Chương 1. Từ trên trời rơi xuống

Seungcheol ngồi thư thả trên chiếc ghế dài trong công viên Seoul. Đang là giữa trưa nên vây quanh nơi đây chỉ có sự lặng lẽ bức bối của không khí mùa hè và những tiếng động thường nhật của thành phố vẫn luôn tấp nập với nhịp sống vội vã. Seungcheol ngồi đấy, buông thả bản thân vào những giây phút khoan khoái ít ỏi mà cậu giữ lại được trong cái cuộc sống gian truân này của mình.

Nhìn vào hồ nước với những gợn sóng lặng lờ trước mặt, Seungcheol có cảm giác như thể cậu đang nhìn vào tâm trí của chính mình hiện tại. Đầy ý nghĩ, tính toán, lo âu nhưng lại hết sức chậm rãi.

'Mình còn có mỗi bốn trăm nghìn nhưng ba ngày nữa là phải đóng tiền nhà rồi. Từ đây đến lúc nhận lương thì phải còn hơn một tuần nữa. Có nhận giao thêm hàng thì cũng không đủ được.'

Những vấn đề tiền bạc cứ đeo bám dai dẳng theo cuộc sống vốn đã chẳng mấy dễ dàng của Seungcheol. Cậu chỉ là một chàng trai mười chín tuổi, không cha không mẹ, ngày đêm chật vật mưu sinh trong cái xã hội thờ ơ với những mảnh đời hẩm hiu. Ấy vậy mà cứ mỗi ngày trôi qua, mọi thứ quanh cậu lại càng thêm tệ đi chứ chẳng khởi sắc được xíu nào.

Đưa đôi mắt đầy tủi hờn nhìn sang chiếc xe máy cũ kỹ đã đồng hành cùng mình suốt mấy tháng trời làm shipper, Seungcheol thấy tiếc hùi hụi khi nghĩ đến việc phải bán nó đi để có tiền xoay xở.

'Nhưng nếu bán nó thì mình đâu có đi giao hàng được.' Cậu chán nản nghĩ.

Đang vươn người lên định đứng dậy, Seungcheol chợt sững lại khi chứng kiến một cảnh tượng quái lạ hết sức phi lý. Khoảng không trước mắt cậu vừa bị rách toạc một mảng lớn, và từ đó tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo màu lam. Rồi từ trong thứ ánh sáng ấy, hai chàng trai trẻ bất ngờ lao ra và rơi thẳng xuống hồ nước bên dưới.

Seungcheol đứng chết trân tại chỗ. Hồ nước ấy cũng phải sâu tận ba mươi mét, nếu hai người đó không biết bơi thì khó mà sống được.

Cậu thận trọng tiến lại gần thành hồ rồi nhìn đăm đăm vào sự yên ắng đáng sợ của làn nước óng ánh những tia nắng vàng.

"Chết thật rồi sao?" Cậu lẩm bẩm.

Chợt có một âm thanh nặng nề vẳng đến tai của Seungcheol khiến cậu hốt hoảng lùi lại.

Một sinh vật dài ngoằng ôm theo thứ gì đó trong lòng trồi lên khỏi mặt nước. Seungcheol mơ hồ nhìn thấy những đường nét giống con người vụt qua nhưng rồi hình ảnh chớp nhoáng ấy nhanh chóng bị gạt phăng ra khỏi đầu cậu. Chẳng có con người nào lại có độ dài cơ thể lớn hơn gấp mấy lần cái hồ sâu ba mươi mét, càng chẳng có con người nào lại sở hữu lớp vảy đen nhánh, sắc lẹm giống như sinh vật mà cậu đang thấy.

Seungcheol run rẩy đổ người ra sau. Cậu nhìn thấy sinh vật kia nhanh chóng thu mình lại rồi trườn lên bờ. Khi phần trên cơ thể của nó hiện ra trong tầm mắt Seungcheol, toàn bộ các cơ quan của cậu đều đơ cứng như thể bị hóa đá. Nó là con người! Hay nói đúng hơn là một sinh vật có nửa thân trên là con người.

Sinh vật kỳ dị đang ở trước mặt Seungcheol có một gương mặt điển trai theo đầy đủ tiêu chuẩn của người Hàn Quốc - dù có hơi hốc hác. Từ bờ vai rộng, hai cánh tay rắn rỏi tới vòm ngực trần đều hoàn hảo trên từng mi li mét. Và dưới những thớ cơ lấp ló ở phần bụng, một chiếc đuôi rắn vẫn còn chìm trong hồ nước đập thẳng vào ý thức của Seungcheol.

"Không sao chứ?" Sinh vật ấy lo lắng nhìn vào chàng trai ướt sũng trong lòng bằng đôi mắt cảnh giác.

Hắn nhẹ nhàng thả chàng trai kia xuống sau khi nhận được cái gật đầu rụt rè của cậu ấy. Đó là một anh chàng trông trạc tuổi Seungcheol, mái tóc đỏ ướt nhèm dính sát vào các đường nét quý phái trên gương mặt cậu ấy.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao..." Cậu ta dừng khựng lại, quắc mắt nhìn Seungcheol khi nghe thấy tiếng cựa mình của cậu.

Seungcheol lật đật chồm dậy, cậu hoảng loạn lao về phía chiếc xe máy của mình. Nhưng vừa chạy được một đoạn thì từ đằng sau cậu vang lên hai giọng nói hốt hoảng:

"Sunday Morning, triệu hồi tường đá!"

"Joshua, không được!"

Bất thình lình từ trên trời rơi xuống một tảng đá to chắn ngay trước mặt Seungcheol. Chỉ một chút nữa thôi, nếu vừa nãy mà Seungcheol tiến thêm dù chỉ một bước nữa thôi thì bây giờ cậu đã bị tảng đá ấy đè nát người rồi.

Seungcheol ngã khuỵu xuống, mắt mở trừng trừng nhìn vào tảng đá mà tí nữa đã đẩy cậu vào tay thần chết. Cậu run rẩy quay người lại, chắp hai tay lên trán, van xin:

"Tha...tha cho tôi. Làm ơn tha cho tôi. Tôi xin thề, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện của hai người cho bất cứ ai."

Chàng trai tóc đỏ có vẻ như cũng đang hoang mang trước những gì vừa xảy ra. Nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của Seungcheol, cậu ta lúng túng giải thích:

"Không phải, không phải vậy đâu! Lúc nãy tôi chỉ định nhốt cậu lại để cậu không chạy đi thôi! Cái tảng đá đó, tôi... tôi cũng không biết tại sao lai thành như vậy nữa."

Cậu ta nói rồi áp hai lòng bàn tay vào chiếc mặt dây chuyền hình quả dâu tây của mình, lẩm bẩm:

"Sunday Morning, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Chợt trong đôi con ngươi đầy nghi hoặc của cậu ta lóe lên một tia sáng lạnh ngắt. Cậu ta liếc nhìn tên nửa người nửa rắn kế bên mình, cất giọng đanh thép:

"Yoon Jeonghan!"

"Hả!" Jeonghan giật thót người khi nghe tên của mình phát ra từ miệng người kia. "Gì vậy?"

"Về lại hình dạng con người trước đi." Cậu trai tóc đỏ bảo khi nhận thấy nỗi kinh hoàng vẫn chưa hề rời khỏi gương mặt của Seungcheol.

Một làn khói mờ ảo bất ngờ xuất hiện và bao phủ toàn bộ cơ thể Jeonghan trong một thoáng. Khi nó biến mất, sinh vật nửa người nửa rắn kia đã được thay thế bằng một chàng thanh niên bình thường với áo quần tươm tất.

"Cậu hài lòng chưa, Joshuji?" Jeonghan mỉm cười giả lả, đẩy cái nhìn lấy lòng về phía chàng trai tóc đỏ.

Joshua lườm Jeonghan một cái, lạnh lùng nói: "Tớ tính sổ cậu sau" rồi tiến tới chỗ Seungcheol.

Seungcheol rùng mình co người lại. Joshua thấy thế thì cũng dừng bước. Cậu ta giơ tay ra, vẫy vẫy bàn tay ý bảo Seungcheol bình tĩnh lại.

"Bọn tôi không làm hại cậu đâu. Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Âm điệu mềm mỏng khẽ luồn vào tai Seungcheol, lướt qua vô số ngóc ngách rồi dịu dàng vuốt ve trái tim đang run lên bần bật của cậu. Seungcheol bỗng cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ. Dường như có thứ chất lỏng ấm áp nào đó đang tuôn chảy và làm dịu đi những mạch đập căng thẳng trong cơ thể cậu.

Rồi khi ánh mắt sợ sệt của Seungcheol vô tình đậu lại trên đôi vai đang kín đáo run rẩy của Joshua, một sự thương cảm sực mùi bản năng chở che của nam giới đột ngột dâng lên, lấn át cả nỗi sợ trong cậu. Joshua vẫn luôn ướt sũng từ nãy đến giờ, và nước da tím tái cùng hai cánh môi trắng bệch của cậu ta hoàn toàn xuyên thủng lớp phòng vệ dè dặt kiên cố nhất của Seungcheol.

Nhác thấy các ngón tay áp chặt cứng vào nhau của Seungcheol đã dần buông lỏng, Joshua mới nhẹ nhàng cất tiếng:

"Tớ tên là Joshua, còn người đó là Jeonghan." Cậu ta khẽ ngừng lại để quan sát biểu cảm trên mặt Seungcheol. "Cậu tên gì vậy?"

"Se... Seungcheol. Choi Seungcheol." Seungcheol lí nhí.

"Cậu cũng thấy rồi đó, bọn tớ... ừm... so với người ở đây thì bọn tớ... có hơi khác một chút."

Seungcheol gật nhẹ đầu, Joshua nói tiếp:

"Tớ và người bên kia..." Joshua chỉ vào Jeonghan ở phía sau. "... có chút việc cần đến trái đất. Nhưng vì sự cố nào đó - mà tớ nghi là do cái tên dở hơi ấy gây ra - nên đã bị rơi xuống đây."

"Hai người là người ngoài hành tinh hả?"

Seungcheol bất thình lình hét lớn khiến Joshua và Jeonghan giật mình. Rồi khi nhận thức được hành động sỗ sàng của bản thân, cậu liền lấy tay bụm miệng lại.

Joshua nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, trả lời:

"Gần như vậy. Chúng tớ đến từ một thế giới khác với trái đất."

Trên gương mặt của Seungcheol hằn lên sự kinh ngạc tột độ. Đùa hả? Tại sao tự dưng cậu lại rơi vào cái tình huống y hệt như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng thế này? Đầu Seungcheol quay cuồng trong những thông tin vừa thu nhận được. Một buổi trưa với ánh mặt trời gay gắt như hôm nay rất có thể đã khiến cậu bị mê sảng.

Đúng vậy! Cậu chỉ là bị mê sảng mà thôi! Một lát nữa khi cậu tỉnh dậy thì tất cả những chuyện hoang đường này sẽ chỉ còn là một giấc mơ kỳ quặc.

'Nhưng có giấc mơ nào sống động đến mức này không?' Seungcheol hoang mang nghĩ.

Từ cái nóng ngột ngạt cho đến những ngọn cỏ, thân cây, các tòa nhà cao tầng hiện ra phía xa xa sau những tán cây xum xuê, rồi thứ âm thanh hổ lốn vẳng đến từ khắp mọi ngõ ngách và hai kẻ xa lạ trước mắt cùng cái trạng thái ngổn ngang ý nghĩ và cảm giác hiện giờ của cậu đều quá chân thật.

Seungcheol có thể thấy rõ mồn một từng đường nét của gương mặt bên dưới mái tóc đỏ mà cậu đang nhìn. Những sợi tóc ướt bám chặt vào làn da tái nhợt vẫn đang chậm rãi thả rơi những giọt nước đầy đặn, trong suốt. Đôi môi với hai khóe môi cong lên trông khô khốc và tàn tạ do các vết nứt nhỏ của lớp da môi đã sắp rã ra. Cặp mắt nai long lanh nhưng sắc sảo bên dưới rèm mi cong nhẹ với những sợi mi khẽ lay động đang phản chiếu bóng dáng lờ mờ của cậu cũng sắc nét trong từng chi tiết.

'Có thật là mơ không?' Cậu sợ hãi trước cái niềm tin đang không ngừng lắc lư của mình.

Joshua khó hiểu quan sát vẻ mặt cứ hết co rúm lại giãn ra của Seungcheol, cố hết sức để bắt lấy thứ tâm tư đang liên tục nhảy ra khỏi tầm kiểm soát của cả hai.

Chợt một cơn gió nhẹ thổi qua, vuốt một bàn tay lạnh tê cóng dọc sống lưng khiến Joshua run cầm cập. Cậu ta vừa hé môi định nói gì đó thì một cơn hắt xì đã bất ngờ ập đến, túm hết toàn bộ từ ngữ của cậu ta rồi lôi vào lại trong cổ họng. Jeonghan ngay lập tức chạy đến bên Joshua, cậu choàng tay ôm ghì lấy bạn mình rồi hỏi vội Seungcheol:

"Tìm chỗ nào ấm áp rồi mới nói chuyện được không? Joshuji của tôi lạnh lắm rồi!"

Seungcheol luống cuống đứng lên, cũng bắt đầu thấy sốt ruột do bị vẻ nghiêm trọng của Jeonghan ảnh hưởng. Cậu lắp bắp:

"Phòng... phòng trọ của tôi ở gần đây... Để tôi... chở... hai người... đến... đó."

"Vậy thì đi liền đi!" Jeonghan đáp xẵng.

"Đừng có làm người ta sợ! Tớ có phải cần đi cấp cứu đâu." Joshua kêu lên bất mãn, đánh nhẹ một cái vào ngực Jeonghan.

Seungcheol gấp gáp chạy tới chỗ chiếc xe máy của cậu, lật đật đội nón bảo hiểm và khởi động xe. Nhưng rồi cậu chợt khựng lại. Cậu chỉ có đúng một cái nón bảo hiểm cho mình. Và dù không tính đến chuyện bị cảnh sát giao thông bắt thì chiếc xe cũ kỹ này e là cũng khó mà có thể chịu nổi sức nặng của cả ba người.

Vì vậy Seungcheol xuống xe, quay người lại nhìn Jeonghan đang giằng co với Joshua để bế cậu ta lên, cậu nói bằng giọng còn e dè nhưng đã hết run rẩy:

"Xe của tôi không chở được ba người."

"Hả?" Jeonghan nghệch mặt ra trong giây lát, rồi bỗng dưng cậu ta nhìn vào cổ áo sơ mi của Joshua mà nhoẻn miệng cười gian tà. "Cho tớ chui vô đó nha."

Joshua vả bộp một cái vào trán Jeonghan, trợn mắt quát:

"Cái tên biến thái này! Có chui thì chui vô đây!" Joshua bảo rồi giơ chiếc giỏ hình vuông có lót một lớp vải chấm bi xanh ở trong mà mình cầm nãy giờ lên.

"Ò." Jeonghan xoa xoa trán, tiu nghỉu đáp. Cậu cởi chiếc áo phông dài tay màu xám của mình ra rồi quấn nó quanh người Joshua. "Cậu mặc áo của tớ đi cho đỡ lạnh."

Joshua mủi lòng trước hành động chu đáo ấy, cậu dịu giọng nói:

"Cảm ơn."

Vừa nghe thấy thanh âm ôn tồn, ngọt ngào ấy, Jeonghan liền trưng ra bộ dạng rầu rĩ, cậu làm bộ ca cẩm:

"Tớ thương cậu vậy đó mà cậu dữ dằn với tớ quá chừng."

Nét dịu dàng trên mặt Joshua bay biến, cậu đáp bằng giọng lạnh tanh:

"Chui vô đây lẹ lên."

"Tớ biết rồi."

Jeonghan ngó nghiêng xung quanh một vòng rồi để chéo hai tay trước ngực, môi mấp máy những con chữ câm lặng.

Làn khói khi nãy lại lần nữa vây kín lấy Jeonghan, và cả trước khi nó kịp tan biến, một con rắn đen với đôi mắt màu vàng chóe đã bò vào chiếc giỏ trên tay Joshua.

"Như vậy là được rồi phải không? Cân nặng của cậu ấy cũng thay đổi theo kích thước nên cậu cứ yên tâm." Joshua nói với Seungcheol trong lúc trùm kín thân con rắn Jeonghan bằng lớp vải mỏng.

"Được... được rồi." Seungcheol đáp. Cậu đưa tay lên day day hai bên thái dương, cảm thấy đầu đau như thể vừa có một vụ chấn động làm xáo trộn toàn bộ cơ cấu của bộ não cậu.

Joshua leo lên xe ngồi sau Seungcheol. Rồi Seungcheol rồ ga rời khỏi công viên, mang theo hai người xa lạ tiến về khu nhà trọ đơn sơ của mình.

Giữa một mảng trời xanh trong của buổi trưa hè ấy, lấp ló sau những đám mây trắng bồng bềnh, có một thứ gì đó chợt lóe sáng rồi băng ngang qua bầu trời, lướt qua Seungcheol cùng số phận của cậu mà không hề hay biết. Dù bị ngăn cách bởi một khoảng không bao la vời vợi, thứ đó vẫn tiến tới đúng vị trí đã được vận mệnh định sẵn cho mình. Nó đã đi vào quỹ đạo hoạt động, sẵn sàng hoàn thành hành trình của bản thân trước khi chính thức đối mặt với Seungcheol.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip