Chương 35 : Chẳng hiểu vì điều gì nước mắt cứ không ngừng rơi.

Hạnh Yên để tôi ngồi xuống ghế , Bạch Hiên nhanh chóng đi lấy quần áo khác cho tôi thay. Tôi vẫn cứ ngồi một chỗ vô hồn , đôi mắt cay sè vì thiếu nước.

Hạnh Yên đau lòng nhìn bộ dạng tôi như vậy , bất chợt phát hiện ra dưới chân tôi là một vũng máu nhỏ. Nó liền hoảng hốt la lên :

- Bạch Hiên , chân Y Y bị chảy máu rồi !!! Nhanh ra đây giúp đi !!!

- Cái gì ??? Sao lại chảy máu ??? - Bạch Hiên vội vàng chạy từ trong phòng tắm đi ra , trên tay cầm khăn bông.

Hạnh Yên và Bạch Hiên để chân tôi gác lên ghế khác , xem xét mảnh sứ vẫn còn cắm sâu dưới lòng bàn chân tôi.

- Không ổn rồi , nó sâu quá , phải đưa Y Y đi bệnh viện thôi !!! - Bạch Hiên lo lắng nói với Hạnh Yên.

- Được , vậy thì đi bệnh viện !!! Nhưng giờ này muộn quá rồi , chúng ta không có xe !!! - Hạnh Yên vô thức cắn cắn móng tay suy nghĩ.

- Nhật Tuệ !!! Cậu mau gọi cho Nhật Tuệ , cậu ấy có xe riêng !!! - Bạch Hiên sực nhớ ra.

Hạnh Yên vui mừng chạy lại lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Nhật Tuệ.

- Nhật Tuệ , cậu có ở kí túc không ???

- .......

- Có hả ??? Vậy cậu mang xe đến trước kí túc được không ??? Y Y bị thương , cần phải nhanh đưa đi bệnh viện !!! - Hạnh Yên gấp gáp nói.

- ...... - Có tiếng như tiếng hét bên kia , Hạnh Yên nhăn mặt đưa điện thoại ra xa rồi tắt máy.

- Cậu ấy có đến không ??? - Bạch Hiên vội hỏi.

- Có , bây giờ chúng ta đưa Y Y xuống dưới đã !!! - Hạnh Yên đi lại phía tôi.

Cả hai có ý đỡ tôi đứng dậy khỏi ghế nhưng tôi đã không nhanh không chậm tự đứng lên. Bạch Hiên hốt hoảng đỡ tay tôi.

- Y Y , cậu đừng tự tiện đi lại , ảnh hưởng đến vết thương thì sao ???

Tôi nhìn Bạch Hiên , gạt tay cậu ấy ra , cười nhẹ :

- Dù sao cũng bị thương rồi , thêm một chút nữa thì có sao , tớ hiện tại chẳng thấy đau gì cả !!!

Nói rồi tôi đi khập khiễng ra cửa. Hạnh Yên và Bạch Hiên thở dài đành đi theo sau tôi. Xuống đến sân kí túc , khuôn mặt tôi đã trắng bệch vì mất máu. Nhật Tuệ từ trên xe ô tô lao ra đón lấy thân người đang sắp ngã của tôi , nhìn hai người đằng sau đang chạy tới , gắt gỏng :

- Hai cậu sao lại để người đang bị thương đi một mình như vậy ???

- Y Y không cho bọn tớ đỡ cậu ấy !!! - Bạch Hiên nhìn tôi lo lắng , đôi mắt phủ một tầng sương mỏng.

Tôi định nói vài lời an ủi Bạch Hiên , nhưng bản thân lại không thể nào cử động được , trong chớt mắt mọi thứ trước mặt tối sầm.

Khi tôi tỉnh lại đã là ngày hôm sau , trong một gian phòng bệnh đặc biệt. Mệt mỏi thẫn thờ nhìn lên trần nhà trắng , tôi liền nghe thấy tiếng huyên náo sau cánh cửa phòng bệnh. Nhận ra là những người mình vô cùng quen thuộc :

- Bạch Hiên , sao cậu lại gọi anh ta tới đây ??? - Nhật Tuệ tỏ vẻ tức giận , to tiếng nói.

- Dù sao đại thần cũng là chồng của Y Y mà !!! - Bạch Hiên yếu ớt nói.

Nếu vậy , ngoài kia chắc cũng có cả Doãn Kỳ nữa. Tự nhiên tôi thấy nhớ cậu ấy , giống như mình đã không gặp cậu ấy thật lâu rồi. Nhưng tôi cùng lúc cũng không muốn gặp Doãn Kỳ. Tâm tư như sóng đánh , khiến tôi đau đớn mà hoen đỏ đôi mắt.

Bên ngoài , giọng Doãn Kỳ vang lên , chứa đựng sự quan tâm :

- Cô cho tôi gặp Kỳ Kỳ đi , tôi chỉ cần nhìn cô ấy một chút thôi !!! - Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cầu xin một người mà không phải là ra lệnh.

- Tôi không cho !!! Y Y bị như vậy từ khi về nhà , chắc chắn mọi chuyện là do anh mà ra. Chính anh khiến cậu ấy như vậy đúng không ??? - Nhật Tuệ tức giận.

- Là tôi quá nóng nảy....- Giọng Đoan Kỳ mang vài phần tuyệt vọng.

- Tại sao anh lại làm như vậy ??? - Hạnh Yên cũng không còn ngại việc Doãn Kỳ là đại thần mà lớn giọng hỏi.

- Anh với Y Y dù kết hôn là do hôn ước giữa người lớn nhưng dù sao cũng là bạn bè kết giao nhiều năm. Cũng chỉ có cậu ấy mới nhẫn nại ở bên anh lâu nhất. Vậy mà anh lại khiến Y Y thành ra cái bộ dạng như vậy , anh có còn là con người không ??? Tôi nói cho anh biết , Doãn Kỳ , chỉ khi Y Y đồng ý tôi mới cho anh vào gặp cậu ấy. Còn không , anh đừng mong bước qua được cánh cửa này !!! - Nhật Tuệ không câu nệ gì liền thẳng tay mắng chửi Doãn Kỳ , còn cậu ấy lại im lặng mà chịu đựng.

Bao năm bên cạnh Doãn Kỳ , chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy để yên cho kẻ hỗn láo với mình như vậy. Cậu ấy tại sao lại thay đổi như thế ???

Chẳng biết vì sao , tôi lại bật khóc. Có lẽ nỗi đau chôn giấu quá lâu , cũng chẳng thể kìm nén được nữa.

Doãn Kỳ bị Nhật Tuệ đuổi đi khỏi , ba người liền quay vào trong phòng. Hạnh Yên ngạc nhiên nhìn tôi :

- Y Y , cậu tỉnh lại rồi !!!

Tôi chẳng nói gì , nước mặt ngày càng rơi nhiều hơn. Nhật Tuệ đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai tôi trấn an. Bạch Hiên ôm tôi , vuốt nhẹ mái tóc tôi , khuyên nhủ :

- Khóc đi Y Y !!! Khóc cho hết đi , như vậy cậu sẽ thấy đỡ hơn !!!

Tôi có người che chở , liền không cố gắng gồng mình nữa mà òa khóc. Tôi cũng chẳng hiểu vì điều gì nước mắt cứ không ngừng rơi. Chỉ biết dường như tôi bắt đầu nhớ Doãn Kỳ , lại bắt đầu vì những gì xảy ra hôm qua mà đau đớn , lại có cả sự thất vọng khi Doãn Kỳ không tin tưởng tôi.

Tôi nhận ra , vậy mà mình đã chịu đựng quá nhiều điều , có lẽ đến lúc mình tự giải thoát bản thân bởi những điều đó rồi.

Khi tôi khóc xong , thấy bản thân thật sự rất thoải mái. Hạnh Yên , Bạch Hiên và Nhật Tuệ vẫn bên cạnh chờ tôi. Tôi lau hết nước mắt còn đọng trên khuôn mặt , nở nụ cười thật tươi với họ.

Cứ thế kể hết cho ba người nghe mọi chuyện. Nhật Tuệ tính tình nóng nảy như Hạnh Yên , đập tay xuống giường chửi rủa :

- Cái con nhỏ Ngọc Du đúng là cáo già mà !!! Cô ta nhất định là cố ý để Doãn Kỳ hiểu lầm cậu cho mà xem.

- Đúng á !!! Y Y , cậu nhất định đừng bỏ qua dễ dàng cho cô ta !!! - Hạnh Yên cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Tất cả phải bình tĩnh mới nghĩ được cách đánh bại cô ta !!! - Bạch Hiên vẫn là người sáng suốt và bình tĩnh nhất hội.

- Tớ tìm được chứng cứ chứng minh công ty ba cô ta trốn thuế , hơn nữa Ngọc Du có liên quan đến một đường dây buôn hàng giả. - Tôi chậm rãi thông báo.

Cả ba người liền trợn mắt nhìn tôi , tôi đáp lại ánh nhìn ấy bằng vẻ mặt bình như nước. Hạnh Yên vui vẻ bật dậy lao đến ôm tôi :

- Đúng rồi , đây mới là Y Y mà mình biết chứ !!!

- Thông tin của cậu vẫn nhanh thật đấy !!! - Nhật Tuệ cảm thán , việc tôi là tổng giám đốc K.K cô ấy đã biết rồi.

- Nếu vậy không phải là cô ta sẽ đi tù sao ??? - Bạch Hiên ngẫm nghĩ.

Tôi im lặng không nói , cười một nụ cười nhẹ yên tĩnh. Ngọc Du , chỉ trách là cô đã động đến sai người !!! Những gì cô làm với tôi , tôi sẽ từ từ trả cho cô gấp trăm lần !!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip