ngày,
tích tắc, tích tắc.
Tôi choàng tỉnh, lưng cứng đờ. Vai tôi nhức ghê gớm lắm, tôi vặn vẹo một chút, rồi chợt nhận ra mình ngủ quên trên trường kỷ. Ngủ trên trường kỷ bảo sao lại đau lưng, tôi lầm bầm với bản thân.
Trường kỷ êm ái đến mức nào chứ, dưới lưng tôi còn kê một cái gối vuông vức be bé, vậy mà lúc ngồi lên tôi vẫn thấy choáng váng.
Bước xuống đất, tôi loạng choạng đứng, đá chân phải một chồng sách nhỏ. Chồng sách đổ cái "ầm" xuống đất, dưới cái nắng vàng rực ngoài cửa sổ mà cũ kĩ phất phơ những hạt bụi con con.
Bìa sách là da thuộc, tự sách được viết bằng tiếng la tinh, bên trong các trang cũng là tiếng la tinh luôn.
Tôi biết đây là sách của tôi, nhưng tôi đâu có biết tiếng la tinh?
-
tích tắc, tích tắc.
Người tôi nhẹ bẫng.
Tôi thấy mình đứng trước một tấm kính trong, vẫn ở trong phòng đọc sách như cũ, trước mặt đầy rẫy những công thức toán học được viết đậm bằng mực đen, nổi bật trên tấm kính. Trời vẫn nắng chói chang, thuỷ tinh được nắng chiếu đến như rực rỡ toả sáng.
Tôi nhìn xung quanh, rồi chọn làm thử câu nhìn có vẻ dễ nhất, nhẩm nhẩm những con số lướt qua trong đầu. giá trị gần đúng của căn bậc ba của 100100?
Với những phép tính lớn quá hoặc nhỏ quá, người ta thường hay dùng máy tính, nhưng trong trường hợp không có máy tính ở đây thì có thể dùng đạo hàm để tính, chỉ cần đặt hàm f(x) và delta x các loại...
Mà khỏi giải thích dài dòng nhiều, nói tóm lại kết quả căn bậc ba của 100100,
Vị chi là 46,43?
46,
43?
-
tích tắc, tích tắc.
Chiếc đồng hồ gỗ nhạt màu phơi mình dưới ánh nắng trong trẻo của bên ngoài, đều đặn chạy và phát ra tiếng kêu, nhưng chúng không hề làm tôi thấy khó chịu.
Tôi ngồi bên cửa sổ, đọc cuốn Introductory Lectures on Psycho-Analysis của Freud. Nhập môn thôi, vì phân tâm học là thứ khá mới mẻ với tôi. Tôi đọc một phần là để nghiên cứu, một phần là vì tò mò: Thật kì lạ khi đã tròn một trăm năm trôi qua mà những kiệt tác thế này vẫn còn được gìn giữ và lưu truyền; bởi chăng, ta vẫn luôn học từ quá khứ, quá khứ là nền tảng cho hiện tại và tương lai.
Nắng đột nhiên đổi chiều, những hạt nắng rơi trên trang giấy nâu nhạt cũ kĩ như sáng rõ lên, những con chữ nhảy múa như đốm lửa lập loè trong đêm đen mịt mùng.
Là do nắng hay do sách đã được viết lâu lắm rồi nên từng trang giấy cứ vàng dần đi? Trang sách nhẵn nhụi trên tay cứ thế ngả màu, tựa như những mảng kí ức nhạt nhoà đi theo lúc ta tàn phai.
Tôi thôi không nghĩ lung tung nữa, chú ý đọc cho cẩn thận, lại sững người.
Trang bốn mươi ba, dòng cuối cùng "giấc mộng, là sự biến dạng--"
Tiếp theo đó là một câu không hề liên quan thuộc về trang bốn mươi sáu.
Trang bốn mươi tư đi đâu rồi?
-
tích tắc, tích tắc.
Trời có mưa to.
Từng hạt mưa nặng trĩu tuôn rơi, nếu không phải nhờ có mái hiên đủ rộng thì tấm kính trong trước mặt tôi đã bị biến bức tường trắng xóa do mưa tạo nên rồi.
Tôi tắt đĩa nhạc đi khi nhận ra mình sẽ chẳng nghe thấy gì vì những tạp âm đến từ cơn mưa rào oái oăm này, thế là bản Hallelujah Chorus** của Georg lại bị bỏ lỡ, một lần nữa.
Dù rằng Chúa luôn sống trong lòng mỗi người, nhưng điều đó chưa từng làm chính người thấy bất tử.
Người được tưởng nhớ qua những lời hát câu ca, người tồn tại trong những câu Kinh Thánh, người luôn ở trong trái tim của hàng vạn con chiên ngoan đạo,
Nhưng bản thân người không hề bất tử.
Giống như, không có gì là mãi mãi.
-
tích tắc, tích tắc.
Tấm kính trong veo, vì nắng vàng xuyên qua mà nở hoa trên vai, đổ dài xuống đất.
Tờ giấy nháp bên cạnh đã sớm bị vứt vào một góc thùng rác, tôi nhìn chằm chằm câu hỏi về điện trường triệt tiêu ở trên tấm kính.
Thật kì lạ khi tôi không giải được câu hỏi này, vì đây là một phần của định lý Glauss - một phần rất quen thuộc và đơn giản với tôi.
Lơ đễnh nằm dài ra trường kỷ, tôi chợt nhớ ra về cái đáp án 4643 hôm nọ. Liếc qua cái đáp số đó được khoanh tròn bằng mực đỏ từ lúc nào đó mà tôi còn chẳng nhớ, bản thân lại tự hỏi, có bao nhiêu câu hỏi được đặt ra mà câu trả lời là 4643 rồi chứ?
Quá nhiều, nhiều tới nỗi đếm không nổi.
Tôi lục lọi chỗ giấy nháp của mình, tìm kiếm những kết quả mà tôi đã làm ra, để chắc chắn rằng tất cả những câu hỏi tôi từng thử trả lời đều ra kết quả y như nhau, nhưng rồi lại phát hiện ra: Tất cả chúng đã biến mất, ngay cả bản nháp vừa bị ném vào sọt kia.
Đi đâu hết cả rồi?
Có lẽ tôi hơi mệt.
-
tích tắc, tích tắc.
Không gian xung quanh như bị xoá nhoà, giống với lúc cảnh vật trước ống kính máy cơ không bắt được nét. Cơ thể tôi thì vẫn bình thường đến mức chính bản thân tôi còn phải thấy kì lạ, kiểu như, trong trường hợp này, cơ thể tôi nên có vấn đề gì mới đúng chứ, tôi nên thấy đau đớn ở đâu đó mới đúng chứ?
Đầu óc tôi nghi hoặc nghĩ, và đôi mắt như bị quáng gà của tôi thì đảo quanh phòng, dựa vào những điểm màu hoà tan mà bước đi.
Rời khỏi đây, tôi nên rời khỏi đây thôi.
Đằng sau tôi là tấm kính trong suốt nhìn ra vườn, vậy nên bên cánh trái trước mặt sẽ là cửa ra vào, tôi từ từ đi từng bước, bám víu vào tất cả mọi thứ tôi có thể chạm vào.
Dừng lại.
Tôi nghe thấy giọng nói phía sau mình, quay người lại để kiểm tra, thì chẳng thấy gì ngoại trừ cuốn sổ bìa nâu trên chiếc bàn gỗ mà tôi có thể nhận ra dựa vào những đường vân kì lạ.
Nó không sáng lên hay gì cả, chỉ là những trang giấy cứ như gặp phải gió, phấp phới lật, từng trang giấy chuyển qua chuyển lại. Ngay sau đó, cơn gió kia như biến thành giông bão, để rồi, những trang giấy rời luôn ra khỏi lề, bay loạn xạ trong không gian, có mấy cái còn bay vù qua đầu tôi, đập vào cánh cửa.
đây sẽ là bí mật chỉ giữa hai ta thôi, nhé?
Đầu tôi bắt đầu thấy mơ hồ hơn bình thường, não tôi giờ thì chỉ gửi tới những tín hiệu về âm thanh, như là tiếng đồng hồ tích tắc kêu, tiếng những trang giấy bay vù vù, và cả tiếng người nói mơ màng.
-
tích tắc, tích tắc.
Tỉnh dậy, tôi lại thấy mình nằm trên trường kỷ.
Tôi nằm dài ra đó, chỉ nằm, và lắng nghe thanh âm duy nhất tồn tại trong phòng: tiếng đồng hồ thong dong chạy.
Nghĩ gì không biết, tôi lướt người qua bàn gỗ bên cạnh, đi thẳng qua cuốn sổ bìa nâu bằng da, từ từ tiến tới cánh cửa gỗ đậm màu, bàn tay phải đặt hờ trên bề mặt gỗ.
Đừng làm thế.
Hả? Tôi không biết tôi làm sao nữa. Cảm giác lạ lẫm lần đầu theo máu sục sôi trong người, tôi nắm thật chặt nắm đấm cửa.
Tôi chưa từng tự hỏi bản thân vì sao lại ở mãi trong phòng đọc sách. Có sao đâu, nếu tôi chạm đến cánh cửa? Đây là nhà của tôi, là mái ấm của tôi, mọi đồ vật cũng là của tôi, tôi sẽ an toàn khi ở đây, đúng chứ?
Dù phía sau cánh cửa bằng gỗ sồi kia có bất cứ điều gì đang chờ tôi.
Cửa mở, tôi từ từ bước ra khỏi phòng.
"Jihoon... em đây rồi."
Người chờ đợi tôi sau cánh cửa với một nụ cười nở rộ trên môi, và mặc dù vẫn đang dần đắm chìm bản thân trong nụ cười quen thuộc ấy, tôi vẫn cảm nhận được ở phía sau lưng tôi,
lần đầu tiên, chiếc đồng hồ gỗ ngừng kêu.
tbc.
____________
*Introductory Lectures on Psycho-Analys: tên tiếng việt là phân tâm học nhập môn, viết bởi Sigmund Freud vào năm 1917 là tròn một trăm năm về trước.
**bản Hallelujah Chorus của George Frederick Handel (hay còn gọi là Georg Friedrich Händel): là thánh ca được trích trong Trường Ca Messiah. Hallelujah trong nguyên văn Hebrew là một từ kép, chữ thứ nhất mang ý nghĩa là tôn ngợi, chữ thứ hai là từ cổ của danh xưng của Chúa. cả cụm từ Hallelujah nghĩa là 'tôn ngợi Đức Chúa Trời'.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip