thả em ra."

"Không được." anh lại nắm tay tôi chặt hơn nữa, ánh mắt tối sầm đi khi thấy tôi nhắc đến phòng đọc sách. Anh nói, nghiêm túc đến lạ, không một chút cợt nhả, cũng không phải là đang nói về việc tôi bảo mẹ tôi không muốn ngủ với anh nữa. Anh rõ ràng là đang nói về căn phòng đó, mà in đậm trong ánh mắt ấy là sự hoảng hốt.

Tôi ngừng lại, không đi nữa, "vậy thôi, tôi về phòng. thả tay tôi ra."

-


người ta luôn thấy cái mình thiếu thốn từ những đủ đầy của bản thân.

Tôi tìm đường quay về phòng đọc sách cũ của tôi, mon men theo bờ tường. Tôi nghĩ là mình có một kỉ niệm đặc biệt gì đó với phòng đọc sách, nhưng thật sự thì những gì còn lại trong tôi về đoạn kí ức liên quan tới căn phòng đó đã trở nên nhạt nhoà lắm rồi.

Cánh cửa gỗ sồi với tay cầm cũ kĩ kia nằm im lìm trong đêm, tù mù tịch mịch.

Tôi đẩy nhẹ cửa vào, cố gắng lắm để không phát ra tiếng động nào, và mọi thứ vẫn thật hoàn hảo, y như lúc tôi rời đi.

Lướt qua mấy cái giá sách to to, qua cả trường kỷ và ghế bành, tôi đến với cái bàn gỗ nằm bên tấm kính trong suốt ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài.

Quyển sổ bìa nâu, để ghi chép tài chính, từ hơn mười năm trước.

"ngày... tháng... năm..."

Các mục ghi chép vẫn hiện lên đầy đủ và rõ ràng, cho đến khi tôi thấy một khoảng trống về thời gian lớn ở đây. Ngày mùng tám tháng tám rồi đến ngày mười tháng tám, vậy là mùng chín đã biến mất?

Tôi liếc số thứ tự của trang, ngày mùng tám tháng tám là trang bốn mươi ba, ngày mùng mười tháng tám là trang bốn mươi sáu.

Lại thế nữa rồi.

46,43?

"Đây sẽ là bí mật chỉ giữa hai ta thôi, nhé?"

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip