Chương 55 : Từng thân quen đến thế , giờ cũng chỉ là người dưng.

Thời gian ở bên Mỹ , tôi thấy thật dài , những ngày không có Doãn Kỳ bên cạnh không phải trước đây cũng đã từng trải qua rồi hay sao ??? Vậy mà tôi vẫn chẳng thích nghi được.

Tôi nhớ cậu , nhớ đến nỗi tưởng chừng như có thể khiến tôi gục ngã bất cứ lúc nào. Nhưng nghĩ đến Doãn Kỳ , tôi lại cắn răng kìm lòng lại. Sẽ sớm thôi , chỉ cần khỏi bệnh , tôi sẽ lại quay về !!!

Vì sợ cậu ấy sẽ tìm ra tôi theo tín hiệu từ điện thoại như lần trước , nên qua Mỹ , tôi phải đổi sang chiếc điện thoại khác. Tôi cũng không liên lạc với bọn Hạnh Yên. Có lẽ là vì tôi sợ , sợ chỉ cần nghe thấy giọng nói của các cậu ấy , biết được tin tức gì về Doãn Kỳ , tôi sẽ từ bỏ mọi thứ mình đang cố gắng để quay trở về.

------------------------
-------------------------------------

Một năm sau điều trị tại Mỹ , tôi tháo băng ở mắt ra. Nhìn thấy mọi thứ , từng hình ảnh một khiến tôi trở nên vui vẻ. Cuối cùng cũng được trở về !!!

Ngày tôi quay về , là một ngày Hà Nội đầy mùi hương hoa sữa dịu nhẹ. Sang thu rồi , nơi đây vẫn luôn có loài hoa đặc trưng ấy.

Hạnh Yên , Bạch Hiên và Nhật Tuệ cùng anh hai ra sân bay đón tôi. Ba đứa nhìn tôi rồi khóc lóc đủ điều. Lâu lắm mới được nhìn thấy cả ba đứa nên tôi cũng không ngại để họ ôm mình chặt đến muốn nghẹt thở.

- Cậu có biết bọn tớ nhớ cậu lắm không hả đồ bạn tàn nhẫn ??? - Nhật Tuệ vẫn vậy , vừa khóc vừa đánh vào vai tôi một cái.

- Thôi nào , không phải tớ đã quay về rồi sao ??? Các cậu đừng làm như tớ vừa đi mười năm mới về vậy chứ ??? - Tôi cười cười trêu chọc ba đứa đang nước mắt ngắn nước mắt dài đứng cạnh.

- Giờ về rồi cấm cho cậu đi nữa !!! - Bạch Hiên cũng nói.

- Cậu thử đi lần nữa xem , tớ sẽ bẻ cổ cậu !!! - Hạnh Yên dừ dừ nắm đấm về phía tôi đe dọa.

- Được rồi , tớ sẽ nghe lời !!! - Tôi giơ tay lên đầu hàng.

Tôi nghe nói , công ty của Doãn Kỳ sau khi được anh hai âm thầm giúp đỡ đã qua khỏi cuộc khủng hoảng , hiện giờ được cậu ấy quản lý đã phát triển hơn trước rất nhiều. Tôi mỉm cười , cũng coi như cố gắng của mình đã không uổng phí.

Ngày hôm sau , tôi cùng Hạnh Yên đi dạo , hai người kia còn có công việc ở K.K nên không đi được. Hạnh Yên đưa tôi đến quán ăn cũ gần cổng trường đại học trước đây. Tôi tần ngần đứng trước cổng trường , nhớ lại thời gian rất lâu trước kia , hóa ra , tôi đã rời xa nơi này lâu đến thế !!!

Quán ăn cũ giờ đã được cơi nới rộng rãi hơn trước rất nhiều lần khiến tôi cũng sắp không nhận ra. Mọi thứ , đúng là đã thay đổi quá nhiều !!!

Bước vào quán , tôi liền định trúng Doãn Kỳ đang cùng với một cô gái đi ra. Tôi nhìn cậu ấy đến xuất thần. Thật lâu rồi nhỉ , cậu vẫn không thay đổi , chỉ là đã chững chạc hơn , lạnh nhạt hơn mà thôi.

Doãn Kỳ cũng nhận ra tôi , trong đôi mắt có sự ngỡ ngàng nhưng rồi nhanh chóng biến mất , chỉ còn tia lạnh lùng và thờ ơ.

Tôi cắn cắn môi , cố nở một nụ cười yếu ớt , chào hỏi cậu ấy :

- Doãn Kỳ , lâu rồi không gặp !!!

Cậu ấy im lặng nhìn tôi , khiến tôi nhanh chóng cụp mắt xuống , đồng thời nhận thấy bàn tay người con gái kia đang ôm lấy cánh tay của cậu.

À , hóa ra cậu thực sự có người mới rồi !!! Hóa ra , cậu tìm thấy người mình yêu rồi !!! Vậy...tôi phải làm thế nào đây ???

Tôi chớp chớp mắt ngăn giọt lệ rơi ra , liền nghe thấy âm thanh trầm khàn nhưng xa cách của Doãn Kỳ :

- Hóa ra em đột ngột bỏ đi là để chữa mắt sao ??? Đúng là cũng lâu rồi không gặp !!!

Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ấy. Tại sao , chỉ mới một năm , mà Doãn Kỳ đã trở nên như vậy ??? Cậu ấy khác rồi , đã chẳng còn là Doãn Kỳ luôn đối tốt với tôi như trước nữa !!! Hình như , tôi đã bỏ lỡ quãng thời gian cậu ấy thay đổi.

- Đây là ....???

Tôi nhìn người con gái dịu dàng bên cạnh Doãn Kỳ , đặt ra một câu hỏi mặc dù đã đoán trước được câu trả lời.

- Đây là Nhi , bạn gái của tôi !!! - Doãn Kỳ nhìn sang cô gái bên cạnh , cả hai cười với nhau. Tôi nhận ra , tất cả sự dịu dàng nơi cậu đều dành hết cho cô gái ấy.

Tôi đau lòng nắm chặt tay đến nỗi móng tay đâm vào da thịt đến chảy máu , nhưng nó giúp tôi trở nên bình tĩnh hơn , đè nén nỗi đau nơi lồng ngực. Tôi mỉm cười , nhìn hai người họ :

- Vậy à ??? Hai người...rất xứng đôi !!!

Doãn Kỳ nhìn tôi một cái rồi lại cúi xuống nhìn cô gái ấy. Cô ấy cũng nhìn cậu , rồi quay qua tôi hỏi :

- Chị ấy là ai ???

Doãn Kỳ thoáng sững người rồi lạnh nhạt nhìn tôi , nói :

- Cô ấy là người quen cũ !!!

Tôi ngước lên nhìn Doãn Kỳ , cậu ấy chẳng mảy may đoái hoài gì tới tôi mà chỉ quan tâm cô gái ấy. Tôi biết cậu ấy cố tình , chính là nói như vậy để khiến tôi tổn thương. Doãn Kỳ , xin lỗi , vì rời xa cậu mà không nói lý do !!! Quá khứ , tôi giữ lấy một mình vậy , có được không ???

Hạnh Yên đứng bên cạnh nãy giờ im lặng liền không chịu nổi nữa mà giận dữ nói :

- Đại thần , anh đừng có nói như vậy với Y Y !!! Anh có biết cậu ấy sẽ đau lòng không hả ??? Anh có biết cậu ấy chính là vì...

- Yên Yên , đừng nói nữa !!! Họ có việc của họ , chúng ta cũng có việc của chúng ta , không ai liên quan tới ai cả , cậu đừng gây thêm rắc rối nữa !!!

Tôi nhanh chóng ngắt lời của Hạnh Yên , nếu cậu ấy nói hết ra mọi chuyện , Doãn Kỳ sẽ khó xử. Tôi không muốn cậu ấy phải lựa chọn giữa việc ở bên người con gái cậu ấy yêu và ở bên tôi vì ân tình. Tôi giúp cậu ấy , chính là giúp chính mình không phải đau lòng thôi !!!

Doãn Kỳ lạnh lùng nhìn tôi và Hạnh Yên rồi nói :

- Đau lòng ??? Em ấy cũng biết đau lòng sao ??? Vậy lúc em ấy rời bỏ tôi không nói một lời nào , em ấy có nghĩ cho tôi , có từng đau lòng hay không ??? Lúc công ty tôi gặp chuyện , em ấy liền cứ thế biến mất. Chính là đau lòng sao ??? Đừng đứng đấy mà nói chuyện cười nữa đi !!!

Doãn Kỳ cùng cô gái ấy bước qua tôi. Hạnh Yên liền tức tối hướng theo họ nói :

- Y Y bỏ đi cũng là vì anh , anh có biết cậu ấy đã phải làm gì để giúp anh hay không ??? Anh đã không biết gì còn đổ oan lên đầu cậu ấy !!! Y Y cậu ấy đã...

Tôi nhanh chóng chặn miệng Hạnh Yên lại , dùng ánh mắt đe dọa nhìn Hạnh Yên. Tôi quay đi , nhìn theo bóng lưng của Doãn Kỳ , gọi cậu ấy :

- Doãn Kỳ !!!

Cậu ấy đứng lại , dùng ánh mắt chán ghét nhìn tôi. Tôi cố nở một nụ cười yếu ớt với Doãn Kỳ , nói :

- Xin lỗi cậu !!! Chúc cậu hạnh phúc !!!

Rồi nhanh chóng lôi Hạnh Yên đang tức đến dậm chân dậm tay ở bên mà đi lên tầng nhà ăn.

Đến khi ngồi xuống ghế trong phòng riêng , tôi mới thở nhẹ ra một hơi , nghe Hạnh Yên cằn nhằn :

- Y Y , cậu có bị ngốc không vậy ??? Tại sao không nói cho anh ta biết cậu đã phải hi sinh cho anh ta những gì , tại sao lại phải giấu ??? Cậu nhìn anh ta bây giờ xem , không coi cậu ra gì nữa rồi !!! Thật sự tớ không thể chịu được khi nhìn thấy cậu như vậy !!!

Tôi uống một chút nước , nhàn nhạt cười với Hạnh Yên rồi nói :

- Nói thì có lợi ích gì ??? Cậu cũng thấy đấy , Doãn Kỳ có bạn gái rồi , cô ấy cũng rất xứng đôi với Doãn Kỳ. Tớ lẽ ra nên chúc mừng cậu ấy , làm sao lại khiến cậu ấy khó xử được !!!

- Nhưng....- Hạnh Yên cau mày uất hận.

- Chuyện cũ qua rồi , thì cứ để nó qua thôi !!! Duyên phận giữa tớ và Doãn Kỳ đã được định chỉ là hai đường thẳng cắt nhau tại một thời điểm mà thôi , mãi mãi không thể đi chung với nhau được. Cứ coi như , đây là điều cuối cùng tớ làm vì Doãn Kỳ đi !!!

Nghe tôi nói vậy , Hạnh Yên cũng chẳng thể nói gì được nữa , chỉ biết ấm ức cúi đầu xem quyển menu trên bàn.

Tôi dựa lưng vào ghế , cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình buồn bã. Hóa ra từng thân quen đến thế , giờ cũng chỉ là người dưng !!!

Là ai từng nói muốn cùng tôi bình bình an an sống bên nhau đến già ??? Là ai từng nói muốn cùng tôi đi biển mùa đông ??? Là ai từng nói cần tôi ở bên cạnh mới ngủ được ??? Là ai từng nói chỉ cần thấy tôi là sẽ vui vẻ ???

Chính là cậu !!! Nhưng giờ tất cả điều đó sẽ là cùng với người khác , vĩnh viễn không còn là cùng tôi...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip