Chương 56 : Đau càng nhiều lại càng xa cách.

Một ngày trời thật trong và gió nhẹ vờn quanh mang theo mùi hoa sữa thơm ngào ngạt , tôi quyết định đi ra khỏi biệt thự , tự mình tản bộ một chút.

Hai bên đường đều có những đôi yêu nhau đang năm tay đi dạo , tôi tự cảm thấy trông mình lúc này thật khác người. Chẳng biết từ lúc nào , tôi đã đi đến trường đại học cũ.

Vào trong trường , tôi nhìn ngắm xung quanh một lúc. Có một chút khác nhưng cũng không có quá nhiều thay đổi. Tôi chậm rãi đi trên sân trường.

Ghế đá kia , hình như tôi và Doãn Kỳ từng ngồi ở đấy xem các sinh viên hát hò. Gốc cây bàng kia , cậu từng nhặt chiếc là bàng già vừa rơi xuống cho tôi về ép vào sách. Nơi sân bóng rổ ngoài trời kia , tôi từng cùng Doãn Kỳ đấu với nhau một trận , kết quả cậu ấy nhường tôi thắng. Căng tin này , cậu ấy và tôi vẫn từng cùng nhau ngồi ăn trước ánh nhìn của rất nhiều sinh viên.

Hình như....tôi vẫn nhớ như in tất cả !!! Hình như , nó càng ngày càng ăn sâu vào trong trí nhớ của tôi. Hình như...tôi lại thấy nhớ cậu ấy hơn rồi !!!

Tôi sải bước hướng tới nhà thi đấu trước kia. Hôm nay nhà trường cho sinh viên nghỉ nên tất cả mọi chỗ đều vắng lặng. Tôi bước vào trong , lại bị chính ký ức cũ trước đây khiến cho nước mắt lăn xuống.

Doãn Kỳ ghét tôi rồi !!! Mối quan hệ của tôi với cậu ấy hình như chính tôi đã cắt đứt nó. Cậu ấy thay đổi , chẳng còn muốn nhìn thấy tôi nữa. Vậy mà tôi lại cứ thế đau lòng.

Có phải lúc tôi bỏ đi , cậu ấy cũng đau lòng như vậy hay không ??? Cậu ấy có từng nhớ tôi chưa ??? Có lẽ đau càng nhiều lại càng xa cách !!!

Tôi ngồi một chỗ trên khán đài nhìn xuống sân bóng kia , hình ảnh Doãn Kỳ ngày ấy lại hiện ra. Khuôn mặt đó , dáng người đó , đã từng quen thuộc đến thế vậy mà giờ chẳng còn quan hệ tới tôi.

Có phải tôi rất ích kỷ không ??? Tôi hận chính bản thân mình. Tại sao vẫn cứ luyến tiếc , tại sao cứ ôm mãi hi vọng xa vời đó như vậy ??? Tự hỏi , cậu ấy đã từng yêu tôi hay chưa ??? Hoặc chỉ cần rung động với tôi một chút cũng được. Muốn hỏi , rồi lại thôi !!!

Tôi cầm điện thoại lên , ngắm nhìn ảnh của Doãn Kỳ trong đó rồi lấy hết can đảm ấn dãy số điện thoại quen thuộc như đường chỉ tay của cậu.

Đầu dây bên kia một lúc mới bắt máy , tiếng cậu lạnh lùng vang lên :

- [ Ai vậy ??? ]

Tôi hít một hơi sâu , chầm chậm nói :

- Doãn Kỳ , là tôi !!!

- [ Em gọi tôi có việc gì ??? ] - Cậu ấy lạnh nhạt hỏi , giọng điệu chán ghét.

Tôi nắm lấy vạt váy trên đùi , im lặng thoáng chốc rồi nói :

- Doãn Kỳ , tôi gọi cho cậu lần này là để xin lỗi cậu. Một năm trước , có lẽ cậu rất hận tôi phải không ??? Cũng đúng , cậu nên hận tôi , hận càng nhiều càng tốt !!! Chỉ có như vậy , tôi mới có đủ lý do để quên cậu !!!

- [ Em gọi chỉ để nói chuyện này ??? Đúng , tôi rất hận em , hận tại sao em lại phản lại lời hứa không bỏ rơi tôi , hận vì em bỏ đi không một chút tin tức !!! Tôi tin tưởng em như vậy , nhưng Kỳ Kỳ , hết lần này đến lần khác em bỏ mặc tôi , hình như làm vậy em rất vui ??? ] - Đầu dây vang lên tiếng cười khẩy.

Tôi khóc , nhưng cắn chặt răng không cho tiếng nấc phát ra. Tôi vui sao ??? Tôi còn đau hơn cậu ấy gấp vạn lần !!! Tôi không thể chịu được cảnh ngày ngày cậu vì công ty mà lo nghĩ , không thể chịu được những lúc cậu tuyệt vọng vì không thể làm được vì giúp công ty của mình. Doãn Kỳ cậu không hiểu , không bao giờ hiểu được rằng , tôi chỉ vui khi thấy cậu vui mà thôi !!!

- Doãn Kỳ , rất lâu trước đây , cậu từng nói , thế gian rộng lớn thế này , tìm được một người mình sẵn sàng vì họ làm tất cả , chính là điều hạnh phúc và không hối hận nhất. Cậu biết không , tôi từng muốn cùng cậu thật sự an an ổn ổn sống bên nhau , nhưng chỉ trách là , chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm , lại gặp nhau vào lúc cuộc sống nhiều gian khó nhất !!!

- [.......]

- Doãn Kỳ , có lẽ cậu nói đúng , tôi vì cậu làm một số việc , đến giờ vẫn không một chút hối hận !!! Tôi biết cậu vì gia đình mong muốn mà trước đây đối xử với tôi thực tốt. Nhưng mà Doãn Kỳ , hình như cậu thật sự thay đổi rồi !!! Tôi cũng biết sẽ có ngày hôm nay , nhưng tại sao...tại sao trái tim tôi vẫn vì điều đó mà đau như vậy ??? Tôi không muốn....thật sự không muốn cậu ghét tôi chút nào cả !!! Đau lắm , tôi không chịu được nữa rồi !!!

Tôi bật khóc , từng giọt từng giọt rơi xuống , tôi đưa tay lau mạnh đi nhưng chúng vẫn cứ như vậy lặng lẽ nối tiếp nhau lăn dài như trái tim tôi đang từng hồi đập đau đớn.

Bên đầu dây kia , Doãn Kỳ dường như gấp gáp di chuyển , cậu ấy lo lắng :

- [ Kỳ Kỳ , nói tôi biết , em đang ở đâu ??? ]

- Tôi không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng tôi lúc này !!! - Tôi kiên quyết nói với Doãn Kỳ.

- [ Em đang ở đâu ??? Đừng hành động ngu xuẩn gì đấy !!! ] - Doãn Kỳ hét lên với tôi.

Tôi cười mỉm , nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống , chậm rãi nói hết ra lòng mình :

- Doãn Kỳ , cậu có còn nhớ sáu năm trước , ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không ???

- [ Tôi nhớ !!! ] - Giọng cậu ấy thở gấp gáp lo sợ.

Tôi bâng quơ nhìn ra phía sân bóng rổ , vui vẻ nói :

- Ngày ấy , là lần đầu tiên tôi mời một người xa lạ ăn bánh kem. Cũng từ ngày ấy , tôi và cậu trở thành bạn. Chúng ta khi đó thật sự rất đơn thuần , không suy nghĩ điều gì , chỉ cần cùng nhau trong không gian riêng hai đứa biết , trò chuyện , đọc sách. Cũng từ lúc ấy , thế giới xung quanh của tôi gói gọn trong cậu !!!

Tiếng thở bên tai tôi của Doãn Kỳ đang trầm ổn bỗng trở nên gấp gáp. Cậu ấy im lặng không nói gì , tôi lại trở nên buồn bã nói tiếp :

- Hôm ấy , là kỷ niệm một năm quen biết nhau , tôi định cùng cậu đón sinh nhật cùng ngày. Vậy mà , cậu lại báo với tôi , cậu có bạn gái !!! Dường như lúc ấy , tôi nhận ra , thế giới của tôi và cậu sẽ chẳng còn như trước nữa. Cậu khác rồi , cả bây giờ cũng vì cô gái kia mà khác rồi !!!....Doãn Kỳ , vậy có bao giờ cậu thay đổi vì tôi chưa ???

- [.......]

- Sáu năm trôi qua rồi Doãn Kỳ , cậu buông tha cho tôi được chưa ??? Cậu ra khỏi trái tim tôi được chưa ??? Tại sao lại gieo vào trong tôi những hi vọng , để rồi lại chính cậu chà đạp lên nó như vậy ??? Tại sao tôi cứ mãi thích cậu như thế này ??? Tôi mệt rồi , mệt đến nỗi không còn đủ sức để níu tay cậu nữa. Giờ tôi buông rồi đấy , cậu đi đi , đừng quay đầu lại , một lần cũng đừng quan tâm tới tôi nữa !!!

Tôi bật khóc , dường như đã hết sức chịu đựng được rồi. Tôi muốn nghỉ ngơi , để người khác thay tôi yêu cậu ấy.

Doãn Kỳ bên kia im lặng đến nghe thấy tiếng thở của cậu ấy , cậu ấy sau đó lớn giọng gọi tôi :

- [ Kỳ Kỳ , tôi không cho phép em buông tay !!! Em mà buông tay tôi , tôi lập tức bắt trói em lại !!! ]

- Doãn Kỳ , tôi mệt lắm , tôi cũng không muốn cố gắng nữa !!! Cậu hạnh phúc nhé....thay cả phần của tôi !!!

Tôi nhắm mắt lại , buông điện thoại xuống đất , để nó cứ thế lăn xuống dưới vỡ tan tành.

---------------------
------------------------------------

Nhật Tuệ tìm thấy tôi khi tôi đang lững thững đi trên vỉa hè. Cô ấy chạy lại lo lắng nhìn tôi :

- Y Y , cậu đi đâu từ sáng đến giờ vậy ??? Có biết bọn tớ tìm cậu lâu lắm không ???

- Tớ quay lại trường đại học cũ của bọn mình chút thôi. Làm các cậu bận tâm rồi !!! - Tôi cười cười nói.

- Cậu khóc sao ??? Sao mắt lại sưng lên như vậy ??? Nói , là ai bắt nạt cậu ??? - Nhật Tuệ tiến lại nhìn kĩ mắt tôi.

Tôi lảng tránh , quay đi nơi khác , nói :

- Không có , là gió to quá thôi !!!

- Ừ được rồi , vậy chúng ta về thôi , Hạnh Yên với Bạch Hiên đang chờ đó !!! - Nhật Tuệ nhìn tôi nghi ngờ rồi nhanh chóng cười tươi lôi kéo tôi.

Tôi đứng im tại chỗ khiến Nhật Tuệ quay lại nhìn nghi hoặc , hỏi :

- Sao vậy ??? Cậu quên gì à ???

- Không có !!! - Tôi lắc đầu , mắt nhìn xuống mũi giày.

- Làm sao nào ??? Nói tớ nghe !!! - Nhật Tuệ khoác vai tôi hỏi.

- Tớ nghĩ , tớ sẽ quay về Mỹ làm ở tập đoàn chính !!! - Tôi cắn cắn môi nói nhỏ.

- Cái gì ??? Cậu lại định đi nữa à ??? - Nhật Tuệ hét lên , tức giận.

- Không , chỉ là tớ muốn qua đó giúp ba thôi !!! Ở đây cũng không còn việc của tớ nữa rồi !!! - Tôi vội vã giải thích.

- Được rồi , theo ý cậu !!!

Nhật Tuệ gật đầu đồng ý khiến tôi nhíu mày. Nếu bình thường cậu ấy sẽ dễ dàng đồng ý như vậy sao ??? Chính vì sợ cậu ấy sẽ giữ tôi lại nên hai lần trước tôi không dám nói cho Nhật Tuệ biết. Có gì đó không đúng lắm !!!

Nhưng tôi cũng không để ý nhiều nữa , sau khi tôi đi rồi , tất cả mọi thứ ở đây với tôi , sẽ không còn liên quan gì nữa. Dù vậy , còn có cậu , người cả đời tôi vấn vương , hoài niệm , không thể quên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip